Tại sao tôi lại ngu muội tin vào một kẻ lừa đảo như thế?
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Chưa bao giờ tôi thấy tuyệt vọng và ân hận như lúc này. Tôi đã quá mù quáng, quá tin người để rồi phải trả một cái giá cực đắt. Giấc mơ tình yêu tan vỡ, mất tiền dành dụm bao năm, ngay cả ngôi nhà hương hỏa của gia đình cũng phải bán. Ba tôi buồn đến nỗi phát bệnh nặng, phải nằm viện nhiều ngày liền. Tôi hận lắm, hận hắn – cái gã Sở Khanh và hận cả bản thân mình – đứa con gái ngu muội, làm liên lụy đến cha mẹ.
Tôi thuộc loại có nhan sắc, có công việc ổn định, cũng nhiều người theo đuổi mà tôi chưa chịu ai. Nhưng vừa gặp hắn không lâu, tôi đã xiêu lòng. Hắn trông như một doanh nhân thành đạt, đi xe hơi, quần áo bảnh bao, đồng hồ, điện thoại toàn hàng hiệu. Khuôn mặt điển trai, vóc dáng vạm vỡ thừa sức làm xiêu lòng những cô gái khó tính nhất. Đấy là chưa tính đến khi hắn mở miệng: dịu dàng, ngọt ngào và khéo léo như rót mật vào tai.
Sau vài lần trò chuyện, hắn bắt đầu theo đuổi tôi một cách quyết liệt. Lãng mạn như trong phim, những bó hoa đều đặn gửi tới chỗ làm tôi mỗi ngày. Vừa hết giờ làm, hắn đã đậu xe sẵn trước cửa công ty, chờ đón tôi về. Rồi những buổi cà phê, những bữa ăn tối ở các nhà hàng sang trọng, đắt tiền. Hắn cũng rất chịu khó tìm hiểu sở thích của tôi, rồi từ đó tặng quần áo, nước hoa…
Video đang HOT
Tôi ngã vào vòng tay của hắn, trao cả đời con gái cho hắn. Rồi hắn dắt tôi về nhà hắn, một căn hộ chung cư cao cấp. Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ duy nhất không thấy có người thân của hắn. Hắn bảo: “Anh lên Sài Gòn lập nghiệp một mình, gia đình đều ở cả dưới quê. Chừng nào có dịp anh dắt em về thăm nhà”.
Vài tháng sau, khi tình cảm đang mặn nồng, hắn đột nhiên tỏ vẻ buồn bã, lo lắng. Hỏi thăm, hắn trả lời: “Anh lỡ đầu tư vào nhiều dự án quá, giờ bị hụt tiền mặt, mà đến ngày phải thanh toán nợ ngân hàng, đang không biết xoay ở đâu”. Tôi hỏi hắn cần bao nhiêu, hắn đáp 200 triệu. Sẵn có chút tiền dành dụm, tôi đưa hết cho hắn. Một tuần sau, hắn trả lại cho tôi đầy đủ, còn mua tặng tôi một sợi dây chuyền đắt tiền, bảo: “Để cám ơn bà xã tương lai đã chia sẻ cùng anh”. Rồi sau đó, cũng đôi lần hắn mượn tiền làm ăn, nhưng bao giờ cũng trả đúng hẹn kèm theo quà cáp.
Yêu nhau gần được một năm, hắn bảo chuẩn bị đám cưới, tôi gật đầu không chút do dự. Trong lúc đang chờ đám cưới, hắn lại bảo: “Anh đang góp vốn vào một dự án rất có tương lai, nhưng mấy đối tác đang nợ tiền anh, vài tuần sau mới trả. Tiền góp vốn thì anh phải đưa trong tuần này. Anh xoay mới được một nửa, phần còn thiếu chưa biết tính sao. Nếu dự án thành công, sau này hai vợ chồng mình khỏi lo gì hết”. Nghe bùi tai, sẵn tin người yêu, tôi hỏi hắn cần bao nhiêu, hắn trả lời 1,5 tỷ. Số tiền quá lớn, tôi không có đủ. Vốn là con gái một, ba mẹ cho tôi đứng tên luôn ngôi nhà cả gia đình đang ở. Hắn bảo em cứ cầm tạm sổ đỏ, vài bữa anh chuộc lại cho. Tin lời người chồng tương lai, tôi đem sổ đỏ thế chấp vay nóng. Nhưng tiền vừa trao thì cũng là lúc điện thoại của hắn “ngoài vùng phủ sóng”. Đến lúc ấy, tôi vẫn còn ngây ngô lo sợ với ý nghĩ lỡ hắn bị tai nạn hay đau ốm gì. Tôi hối hả sấp ngửa chạy đến nhà tìm. Cửa đóng im ỉm. Hỏi hàng xóm ai cũng bảo hắn vừa trả phòng. Tôi chới với, hoảng sợ. Báo công an truy tìm biển số xe thì mới biết đó là xe thuê bằng chứng minh nhân dân giả. Sau quá trình điều tra, công an báo cho tôi biết hắn là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, ngoài tôi ra còn nhiều nạn nhân khác.
Giờ tôi hối hận khôn cùng, nhiều lần chỉ muốn tìm đến cái chết. Tại sao tôi lại ngu muội, mù quáng tin vào một kẻ lừa đảo như thế?
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...