Tâm sự cay đắng của đàn bà có chồng thích… bạo dâm
Hạnh trong từ bất hạnh chứ không phải trong từ hạnh phúc bởi cuộc đời chị, từ khi lấy chồng đã chịu biết bao cay đắng, tủi nhục mặc dù nhìn bên ngoài, nhiều người cứ ngỡ chị đang có một cuộc sống êm đềm.
Tôi tình cờ nghe được câu chuyện về chị trong một buổi sáng cuối tuần ngồi uống cà phê cóc ở vỉa hè Sài thành. Đó là một người phụ nữ tên Hạnh. Hạnh trong từ bất hạnh chứ không phải trong từ hạnh phúc bởi cuộc đời chị, từ khi lấy chồng đã chịu biết bao cay đắng, tủi nhục mặc dù nhìn bên ngoài, nhiều người cứ ngỡ chị đang có một cuộc sống êm đềm.
Tất cả chỉ được biết khi quả bóng chịu đựng trong tâm hồn chị vỡ tung sau 11 năm triền miên sống trong giày vò, ẩn ức bởi người chồng có sở thích vô cùng quái đản, đó là thích bạo dâm vợ. Với anh ta, những lần quan hệ xác thịt với chị không phải là chuyện ân ái vợ chồng bình thường mà là những cuộc bạo hành vô cùng ghê tởm mà có lẽ, anh ta đã học theo đâu đó trong những bộ phim tình dục đã xem để biến chị thành một vật dụng thỏa mãn thú tính của anh ta, không hơn không kém.
Chị kể, mọi chuyện bắt đầu cách đây tròn 11 năm, khi hai người mới kết hôn được nửa năm. Chị nhớ rõ lắm, dù thời gian đã rất lâu rồi. Đó là một đêm mưa gió, căn gác ngủ của hai vợ chồng run lên bần bật vì những đợt gió ào ạt thổi từ hướng tây làm cho chiếc cửa sổ xiêu vẹo bằng gỗ cứ phát ra những âm thanh não nùng. Như mọi đêm, chị tựa đầu vào vai anh trước khi đi ngủ.
Vậy nhưng, không hiểu sao đêm nay chị lại có cảm giác lành lạnh, mà rõ ràng lại không phải vì những đợt gió len vào từ phía khe cửa kia. Linh cảm của người đàn bà mách bảo chị rằng, những cơn gió ngoài kia dường như mới chỉ là khởi đầu cho những cơn bão kinh hoàng sắp tới trong đời chị mà thôi. Và, linh cảm của chị đã đúng. Lúc ấy, anh như một con thú hoang kèm theo cái mùi rượu nồng nặc đã vật ngửa chị ra, không nói một câu nào, xé toạc chiếc áo lót mỏng mảnh màu hồng mà chị mới mua hồi tuần trước.
Rồi, chị không còn tin vào mắt mình khi người đàn ông đang đè lên cơ thể mình chính là chồng mình nữa. Anh điên cuồng cấu cắn, anh rồ rại giày vò mặc cho chị kêu gào, van xin thảm thiết. Dường như, với anh ta, lúc này chị không phải là vợ mà chỉ là một con đĩ làm thỏa mãn dục vọng mà thôi. Chị không còn nhớ anh ta đã làm như vậy trong bao lâu. Chỉ biết rằng, đó là một đêm kinh hãi nhất trong đời chị từ lúc sinh ra. Chị đã tưởng mình chết đi sau khi bị anh tra tấn bằng đủ thứ trò xác thịt quái gở nhất mà người ta có thể nghĩ ra trên đời này khi giao hoan. Cuối cùng, vẫn trong tiếng mưa, chị dường như đã ngất lịm đi vì sức chịu đựng đã hết, vì quá đau đớn về thể xác.
Điều chị bất ngờ nhất là sau đêm bạo hành kinh hoàng ấy, sáng ra anh ta vẫn mỉm cười với chị trước khi đi làm, như không hề có chuyện gì xảy ra. Chị nhớ, không biết mình đã khóc như thế nào nhưng có một điều chắc chắn, lúc đó chị đau đớn lắm. Đau đớn về thể xác cơ chứ còn về tâm hồn, phải mãi về sau này, khi những đêm bạo hành tình dục của anh tăng lên và dai dẳng, kéo dài tháng qua tháng, năm qua năm thì chị mới đau đớn. Khi ấy, chị dường như không đứng dậy nổi nữa và đành phải bỏ một buổi chợ vì chị làm nghề bán trái cây ở một khu chợ trong thành phố. Căn nhà, sau khi anh đã đóng cửa đi làm trở nên im ắng một cách khủng khiếp.
Chị định bước chân xuống giường đi vệ sinh cá nhân buổi sớm thì nhận ra, đôi chân không còn hoạt động theo sự chỉ đạo của mình nữa. Ở vùng kín nhói đau thấu tận xương tủy tim gan, máu từ những vết thương ngoài da rỉ ra ướt đẫm hai bên đùi, buốt rát như ngàn mũi kim tiêm vậy. Kết quả của một cuộc truy hoan trụy lạc là chị phải nằm trên giường đến chiều mới có thể đứng dậy, lết từng bước với một cơ thể bầm tím. Lúc ấy, chị chỉ nghĩ có lẽ đó là do anh say rượu, không kiểm soát được hành vi của mình trong lúc quá cao trào mà thôi. Hy vọng, đó là sự thật.
Video đang HOT
Thế nhưng, đó không phải là sự thật. Và cũng không phải là cơn say đã biến anh thành một con quái vật trong những lần quan hệ xác thịt bởi những đêm sau, và cả đêm sau nữa, suốt hơn chục năm trời, chị luôn phải sống trong cảm giác chết chóc, kinh hoàng tột độ đó. Chị nhớ, có lần khi anh mới chạm vào cơ thể, chị đã lấy hết can đảm, vùng lên bỏ chạy khỏi giường trong khi trên người không có một mảnh vải che thân. Chị chạy ra tới phòng khách thì anh đuổi theo, giữ lại được.
Tại đây, anh lấy chiếc áo lót buộc tay chị vào thành ghế. Trong khi đó, chân trái chị cũng bị anh cột chặt vào chiếc chân bàn. Nhìn anh điên cuồng trói chân mình trong tư thế ấy, chị đã rợn người nghĩ ra những cảnh tượng sắp tới. Và nó đã diễn ra thật, rất nhanh. Anh bây giờ không phải là quan hệ với chị mà là hãm hiếp chị. Hãm hiếp và bạo dâm bằng tất cả những vật cứng trong nhà có thể nhét vào cơ thể chị, kể cả những đồ vật dùng để ăn uống như đũa, muỗng, chày…
Thay vì nằm trên chiếc giường có đệm êm, đêm nay chị phải nửa ngồi nửa nằm trên bộ ghế gỗ lạnh lùng khiến cho cơ thể như bị xé toạc ra, thân xác như bị xuyên thủng. Cuối cùng, chị nhận ra trong cơn đau là càng chống lại anh, anh lại càng nghĩ ra những chiêu trò quái đản hơn. Vì thế, chị gần như đã chấp nhận một cuộc sống bị nô lệ tình dục, bị hãm hiếp từng đêm. Cứ thế, sau mỗi đêm bạo dâm như vậy, chị lại lặng lẽ mua thuốc về bôi những vết thương trên cơ thể. Nhiều khi, những vết thương rỉ máu còn chưa lành, anh lại lên cơn bạo dâm tiếp khiến cho không chỉ vùng kín mà toàn thân chị đau đớn không sao tả nổi.
Chị đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng bây giờ, sau những đêm bạo hành kinh hoàng ấy, chị và anh đã có với nhau hai mặt con. Hai người con ra đời không làm anh thôi bạo hành khiến cho cuộc đời này với chị, những đêm yên tĩnh không phải là lúc để nghỉ ngơi mà lại là khoảng thời gian kinh hoàng và khủng khiếp nhất. Chị đã không nhớ hết những tư thế, những động tác, những chiêu trò mà anh đã bạo hành mình.
Chỉ biết chắc chắn rằng, nó ghê tởm vô cùng. Hơn nữa, càng về sau, anh càng có nhiều trò bạo hành ghê rợn hơn với rất nhiều vật dụng phụ trợ mà anh mua về từ những cửa hàng mà nhiều người vẫn gọi là shop tình yêu. Với những dụng cụ mới này, nhiều đêm chị gần như thức trắng bởi những trò bạo hành của anh. Và, cũng nhờ những công cụ mới, anh không còn phái tốn quá nhiều sức cho những trò chơi bạo hành của mình khiến nó kéo dài lâu hơn, có khi đến 3, 4 tiếng đồng hồ.
Chị nhớ, chị đã phải dùng cái khăn mặt thấm nước để cắn chặt răng lại tránh những tiếng rên la thảm thiết của bản thân mình ảnh hưởng đến những giấc mơ bé bỏng của hai đứa con. Còn anh, anh cứ mỉm cười, cứ vô cảm nhìn chị vật vã, quằn quại trong cơn đau đớn đến tột cùng cả về thể xác lẫn tâm hồn. Giá như ngay lúc này đây, chị có thể chết đi được thì sẽ thanh thản biết bao, sẽ đỡ phải chịu những đau đớn và tủi nhục mà anh đang giày vò chị.
Hôm nay, sau ba đêm liền anh hành hạ chị bằng đủ những thứ có thể nhét vào, bằng tất cả những vật cứng có thể thọc sâu thì chị đã không còn đủ sức chịu đựng nữa, phải gọi điện cho người bạn gái sang đưa chị đến bệnh viện. Khám cho chị, người bác sĩ đã rùng mình và thốt lên, sao trên đời này lại có người đàn bà chịu được ngần ấy những vết thương chi chít trên vùng nhạy cảm của cơ thể mình. Chị đã nuốt nước mắt, không dám nói đó là kết quả của chồng chị mà chỉ khẽ bảo, chị không may đi làm bị 4 thằng đàn ông say rượu hiếp dâm tập thể mà thôi.
Theo VNE
Vì yêu vợ quá cũng... khổ
Vợ mình, mình yêu, mình nể. Yêu quá đến độ tôn thờ, đến độ sùng bái thì cũng là yêu... vợ mình.
Thế mới có chuyện, một ông nhà thơ trong lúc cao hứng "u u minh minh" sau đó, viết được mấy câu thế này: "Vợ bảo ra đường là ra đường/Vợ bảo lên giường là lên giường/Vợ bảo nằm im! Nằm im/Và cứ thế cứ triền miên kiếp chồng...".
Khéo chọn...
Không. Xin khẳng định một trăm phần trăm rằng yêu vợ không bao giờ là đủ. Chỉ tội cho trái tim anh chồng lúc nào cũng đập những nhịp bất an, lúc nào cũng phập phồng lo sợ... "yêu như thế vẫn còn chưa đủ"!
Như ông nhà thơ vừa viện dẫn ở trên, yêu vợ đến mức bất cứ ngồi ở đâu, hàng nước chè hay trong các cuộc nhậu với bạn bè, kể cả ở cơ quan... câu chuyện vòng vèo thế nào cũng quay trở về với đề tài muôn thuở: "H. vợ tôi á, các cô bây giờ kém xa!"; "Việc này mà vợ tôi ra tay là xong ngay tắp lự"; "Vợ tôi, giỏi giang lắm nhá! Từ việc nhỏ đến việc lớn, đối nội đối ngoại, việc gia đình việc cơ quan... một tay cô ấy là đâu vào đó!"...
Nghe ông nhà thơ khen vợ, ai biết rồi thì cười. Ai chưa biết thì khéo khen ông nhà thơ có cặp mắt tinh đời. Lấy được một cô vợ như thế thì rảnh rang, chẳng phải lo lắng gì. Thời gian chỉ để dành cho thơ và những chuyến... đi mây về gió!
Ấy vậy mà bẵng đi một thời gian, có dịp ngồi với nhau, bạn bè thông báo vợ chồng nhà thơ bỏ nhau rồi. Tôi không tin! Quyết gặp bằng được ông nhà thơ để thoả mãn sự tò mò và tính hiếu kỳ của mình.
Nhà thơ bỏ vợ hay bị vợ bỏ? Nhà thơ, thở dài đánh thượt: "Cũng tại vì yêu vợ quá mới ra nông nỗi này...". "Tại sao?". "Thì yêu quá, đi đâu cũng muốn đem vợ theo để "khoe" cùng thiên hạ mà không cần biết vợ mình có cả đống việc phải làm: gia đình, cơ quan, con cái, họ hàng nội ngoại... Muốn đem vợ đi nhưng vợ không đi, thế là mình ghen. Ghen quá hoá mù! Vợ không yêu nữa, thế là đứt gánh..."...
Yêu vợ mới chỉ ở mức độ mới đem khoe cùng thiên hạ rằng "ta tự hào đã cưới được vợ ta" thì cũng chưa ăn thua gì. Tôi biết một trường hợp khác yêu vợ đến độ muốn giấu rịt vợ đi, nên mới xảy ra cơ sự.
Anh T. là cán bộ quân đội, lĩnh lương cấp tá. Vợ anh là giảng viên đại học. Thời bao cấp khốn khó không nói làm gì. Mấy năm gần đây, đời sống khá giả lại nhàn hạ vì con cái đã trưởng thành. Đứa lớn đi làm đứa nhỏ cũng đã vào đại học. Là người có đầu óc thẩm mỹ, biết cách ăn mặc, vợ anh ngày càng đẹp ra.
Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, ông ít chị đòi ly hôn... (Ảnh minh họa)
Nhìn vào, rõ là một gia đình hạnh phúc. Mà hạnh phúc thật, nếu như anh T. không nghe lời "xui khôn, xui dại của mấy ông bạn đồng nghiệp, trong một cuộc nhậu tới bến rằng: "Vợ đẹp như thế, ông không khéo giữ có ngày mất như chơi!". Lời nói gió bay, nhưng khi tỉnh hơi men, anh bỗng giật mình. Không phải câu nói trên hoàn toàn không có lý.
Đêm đó, anh ngồi... ngắm vợ ngủ. Quả thật là nàng có đẹp hơn xưa, dù thân hình có hơi đẫy đà một chút. Tự dưng, trong lòng anh vẩn lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Từ trước đến giờ, không bao giờ anh để cho vợ phải lo nghĩ bất cứ một điều gì, chưa bao giờ chị phải làm một việc nặng. Tất cả mọi việc trong nhà, họ mạc... anh tính toán thu vén. Ngoài giờ lên lớp, ở trường vợ anh chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc chồng con.
Nghĩ là làm, "thiết quân luật" (thời gian biểu) được anh tính toán sít sao và đưa ra ngay tắp lự. Mới đầu, vợ anh ngạc nhiên phản ứng nhưng anh tuyệt đối im lặng, không giải thích gì thêm. Nghĩ chồng mình "trái gió trở trời" ít bữa rồi thôi nên chị cứ mặc kệ.
Không ngờ... ngồi với tôi, chị thở dài: "Cứ cái đà này thì chị không chịu nổi nữa, em ơi! Ai lại bắt vợ suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không được giao tiếp với xã hội bên ngoài. Đến ngay cả việc chợ búa, từ trước đến nay vốn là của phụ nữ anh ấy cũng không cho chị làm. Không được gặp gỡ đồng nghiệp nam. Sinh viên nam đến nhà hỏi bài, anh ấy cũng không cho chị ra tiếp...".
Yêu như thế vẫn còn chưa đủ?
Ông nhà thơ nói trên sau khi bị vợ bỏ, liền cưới ngay cô vợ thứ hai. Xinh hơn, đẹp hơn, làm cùng cơ quan, tuổi lại chỉ đứng ở hàng con cháu.
Vẫn yêu vợ như cái thuở: "Vợ bảo...". Ông nhà thơ đưa ra cái lý lẽ của mình: "Chả hiểu đám đàn bà con gái nghĩ gì, cần gì ở cánh đàn ông nữa? Được chồng yêu thì phải lấy làm hạnh phúc chứ! Khối bà, khối cô mong chồng mình không ngoại tình, không đi đêm về hôm... chẳng được. Đằng này, được chồng yêu như thế, lúc nào cũng nhất vợ, lại còn... Hay là họ được đằng chân, lân đằng đầu? Thật không sao hiểu nổi...".
Hay như gia cảnh nhà anh T. Không chịu được cái kiểu yêu vợ đến mức thái quá của chồng, chị đòi ly hôn. Anh không đồng ý. Ngược lại, anh càng chứng tỏ "tình yêu" của mình một cách mãnh liệt hơn. Bất cứ lúc nào có thể, anh lại "đòi yêu" và đòi "quyền được yêu". Chị vợ, vì lo nghĩ nhiều nên đã xuống sắc một cách ghê gớm. Cuộc sống của gia đình họ bây giờ là sự chịu đựng lẫn nhau nhất là đối với chị. Còn anh cho biết anh vẫn yêu vợ như thuở nào, dù cuộc sống có nhiều thay đổi...
Theo VNE
Khổ tâm vì yêu bạn trai của cháu gái Em và cháu gái ngang ngang tuổi nhau. Em đem lòng yêu bạn trai của cháu gái mình. Em phải làm sao? Chào ch Thanh Bình! Em đang rất phân vân về chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 23 tuổi và có một người cháu ruột 22 tuổi, gọi em là dì....