Tạm biệt anh, tạm biệt một thói quen!
Em đã từng tôn thờ anh như một vật thiêng liêng… (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì…
Em đã từng tôn thờ anh như một vật thiêng liêng của chúa trời ban tặng. Anh còn nhớ không lần đầu mình gặp nhau cũng như một định mệnh, hôm đó em rất bực vì cái giọng kiêu hãnh qua điện thoại, em đã thầm chửi rủa anh. Nhưng rồi gặp được anh em vẫn thấy anh thật giản dị, để lại cho em ấn tượng chỉ là ánh mắt của anh. Khi chia tay nhau ra về với mỗi công việc của nhau, trên quãng đường đi về nhà em vẫn thầm chửi rủa anh, anh không biết à. Xin lỗi anh nhé vì tính hiếu thắng và trẻ con của em mà anh chiụ thiệt rồi.
Em vẫn nhớ lần đầu anh nắm tay em, đôi tay anh thật cứng rắn khiến em không thể rời khỏi đôi tay ấy, em cứ gượng gạo để anh nắm lấy tay em, để anh kể nể, than phiền “anh rất cô đơn, anh cô đơn trong cả suy nghĩ và hành động”. Lúc đó em thấy anh như một đứa trẻ đang rất cần một người chia sẻ, cần một người động viên, cần một người hiểu mình. Và rồi cả quãng đường về nhà hình ảnh và ánh mắt của anh cứ để lại trong em.
Rồi cái gì đến cũng đã đến phải không anh? Em không quên được những gì anh nói cho em nghe ngày hôm đó. Ngày hôm đó em thấy mình quá yếu đuối, mình có cảm giác đến kỳ lạ, em không thể phản ứng lại sự nồng cháy mãnh liệt của anh, thân thể em cứ mềm mụ mị, lần đầu em được yêu được cảm nhận thứ tình yêu dù giả dối hay thủ đoạn mà cũng có thể là tình yêu.
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đã có những tháng ngày hạnh phúc bên anh nhưng ở bên anh em càng phát hiện ra quá nhiều điều giả dối về anh, về quá khứ của anh, nhưng với em tất cả đó chỉ là quá khứ, em không ghen, không hờn giận anh. Vì em yêu con người hiện tại của anh, bản thân anh trong hiện tại này. Em đã rất yêu anh, yêu đến mụ mị, chỉ biết yêu và được yêu, em không quan tâm đến sự đời. Và rồi em có thói quen luôn nhắc tên anh trong những câu chuyện của đời thường.
Nhưng em lại rất ghét anh, ghét anh lắm, anh chẳng bao giờ thực hiện những lời hứa mà anh hứa với em. Ban đầu em nghĩ rằng anh nhiều việc nên quên, nhưng dần dần em hiểu được thì ra anh chỉ coi em như một thứ búp bê, lúc cần thì anh nâng niu, không cần nữa anh vất em vào xó. Nhưng em vẫn chẳng hề giận anh, mà em chỉ thấy tủi thân thôi, không trách, không hờn anh đâu. Vì chỉ cần một cử chỉ âu yếm hay một lời nói hài hước của anh đã khiến em thấy chẳng ghét anh nữa. Nhưng hết rồi anh ạ! Con búp bê của ngày hôm qua được làm bằng thứ vải vụn thừa thãi nên nó không biết buồn vui, con búp bê của anh đã chết rồi, chỉ còn lại em, con người của thực tại em phải sống cho em, cho bản thân em tốt hơn con búp bê bằng vải đó.
Đã bao giờ anh nằm ngủ và anh nghĩ rằng cách tốt nhất cho em và anh bây giờ là gì không? Với em thì chẳng là gì hết vì chưa bao giờ mình là của nhau thì mãi mãi cũng vẫn vậy. Trong toán học thì hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có điểm gặp nhau thì nói gì chúng là của nhau, phải không anh? Ông xã thân thương của em, có lẽ đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy.
Đến bây giờ em mới hiểu trong thời gian qua em và anh đã sống với ngày tháng chẳng có ý nghĩa gì. Em không mang lại cho anh điều gì ấn tượng và anh không đọng lại trong em hình ảnh đẹp.
Tạm biệt anh, tạm biệt một thói quen của em.
yencom85@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chồng sắp cưới vũ phu, giả dối
Tôi phải làm thế nào để tự giải thoát mình ra khỏi cơn cùng quẫn thế này đây?
Tôi dùng hết can đảm để gọi điện cho vợ anh hỏi lý do vì sao họ lại chia tay nhau. Và càng bàng hoàng hơn nữa khi chị đã tâm sự với tôi rằng, anh thường xuyên đánh đập vợ con, là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình...
Tôi năm nay đã 25 tuổi nhưng dường như tính cách của tôi thì còn quyas trẻ con. Thời sinh viên tôi cũng yêu một người khá sâu sắc... và tình yêu ấy kéo dài suốt bốn năm đại học nhưng rồi, sau bao nhiêu sóng gió, chúng tôi cũng chẳng thể nào cùng nhau đi tiếp con đường đời.
Khi tôi còn là sinh viên thì người yêu của tôi đã đi làm. Anh thường đi theo các công trình xa, ở những nơi mà không có sóng điện thoại, giao thông đi lại khó khăn nên tôi cũng tập cho mình thói quen khi không có anh trong ngày sinh nhật hay những ngày lễ qua trọng. Nhưng khoảng cách không gian và thời gian không làm cho tình yêu của chúng tôi phai nhạt mà cả hai luôn động viên nhau phải cố gắng học tập và công tác tốt, vì tương lai sau này của hai đứa. Anh hứa hẹn chờ ngày tôi ra trường sẽ chuyển công tác về Hà Nội để hai đứa được ở gần nhau hơn.
Tôi tin anh, yêu anh và đặt hết niềm tin vào người mình yêu nên tôi đã không ngần ngại trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Vì thế nên trong khoảng thời gian anh đi công tác xa, mặc dù có rất nhiều người quan tâm nhưng tôi không để ý đến những lời ong bướm của họ mà chỉ biết vun vén cho tình yêu của chúng tôi mà thôi.
Lúc tôi học xong đại học cũng là lúc anh chuyển về Hà Nội như lời anh hứa nhưng kết thúc câu chuyện lại không giống như trong truyện cổ tích.... Anh về Hà Nội làm ăn không được thuận lợi như trước nên anh đã bỏ tôi để đến với người con gái khác có điều kiện kinh tế hơn, còn tôi trở về quê theo sự sắp xếp của gia đình vào làm việc ở một cơ quan nhà nước. Với hình thức khá, lại ăn nói khéo léo, có duyên nên tôi được rất nhiều chàng trai theo đuổi... nhưng vì mang một vết thương lòng khá sâu của mối tình đầu nên tôi không thể mở lòng để đón nhận một ai...
Anh là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình...
Thế rồi, tình cờ tôi quen người bạn trai hiện tại của mình qua một người bạn. Nếu như mọi chuyện cứ bình lặng như thế trôi qua, có lẽ tôi không phải khổ sở, đau đớn như lúc này... Lúc đầu, tôi không có một chút ấn tượng tốt đẹp gì về anh bởi vì anh không nổi bật, không giỏi giang cũng không ga lăng như những chàng trai đang tán tỉnh mình... nhưng một ngày, khi tôi đang trên đường từ cơ quan về nhà, tôi bị tai nạn xe máy và anh đã đến bên tôi, đưa tôi vào viện. Khi ca phẫu thuật xong, người đầu tiên tôi nhìn thấy là anh... tôi cảm động đến phát khóc khi nhận được sự quan tâm, chăm sóc tận tình của anh như thế!
Tôi những tưởng trái tim băng giá của mình không thể tan chảy ra được nữa nhưng chính anh đã mang tình yêu của mình sưởi ấm trái tim tôi... Nhưng giá như tôi đừng yêu anh thì có lẽ, tôi sẽ không phải khổ đau như bây giờ!
Cũng vì tôi quá ngây thơ nên tôi tin tưởng anh tuyệt đối, không một chút nghi ngờ... Cho nên khi anh bảo bố mẹ anh đến nói chuyện ăn hỏi cho hai đứa, tôi đã đồng ý ngay. Và bây giờ tôi mới hiểu, đấy là một quyết định cực kỳ sai lầm của mình.
Tôi cứ băn khoăn về những hành động của anh... dường như anh đang giấu tôi một điều gì đó. Và sự thật đã được phơi bày khi anh mượn rượu để lấy can đảm nói chuyện với tôi, anh thú nhận rằng anh đã qua một đời vợ và bây giờ anh chị đang sống ly thân. Khi nghe những lời thú tội của anh, tôi bàng hoàng ngã khụy xuống... Tôi không thể tin vào tai mình những điều vừa được nghe từ phía anh nữa...
Tôi dùng hết can đảm để gọi điện cho vợ anh hỏi lý do vì sao họ lại chia tay nhau. Và càng bàng hoàng hơn nữa khi chị đã tâm sự với tôi rằng, anh thường xuyên đánh đập vợ con, là một người chồng, người cha sống không có trách nhiệm với gia đình... Buồn chán. Thất vọng... tôi chỉ muốn trả lại cau trầu nhà trai đã mang đến ăn hỏi. Nhưng ở quê tôi còn rất lạc hậu, bố mẹ tôi lại là người khá bảo thủ... tôi sợ bố mẹ sẽ buồn và xấu hổ với bà con, làng xóm nên không dám nói sự thật về anh cho mọi người biết.
Cũng có lúc, tôi muốn chạy đến một nơi thật xa, bỏ lại tất cả để sống một cuộc sống yên ổn... nhưng còn bố mẹ tôi, họ đều đã già và rất cần có tôi ở bên cạnh. Họ không thể an lòng khi biết con gái mình đau khổ, vật vã như vậy... Nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm thế nào để tự giải thoát mình ra khỏi cơn cùng quẫn thế này đây?
Mong mọi người hãy giúp tôi với!
Nguyễn Nhung (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Anh nỡ chối bỏ "giọt máu" của mình sao? Anh bỏ lại tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày. Người đàn ông ấy, người đã hứa hẹn cùng tôi đi hết cuộc đời này đã dứt áo ra đi, bỏ lại mình tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày. Khi đọc được bài viết "Vì hiểu...