Tâm sự cay đắng của gái bán dâm TQ ở nhà thổ Anh (Kỳ 1)
Nhà báo điều tra gốc Hoa có bài điều tra rất công phu về thế giới ngầm ở một nhà thổ chuyên chứa các cô gái Trung Quốc xinh đẹp.
LTS: Ở nhiều quốc gia, mại dâm là hoạt động phi pháp nhưng cũng có nhiều nước, bán dâm được xem là hợp lệ. Bài viết về Thế giới ngầm bên trong các động mại dâm sẽ hé lộ những câu chuyện đáng suy ngẫm đằng sau các số phận chìm nổi.
Ảnh được Hsuai chụp trong nhà thổ nơi cô viết phóng sự điều tra
Thâm nhập nhà thổ Grace
Tờ Guardian có bài viết đáng chú ý của nhà báo điều tra Hsiao-Hung Pai về gái mại dâm Trung Quốc ở Anh. Câu chuyện dưới đây của Hsiao hé lộ phần nào góc khuất trong xã hội Anh đương đại:
Mia là một gái mại dâm từ Đài Loan mà tôi gặp ở Stratford, phía Đông London. Thời điểm đó, tôi đang là người quét dọn và bị sếp sa thải. Chính Mia là người bày tỏ sự cảm thông và giới thiệu tôi với Grace, một tú bà đúng nghĩa.
Grace có một chuỗi nhà thổ ở vùng ngoại ô miền bắc London, quảng cáo rộng khắp trên báo chí và website địa phương. Grace rất nổi tiếng vì thường nhận những cô gái mới vào nghề, chủ yếu là người Trung Quốc và Romania.
Dù ở Anh có rất nhiều nhà thổ nhưng Grace chỉ tập trung vào nhóm khách hàng da trắng ưa gái châu Á. Những cô gái Trung Quốc phải làm việc cật lực để gửi tiền cho gia đình chính là con mồi mà Grace hay nhắm tới.
Các cô gái bán hoa Trung Quốc trên đường phố
Khi tôi gặp Grace, bà tỏ rõ sự thất vọng vì tôi nói rằng mình chỉ làm tiếp viên, không cung cấp dịch vụ “từ A tới Z”. Mia giục tôi “cứ thử một lần cho biết”. Mia nói rằng nhiều cô gái làm nghề quét dọn sau này đều trở thành zhuangzhong, một từ ám chỉ những gái mại dâm nhưng chỉ hành nghề khi có khách gọi. Nếu chỉ làm tiếp viên thông thường, tôi có thể bị đuổi bất kì lúc nào.
“Em chỉ cần trang điểm thôi. Mặt em rất xinh đẹp mà. Chỉ cần chỉnh sửa chút là đẹp ngay”, Mia mồi chài tôi tham gia ngành công nghiệp mại dâm ở Anh. Dĩ nhiên, tôi không đồng ý và chỉ chấp nhận là tiếp viên.
Tôi nói mình tên là Tiểu Vân, đến từ tỉnh Chiết Giang và là mẹ đơn thân của đứa con gái 7 tuổi. Tôi đã hết hạn visa du lịch và đã làm việc ở Anh không giấy tờ trong 3 năm qua. Grace và Mia đều tin vào câu chuyện bịa của tôi.
Gái mại dâm chẳng khác gì hàng hóa
Tại Anh có khoảng 80.000 người hành nghề mại dâm
Một người phụ nữ ốm o, tự giới thiệu tên mình là A Phần và nhanh chóng lủi vào một phòng tối om, ho sặc sụa. Grace đi theo A Phần, hét lớn: “Mày ốm lâu quá rồi đấy. Tao may mắn quá thể!”. A Phần tiếp tục ho hắng.
Grace nói, mặt đầy tức giận: “Nó ốm hai ngày rồi”. A Phần cũng tức giận không kém vì cách chủ chứa đối xử với mình. “Bà ta lúc nào cũng mắng nhiếc tôi”, A Phần nói.
Video đang HOT
Mỗi câu nói của Grace, bà ta đều cố gắng chèn một từ tục tĩu. Khi nói chuyện với Jamal, một gái làng chơi khác người Trung Quốc không thể nói được tiếng Anh, Grace “bắn” một tràng tiếng Hoa dung tục. Jamal rất kinh ngạc trước khả năng ngoại ngữ của bà chủ.
A Phần đến từ Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến và ở Anh được 4 năm. Trong 2 năm đầu, giống nhiều cô gái Trung Quốc khác, cô làm bưng bê. Năm thứ ba, cô bị đuổi khỏi nhà hàng vì lực lượng kiểm soát nhập cư hoạt động mạnh tay hơn. Một người bạn giới thiệu cô vào nghề mại dâm.
Do không có kĩ năng làm việc, cô chấp nhận làm gái mại dâm. A Phần nói rằng đó là quyết định tuyệt vời nhất của cô trong thời gian làm việc ở Anh. Thu nhập của cô gia tăng chóng mặt và số tiền gửi về giúp đỡ gia đình tăng theo từng tháng. “Trong một tuần, tôi có thể kiếm từ 1.500 tới 2.000 bảng Anh (khoảng 57 triệu đồng) nếu may mắn”.
Mấy cô gái gốc Hoa đang chờ khách
Chập tối, hai người đàn ông xuất hiện khi A Phần đang nói chuyện với một người khách khác. Họ hỏi tôi: “Cô em có đi khách không đấy?. Tôi đáp mình chỉ là lễ tân. Sau đó, họ quay sang Grace và hỏi điều tương tự. Grace nói tôi không phải gái mại dâm và họ bỏ đi.
Một tiếng sau, hai người đó quay lại, càm ràm rằng chỉ có đúng 1 cô (là A Phần) trong khi Grace hứa là có 2. Một gã hỏi tôi có muốn tham gia vào cuộc vui cùng A Phần không. Tôi lắc đầu. Gã quay sang hỏi Grace và một lần nữa, bà chủ nói rằng tôi không phục vụ khách.
Ngày hôm sau của A Phần còn mệt mỏi hơn. Lúc 9 giờ sáng, một khách hàng già cả đến quán và dành 3 tiếng với cô. Ông ta trả 80 bảng Anh/giờ và cho A Phần 20 bảng Anh tiền boa. A Phần nói: “Lão ta không quan hệ cả tôi. Chỉ sờ mó và ngắm tôi. Nhưng thế là đủ mệt mất xác rồi”.
A Phần đưa tôi điện thoại và nhờ tôi đọc tên một người trong danh bạ. “Một người bạn ghi tên trong đó nhưng tôi không hiểu”, A Phần nói. Sau khi nhìn lướt qua chỗ kí tự bằng tiếng Hoa, tôi biết rằng A Phần mù chữ.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp ở Anh một người nhập cư Trung Quốc không biết tiếng Hoa, không biết đọc hay viết. Dù không nói gì nhưng tôi đoán A Phần đến từ một ngôi làng nghèo khó và có tuổi thơ dữ dội. Cô gọi điện cho con trai mình mỗi ngày. A Phần bảo cô cần nghe giọng nó.
A Linh là một cô gái trẻ cũng tự vay tiền để tới Anh kiếm sống. Sau khi bôn ba đủ nghề, cô chuyển qua làm gái mại dâm. Khi phóng viên hỏi cô có hỏi hận vì làm nghề này không, A Linh hào hứng nói: “Tôi ước gì mình đã chọn nghề này sớm hơn”.
——————————————————–
Kỳ 2 sẽ giới thiệu về cuộc đời chìm nổi của A Linh và những cô gái mại dâm khác tại nhà thổ của bà chủ Grace đầy tai tiếng.
Mời quý vị đón đọc phần tiếp theo của Tâm sự cay đắng của gái bán dâm Trung Quốc ở nhà thổ Anh vào 4h ngày 13/12/2016.
Theo Danviet
Nghề trai bao ở Nhật Bản
Nửa đêm, hàng chục thanh niên cao gầy, ăn mặc chải chuốt vây quanh một phụ nữ vừa gọi rượu sâm panh và tán tụng cô như thể người quan trọng nhất thế giới trong quán bar Shangrila ở khu đèn đỏ nổi tiếng Tokyo.
Tiếp viên nam trong quán Shangrila. Ảnh: SCMP
Những tiếng chúc tụng vây quanh khiến người phụ nữ trẻ cảm giác mình là công chúa, được hàng tá hoàng tử tán dương dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Thực tế, cô phải chi khoảng 350 USD cho màn tán tụng này, theo SMCP.
Shangrila là một quán rượu trai bao ở Kabukicho, khu đèn đỏ nổi tiếng thủ đô Tokyo, nơi nam thanh niên kiếm sống bằng nghề mua vui cho khách hàng nữ. 15 năm trước, chủ của Shangrila nghĩ ra "chầu rượu sâm panh" và nay, nó trở thành tiêu chuẩn ở các quán rượu trai bao tại Nhật Bản.
Quán rượu trai bao phát triển trong những thập kỷ gần đây và trở nên phổ biến, được xã hội chấp nhận, bên cạnh "kaba kura" trong tiếng Nhật nghĩa là quán rượu có nữ tiếp viên phục vụ khách nam. Nhiều người quan niệm nam nữ làm nghề hầu rượu là sự tiếp nối của văn hóa geisha. Mặc dù các màn trình diễn của tiếp viên không tinh tế như geisha ("gei" nghĩa là nghệ thuật"), nhưng các màn múa hát và kỹ năng giao tiếp tinh tế là những điều kiện bắt buộc, cùng với ngoại hình bắt mắt.
Khách hàng có thể quan hệ tình dục với tiếp viên, thường là ngoài câu lạc bộ nhưng trong quán rượu, công việc chủ yếu của trai bao là vuốt ve cái tôi của khách hàng hơn là da thịt họ. Vai trò của tiếp viên là mua vui, khen ngợi và lắng nghe khách hàng nữ, đóng vai trò người bạn trai hoàn hảo mặc dù anh ta không phải người chi tiền mua đồ uống đắt đỏ.
Shangrila trong văn học được mô tả như một thiên đường phương Đông bí ẩn trên Trái Đất mà chủ câu lạc bộ muốn tạo ra một vùng đất tưởng tượng như thế, nơi nhưng nam thanh niên hấp dẫn và quyến rũ đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng nữ.
Gần như mọi nhu cầu
"Phụ nữ có thể trò chuyện với nhiều loại đàn ông ở đây, những người dành nhiều tiếng để chải chuốt mỗi ngày, khác với kiểu đàn ông họ gặp gỡ trong đời thường. Nhiều người thậm chí còn phẫu thuật thẩm mỹ", Ryo Tachibana, một cựu trai bao nay làm quản lý kinh doanh cho Shangrila, cho biết.
"Về cơ bản, khách hàng bỏ tiền mua thời gian và công sức của trai bao. Họ phải cạnh tranh với nhau xem ai mua rượu đắt tiền hơn để được những chàng trai bảnh nhất phục vụ".
Ngoài quán rượu treo ảnh xếp hạng những trai bao nổi tiếng theo đánh giá của khách hàng mỗi tháng. Những đêm tiệc tùng cuồng nhiệt nhất trong câu lạc bộ là tiệc sinh nhật, nhưng không tổ chức cho khách hàng mà cho nhân viên.
Miyu, 23 tuổi, tháng nào cũng tới Shangrila 7-8 lần. Ảnh: SCMP
Phụ nữ thường xuyên rút ví chi tiền mua tháp sâm panh hoặc rượu cognac tặng sinh nhật tiếp viên. Một chai rượu sâm panh hảo hạng giá khoảng 2.100 USD tại Shangrila, rượu cognac khoảng 8.600 USD, còn một chai rượu cao cấp giá gấp đôi thế.
"Một quý cô từng chi 34.700 USD mua tháp sâm panh tặng sinh nhật tôi", Hiro Kousaki, 30 tuổi, hiện là tiếp viên nam xếp hạng thứ hai ở Shangrila, nhớ lại.
Hầu hết trai bao tỏ thái độ miễn cưỡng khi nói về thu nhập, chỉ có Kousaki thoải mái tiết lộ anh kiếm được 70.000 USD trong tháng sinh nhật mình.
Tuy nhiên, chi phí để duy trì ngoại hình hấp dẫn không rẻ. Kousaki tốn 900 USD mỗi tháng tiền làm tóc và mỹ phẩm, trong khi Ryohey Onizuka, 32 tuổi, ông chủ của Shangrila, tiêu tốn gần 9.000 USD một tháng cho ngoại hình, bao gồm cả quần áo.
Nghề trai bao cũng đòi hỏi sức khỏe và tâm lý vững vàng.
"Sẽ có vô số lần bạn uống say hoặc chướng bụng vì rượu nên phải vào toilet nôn hết ra. Nếu uống quá nhanh, bạn cũng sẽ gục sớm. Một đêm, thường chúng tôi phải uống khoảng 10 chai bia. Trong năm đầu tiên làm việc, tôi đã tăng 20 kg và phải đi giảm béo để giữ dáng", Kousaki cho biết.
Bảng xếp hạng tiếp viên nam treo ngoài quán rượu. Ảnh: SCMP
Ngoài thường xuyên phải uống rượu, nhiều nam tiếp viên còn trở nên nghiện cờ bạc hoặc nghiện mua sắm, theo Tachibana, một quản lý có 24 năm kinh nghiệm cho biết. Tuy nhiên, sức hấp dẫn của nghề này rất lớn khiến nhiều người chấp nhận trở thành tiếp viên, cho dù tuổi nghề chỉ khoảng hơn chục năm. Có nhiều phụ nữ thường xuyên mua quà tặng đắt tiền tặng tiếp viên "ruột", bao gồm cả xe hơi và nhà cửa.
Onizuka kể lại nữ khách hàng chi tiền mạnh tay nhất anh từng thấy là con gái một gia đình buôn bán bất động sản giàu có. Cô đã chi hơn 260.000 USD một đêm. Khách hàng tới đây thuộc nhiều tầng lớp, từ nữ doanh nhân cho đến bà nội trợ hay nữ nhân viên ăn lương tháng.
Góc tối
Khoảng 60% khách quen của Shangrila đều làm trong ngành công nghiệp tình dục khổng lồ của Nhật Bản. Tuy nhiên, tiếp viên trong quán không trò chuyện với họ về công việc vì những người phụ nữ này đến để tìm quên.
"Họ mệt mỏi tinh thần vì áp lực công việc", Onizuka nói. Phụ nữ tới đây để xả hơi, mặc dù cách thể hiện của nhiều người có phần kỳ lạ.
"Khoảng 15 năm trước từng có một khách hàng vung tiền ở câu lạc bộ. Một đêm, cô ấy đưa tôi 2.600 USD để ăn chỗ mỳ xào cô ấy vừa nhổ ra dưới giày cao gót", Tachibana nhớ lại. "Tôi đã ăn. Bây giờ tôi sẽ không làm thế nhưng lúc đó tôi còn trẻ và muốn kiếm tiền".
"Làm trong ngành công nghiệp tình dục, cô ấy phải làm mọi điều khách hàng yêu cầu cả ngày nên cô ấy tới đây để xả hơi và dùng số tiền kiếm được ra lệnh cho ai đó làm điều cô ấy muốn", Tachibana nói.
Một mặt tối khác của ngành công nghiệp này là những phụ nữ trẻ vô tình vung tay quá trán tại câu lạc bộ sẽ bị dụ dỗ bán thân xác trả nợ. Hồi đầu năm, một cô gái 20 tuổi bị ép làm gái điếm để trả nợ gần 7.000 USD trong lần đầu tiên đến một quán rượu trai bao ở Tokyo.
Những vụ tương tự xảy ra thường xuyên, theo Aki Segawa, luật sư tại Lighthouse, một tổ chức phi chính phủ chống buôn bán người ở Nhật Bản.
Tachibana cho rằng, ngành công nghiệp này bây giờ sạch sẽ hơn trước đây, khi mà nay có ít câu lạc bộ lừa đảo hơn, thời gian mở cửa cũng bị hạn chế, cảnh sát thường xuyên kiểm tra, xã hội đen cũng ít can thiệp hơn.
"Khi tôi mới vào nghề, hầu như các trai bao cao cấp đều xuất thân từ các băng nhóm đường phố hoặc các gia tộc yakuza", Tachiba nói. "Bây giờ đã khác. Tiếp viên nam có xuất thân bình thường, nhiều người là sinh viên đại học đi làm thêm".
Miyu, 23 tuổi, một cô gái ngoại hình hấp dẫn cho biết làm việc trong "ngành giải trí". Cô bắt đầu tới các quán rượu trai bao từ năm 18 tuổi. Mỗi tháng, cô tới Shangrila khoảng 7 - 8 lần, mỗi lần tiêu khoảng 390 USD.
"Tôi có thể tạm quên đi công việc trong vài giờ ở đây và rồi lấy lại sức làm việc vào ngày hôm sau. Tiếp viên ở đây lắng nghe tôi nói, thẳng thắn khuyên nhủ tôi vì họ không thực sự quen biết tôi. Tóm lại, đây là một điểm cộng trong cuộc sống của tôi", Miyu nói.
Onizuka (phải), chủ quán Shangrila và quản lý Tachibana. Ảnh: SCMP
Cô không hứng thú hẹn hò với nam tiếp viên như một số phụ nữ khác. Miyu "thích tiêu tiền ủng hộ những chàng trai cô yêu mến để họ không tụt khỏi bảng xếp hạng".
"Mối quan hệ và vai trò ở đây rất rõ ràng. Tôi là người nắm quyền", cô nói. Tuy nhiên, không phải khách hàng nào cũng nhận thức rõ trò chơi như Miyu.
"Chúng tôi thích vui vẻ với những khách hàng hiểu rõ chúng tôi chỉ làm tiếp viên", Kousaki nói. "Nếu nhìn chúng tôi với tư cách cá nhân, họ sẽ bắt đầu muốn hẹn hò với chúng tôi ngoài câu lạc bộ và mọi thứ trở nên khó xử".
Có điều, cho dù chi nhiều tiền thế nào, Kousaki thừa nhận trai bao không có khả năng hiện thực hóa ước mơ của bất kỳ phụ nữ nào.
"Tôi cho là chúng tôi không thực sự làm họ thỏa mãn, có chăng chỉ là khỏa lấp chỗ trống trong trái tim họ".
Hồng Hạnh
Theo VNE
Trùm ma túy "khét" nhất thế giới đào hầm vượt ngục thế nào? Kẻ xếp thứ 10 Mexico về độ giàu có là tội phạm ma túy khét tiếng, nổi danh bởi khả năng vượt ngục nhiều lần của mình. LTS: Nhà tù có chức năng giam giữ phạm nhân nhưng với nhiều tên tội phạm, đây được xem là cái đích cần vượt qua để tìm lại tự do. Bài viết về những phi vụ...