Tạm biệt cái kẹo nhỏ của em
Em đã khóc rất nhiều, khóc ở nhà, khóc trên ôtô và khóc ở bất cứ nơi nào khi em nghĩ đến anh. Em đã quá sợ cảm giác mất anh mãi mãi.
Anh nói đúng, em sai rồi. Em đã nhận tất cả từ anh và cho rằng mình rất may mắn vì mình luôn có anh. Em giống như một kẻ vô tâm, cứ nhận mà không hiểu rằng anh cũng cần nhận lại. Em chỉ luôn biết đòi hỏi và nói ra những điều mình thích mà chả thèm quan tâm đến cảm xúc của anh. Khi anh nói lại những điều tương tự thì em giận hờn và nói rằng em bị tổn thương xúc phạm để rồi anh phải xin lỗi. Em đã quên rằng anh cũng là một con người và anh cũng bị tổn thương như em.
Em là gì mà tai quái thế? Em là gì mà có quyền hành hạ anh 7 năm nay? Mỗi tuần, nếu anh không lên Hà Nội thăm em thì em giận, nhưng mỗi lần lên anh đều phải đợi em hàng tiếng đồng hồ ngoài bến xe. Khi gặp nhau, nếu không đúng ý thì em giận dỗi, cau có. Em đã chẳng thèm nghĩ anh mệt thế nào sau khi đi một chặng đường dài lên gặp em. Em nghĩ anh yêu em thì anh phải thế và em cứ mặc sức làm khổ anh. Anh luôn tôn trọng em, đến mức làm theo tất cả mong muốn của em để rồi em trở thành một đứa một đứa độc đoán và ích kỷ vô cùng.
Ảnh minh họa
Khi em ở bên kia, anh nhắn tin, lúc em thích thì nhắn lại, em không thích thì thôi. Em cứ làm gì mình thích mà không hiểu rằng anh mong đợi sự hồi âm từ em, mong tâm sự với em. Em biết anh quen P.V. chẳng phải 1-2 ngày mà cũng một thời gian đủ để anh cầu hôn cô bé. Em là đứa không ra gì, em khiến anh cảm thấy cô đơn ngay cả khi anh mang tiếng có người yêu. Em khiến một người toàn tâm toàn ý với em đi theo người con gái khác. Rồi anh đành chấp nhận có lỗi với người ta để về bên em, anh đã làm một cô gái trẻ đau khổ vì em. Nhưng lựa chọn em, anh được gì? Vẫn sự vô tâm cũ, vẫn kiểu thích làm gì thì làm.
Em không hiểu sao với những người khác em đã cư xử lớn khôn mà riêng với anh, em vẫn mãi là cô bé 18 chẳng chịu lớn. Anh nói đúng, đây có lẽ là bài học lớn cho em về cuộc đời: “Đừng bao giờ cái gì là đương nhiên và luôn luôn phải trân trọng cái mà mình có”. Em luôn bảo anh: “Cái gì là của mình thì là của mình, cái gì không phải là của mình có cố cũng không được”. Anh bảo: “Cái của mình mà mình không biết gìn giữ thì rồi một ngày nó sẽ trở thành cái của người khác”.
Sinh ra trong một gia đình khó khăn, anh đã cố gắng hết sức để cải thiện đời sống gia đình, làm bố mẹ anh hãnh diện về anh. Vậy mà khi anh yêu em, anh khiến bố mẹ anh thật sự thất vọng. Anh thèm một mái ấm gia đình để có người chia sẻ với anh và cùng bước đến tương lai. Còn em thì sao? Em lúc thì sợ bố mẹ, lúc thì sợ hôn nhân, lúc lại sợ anh yếu đuối chẳng phải chỗ dựa cho em. Em đã trải qua những ngày tháng khó khăn ở bên kia và đã cắn răng chịu đựng. Càng cố gắng, càng mạnh mẽ, nước mắt em càng khó rơi vì em trở nên lạnh lùng với mọi thứ. Những ngày tháng vất vả tạo cho em suy nghĩ em có thể sống độc lập, không cần người khác.
Em thấy mệt mỏi mỗi khi anh than thở. Mỗi lần như thế, em đều dùng muối xát vào tim anh khi nói với anh rằng nếu thích anh cứ tìm ai đó để lấy mà không cần đợi em. Sau mỗi lần như thế, em lại hả hê khi anh quay lại. Em cho mình cái quyền làm anh đau hết lần này đến lần khác như một sự tự nhiên mà quên mất rằng vì muốn chia sẻ với em nên anh mới tâm sự cùng em, còn với mọi người, anh luôn tỏ ra là người đàn ông mạnh mẽ.
Video đang HOT
Anh nói đúng, làm sao anh có thể sống với một kẻ khi nghe anh tâm sự, thay vì động viên, an ủi anh thì lại hắt hủi anh, đẩy anh đi. Em nói rằng em chẳng hiểu anh, em chẳng biết anh muốn gì nhưng điều đó hoàn toàn sai, vì anh là người hết sức đơn giản, anh muốn gì anh sẽ nói ra. Có điều, em chẳng bao giờ làm theo ý anh, em cứ ý em, em làm, chả cần biết đến anh. Em làm anh trở nên bất lực trước một đứa cứng đầu, em làm sự tự tin trong anh sụp đổ, cuối cùng em làm anh sợ và chẳng bao giờ muốn lấy em. Em biết anh cần một người tin anh và làm theo những điều anh muốn, khích lệ anh để anh thấy tự tin.
Em đúng là đồ ích kỷ. Em luôn yêu cầu anh đối xử tốt với gia đình em mà sao em lại đối xử chả ra gì với bố mẹ anh. Suốt thời gian dài đằng đẵng ở bên kia, em gọi duy nhất một cú điện thoại cho những người thân nhất của anh, mà để có cú điện thoại đấy anh đã phải nhắc em không biết bao nhiêu lần. Em khiến những con người từng yêu thương em trở nên chán ghét em. Mẹ anh giờ trở nên chán nản và mệt mỏi sau thời gian quá dài chờ đợi kết thúc đẹp cho tình yêu của chúng ta.
Em lại quên mất em là cái gì mà bố mẹ anh khổ thế. Cái đứa khiến bố mẹ anh khổ khi yêu con trai họ sao có thể trở thành một đứa con dâu tốt? Anh tự hào nói với mẹ anh rằng anh thích tính cách của em: Lương thiện, chân thật, tốt. Vậy mà em đã làm gì, đã thể hiện như thế nào? Vô tâm đến tàn nhẫn và ác độc. Phòng cưới anh xây 3 năm nay để đấy đợi em mà giờ em chưa muốn cưới. Gà nuôi đợi em về lâu quá giờ đã chết một nửa. Em là cái gì mà em khiến anh và gia đình anh khổ thế? Một đứa con gái già, không xinh đẹp, không giỏi giang vừa luộm thuộm lại bẩn thỉu, không thích luồn cúi. Bố mẹ anh chấp nhận em và họ chỉ nhận được sự vô tâm từ em.
Và còn chuyện nữa, mỗi khi anh đùa cợt hay say nắng, em bảo anh làm mất lòng tin nơi em. Còn khi em say nắng, em chạy về ôm chầm lấy anh và khóc nức nở, anh chẳng bao giờ trách em mà cứ ôm em thật chặt. Em chì chiết anh trong khi anh bao dung cho em.
Rồi đến chuyện cưới, em nói với mọi người rằng em chẳng thích đám cưới, chỉ đăng ký rồi về sống với nhau. Em lại một lần nữa không nghĩ đến anh, đến gia đình anh. Sau bao nhiêu điều anh và gia đình đã phải chịu đựng trong bảy năm để rồi một đám cưới cũng chẳng có. Làng xóm, họ hàng sẽ nghĩ sao, sẽ nghĩ gì về anh? Em chẳng biết nghĩ cho ai, sao cứ mãi như đứa trẻ con chỉ làm điều mình thích, chỉ biết sống ích kỷ cho riêng mình.
Em đã hiểu, em mang lại cho anh quá nhiều nỗi đau và em chẳng xứng đáng với anh. Em rất muốn được sống bên anh bù đắp lại những nỗi đau mà em đã gây ra, để gánh vác những khó khăn cùng anh. Em lại đang ích kỷ rồi: Em muốn, em yêu anh nhưng anh không còn muốn sống với em nữa, anh chẳng còn yêu em nữa. Tất cả đã quá muộn.
Em sẽ buông tay để anh hạnh phúc, em sẽ không khóc nữa, em phải thật mạnh mẽ anh nhỉ dù giờ em lại đang khóc. Anh phải thật hạnh phúc anh nhé. Đừng lo cho em, em cần có thời gian nhìn lại bản thân, em chẳng thể sống thế này mãi được. Sẽ không có Bubu và Bebe. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ kể cho chúng nghe về tình yêu vượt qua bao lần chia tay và cuối cùng lại về bên nhau của bố mẹ. Bố mẹ đã đi quá xa để quay lại rồi Bubu và Bebe ạ. Bố mẹ chẳng thể vượt qua cái mốc 7 năm dù nó chỉ còn 7 ngày nữa.
Chúng ta sẽ không thể nắm tay nhau đi đến tận cuối con đường. Một ngày nào đó khi chúng ta già, chúng ta sẽ ngồi lại với nhau và nói về quyết định ngày hôm nay anh nhé. Lúc đấy chắc cả hai đều thấy quyết định hôm nay là chính xác anh nhỉ? Dù rất đau nhưng nếu không bỏ đi cái cũ, cái sai thì làm sao có cái mới, cái tốt đẹp hơn? Anh đã quá khổ vì em rồi. Em mong người sau này sẽ thật sự trân trọng cái kẹo nhỏ này, sẽ yêu thương nó đúng cách và làm cho cái kẹo thật hạnh phúc.
Theo Blogtamsu
Khóc đủ rồi, đi tìm hạnh phúc mới thôi!
Giọt nước mắt mặn chát đã kiệt cạn, nỗi nhớ thương cứ mãi dai dẳng đành phải chôn vùi vào đống ký ức lộn xộn mà bàn tay không nỡ đào bới ra. Cũng như cô, khóc đủ rồi, buồn chán đủ rồi giờ đành tạm biệt anh, để đi tìm hạnh phúc mới cho riêng cô.
Trong tình yêu rời xa là điều không ai muốn, bỏ đi là điều mà không ai mong nhưng biết sao được, duyên đã cạn tình đã tan thì thôi đành tự mình tìm một chốn nào đó để tĩnh lặng nghĩ suy lại và đứng lên thôi tìm một bờ vai thật xứng đáng.
Cô gái ạ!
Có phải cô buồn lắm không? Ngày hôm ấy anh ta đã bỏ cô đi cũng chẳng biết theo tình mới hay vì những phù phiếm hay cũng có thể vì muốn tìm một nơi nào đó để sống tốt hơn nhưng dù gì đi chăng nữa, anh ta bỏ cô đi mà không một lời nói an ủi, một lời hứa đợi chờ thì anh ta đã là kẻ đáng trách.
Tôi biết cô đang rơi vào tình trạng thê thảm nhất của cuộc đời cô. Trái tim cô giờ đang rỉ máu từng giọt, từng giọt vừa chậm rãi vừa cay đắng, không có ngày nào cô không khóc. Ừ thì khóc đi, cho nhẹ lòng, giọt nước mắt có thể khiến ai đó cảm thấy khó chịu và ủ rũ nhưng khiến người trong cuộc sau khi khóc xong thấy nhẹ nhõm và thanh thản lắm.
Cô đã khóc xong chưa? Nếu đã khóc đủ rồi thì hãy đứng dậy thật mạnh mẽ để cho mọi người thấy bản thân cô không hề yếu đuối chút nào và đặc biệt cho anh ta thấy cô không phải là kẻ luỵ tình, sống bám gửi vào loài cây "tình yêu".
Chia tay có ai mà không khóc chứ, nếu không chắc hẳn không phải là tình yêu thật lòng từ hai phía, bởi khi yêu thật lòng mất đi người mà mình yêu như mất đi một phần máu thịt đã ăn sâu vào cơ thể mình vậy.
Còn cô gái, bây giờ là thời khắc cô nên sống cho bản thân, cho bố mẹ mà nói thật bố mẹ cô chỉ mong sao cô sống thật tốt, học thật tốt, làm việc ổn là may lắm rồi đâu cần chi cô phụng dưỡng họ chứ.
Cô nên nhớ tuổi thanh xuân của con gái ngắn lắm, vô cùng ngắn ngủi và nhanh như một cơn gió vuột qua kẽ tóc vậy. Hãy biết tận dụng tuổi mười tám đôi mươi còn mơn mởn xuân sắc để đời trở nên tươi vui chứ ủ rũ, chán nản thì khi về già có hối tiếc cũng không quay lại được nữa.
Lá còn xanh thì phải biết làm việc, thu nhận ánh sáng để góp phần nuôi cây, hoa còn tươi phơn phớt khoe sắc cho đời đẹp hơn, rạng rỡ hơn... và cô gái ạ, cô cũng đang trong gia đoạn đẹp nhất của cuộc đời vậy thì sao phải quyến luyến một mối tình chẳng đâu vào đâu để rước khổ vào thân cơ chứ? Nực cười thật, cô thấy mình có dại khờ lắm không?
Cô gái, phải đứng dậy thôi, thời gian sẽ không chờ đợi và đôi khi không trả lời được câu hỏi của cô "Tại sao anh ấy lại bỏ đi?" đâu.
Tự vươn mình vượt ra khỏi những đau thương, gạt bỏ hết nỗi buồn còn vương vất đâu đó vào chốn hư không hay san sẻ nó cho những kẻ nhiều niềm vui bớt đi, chẳng hạn thế. Để thấy đời còn có nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi.
Mở rộng lòng mình để đón nhận yêu thương mới, đừng khép chặt cánh cửa tình yêu vì mối tình đã qua, cái gì đã qua thì cho qua đi thôi, nhớ nhung để làm gì cơ chứ.
Có thể người mới không hoàn hảo hay đáng mong đợi như cô chờ nhưng cũng không sao hết, cuộc đời có mấy ai gọi là "tuyệt đối" đâu, ai cũng có những ưu khuyết điểm riêng, chỉ cần cô chú ý lắng nghe và cảm thông cho họ thì nhất định mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp. Cứ tin tôi đi.
Bờ vai mới có thể sẽ khiến cô hạnh phúc hoặc tệ hơn nhưng tôi tin rằng may mắn sẽ mỉm cười với cô, ông trời không lấy đi của ai tất cả và cũng chẳng cho ai tất cả. Ít ra giờ cô cũng đã trải qua một vài lần đau thương nên cô sẽ biết cách đứng dậy và vượt qua nó một cách khôn khéo hơn.
Chúc cô may mắn - người con gái đang mang trong mình nhiều thương đau.
Theo Blogtamsu
Hãy cứ khóc khi buồn em nhé! Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh. Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh. Vui thì cười, buồn thì khóc, đó đã là lẽ hiển nhiên trên đời. Em lo lắng gì mà giấu giọt sầu trên...