Tại sao thuở cơ hàn có thể đồng cam cộng khổ?
Nằm trong căn phòng trọ chật hẹp nghĩ đến tương lai các con tôi thực sự tôi rất rối bời. Tại sao thuở cơ hàn có thể đồng cam cộng khổ, còn khi đã vượt qua có chút đỉnh sao lại không thể vun vén? Đàn ông tham lam thì bao giờ là đủ?
Tính tôi vốn sống đơn giản, chấp nhận yêu và cưới cũng vì một lý do đơn giản – anh chịu khó, siêng năng. Về sống với nhau, cuộc sống cũng khá bình lặng, êm đềm, dù cả hai phải trải qua những tháng ngày rất khổ cực.
Đó là những kỉ niệm nhắc đến đã ứa nước mắt khi ba anh nghi cho tôi tội lấy cắp số tiền ông dành dụm cả đời. Mặc dù tôi đã cố giải thích hết lời lẽ, đã thề độc. Thế mà ông không nương tay vụt xuống những trận đòn roi tới tấp để đau quá mà khai ra sự thật. Ngày hôm sau, chính ông lại tìm được gói tiền ấy được buộc cẩn thận dưới gầm giường, ông cười xuề xòa “Hóa ra nó ở đây, ba nhớ nhầm”. Trong gia đình chồng là thế, lời nói của ba anh chính là mệnh lệnh, cấm cãi.
Đã thế cái ngày sắp sinh, ba đuổi tôi ra khỏi nhà vì có con dâu sinh nở, vướng “phong long” khí tà, khí xấu sẽ khiến gia đình luôn gặp điều không may, luôn xui xẻo. Anh van xin có, tức giận có… cuối cùng ông cho phép dựng một túp lều nhỏ ở trong vườn, với một điều kiện sinh xong phải tìm chỗ ở mới. Sinh xong mới được hai tháng, ông kiếm cớ gây sự, đòi chặt, đòi chém… chửi vợ chồng tôi thậm tệ. Tháng 11 miền Trung mưa rả rích, cái lạnh thấu xương thấu thịt… trong túp lều tạm bợ, chỉ có một vài cái xoong nồi và mấy vật dụng cần thiết, ôm con vào lòng cảm thấy tủi thân ghê gớm.
Đó là những kỉ niệm nhắc đến đã ứa nước mắt khi ba anh nghi cho tôi tội lấy cắp số tiền ông dành dụm cả đời Ảnh: Internet
Hai vợ chồng bàn nhau vào Sài Gòn lập nghiệp, ở quê không biết làm ra tiền, chỉ có việc đồng áng và đi phát nương rẫy, hái củi được 3 cọc 3 đồng mà tôi bị bệnh tim làm việc nặng không nổi. Chúng tôi nhờ ngoại vào bế con cho ít tháng để hai vợ chồng vừa tìm công việc, vừa ổn định cuộc sống. Thời gian đầu tiên khá vất vả, hai vợ chồng cùng làm thuê lắp linh kiện điện tử cho một xưởng gia công nhỏ. Dần dần ông chủ tin tưởng, thấy chúng tôi cũng người cùng quê thật thà, siêng năng ông chủ đề nghị chuyển vào xưởng ở giao vừa làm vừa trông coi người làm cho ông luôn.
Sau 5 năm, cuộc sống dần tạm ổn, con đi học mầm non, có của ăn của để, tích góp để mua một căn nhà nhỏ. Cho đến bây giờ nhìn lại một chặng đường đã qua, tôi không biết lựa chọn Nam tiến của mình là đúng hay sai. Sau 7 năm, kết quả hai vợ chồng có nhà ở, hai đứa con gái, lương tháng 20 triệu đã là một bước đi nhanh đầy may mắn.
Nhưng mọi thứ đổ rạp khi anh say mê một con bé người miền Tây. Mối quan hệ ngoài luồng ấy kéo dài 3 năm nhưng anh tinh vi đến mức tôi không hay biết gì cho đến lúc trắng tay… vì những toan tính của anh ở giây phút hạ màn kịch.
Video đang HOT
Anh vẫn đi làm, vẫn về đúng giờ, vẫn đi tập gym… Một hôm anh về nhà bàn với vợ bán căn nhà này đi mua căn nhà nhỏ nhỏ hơn, tiền dư cộng tiền tiết kiệm đủ mua một chiếc xe 6 chỗ anh chạy khách ban đêm, vừa có tiền vừa có xe ô tô đi. Sau một hồi phân tích thiệt hơn, anh còn đem dẫn chứng bạn anh chạy xe được lắm, chưa kể ngày nghỉ thứ 7, chủ nhật anh có thể nhận thêm mấy chuyến, vả lại nhà cũng không buôn bán gì chuyển xa xa trung tâm thành phố cho yên tĩnh. Tôi gật đầu đồng ý, bán nhà, mua nhà tự anh quyết định và lo lắng hết. Anh bảo có khách mua được giá, mình bán liền kẻo mất mối, ở trọ tạm để anh tìm nhà. Từ ngày đó anh đi suốt, lo lắng anh vất vả tôi luôn động viên, chăm sóc từng chút một.can-tinh-1
Một thời gian dài không thấy xe, không thấy nhà, tôi hỏi anh… anh khóc thú nhận tiền anh lỡ đầu tư vào một vụ làm ăn lớn nên mất sạch. Sốc nặng, tôi khóc lên khóc xuống, chì chiết… anh lấy cớ uống rượu rồi thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Uất ức tôi lại ôm con đến phòng bạn gái ở nhờ. Anh luôn tiện lấy cớ vợ nhằm lúc anh khó khăn bỏ anh theo trai, anh quay ngoắt 360 độ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu y như tôi là người có lỗi. Anh gửi đơn lên tòa đơn phương ly hôn.
Anh luôn tiện lấy cớ vợ nhằm lúc anh khó khăn bỏ anh theo trai, anh quay ngoắt 360 độ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu y như tôi là người có lỗi – Ảnh: Internet
Cứ nghĩ mình cũng là người có lỗi, anh đang cùng cực vì mất tiền… mình lại thế. Tôi quay về xin lỗi để hòng anh rút đơn về, con có cha có mẹ, kinh tế làm lại từ đầu, còn người còn của. Đang lững thững từ nhà bạn quay trở về phòng trọ, tôi nghe tiếng con gái rục rịch “Anh giỏi thật, đóng kịch như thật, số tiền đó mình sẽ gửi tiết kiệm, anh nhanh nhanh dứt khoát với mụ vợ đi rồi mình mua nhà…”. Tai tôi lùng bùng, chết đứng như trời trồng, thì ra trước khi ly hôn anh đã toan tính tất cả.
Gái có công chồng không phụ nhưng sao thế này, tôi đã làm gì sai? Tôi xông vào gào thét, anh nắm tóc tát vào mặt và xỉa xói “Cô đi theo trai, tôi không được quyền theo gái sao”. Liệu tôi nên mềm dẻo để kéo chồng về với gia đình hay chấp nhận ly hôn để tự giải thoát cho chính mình khỏi người chồng tệ bạc ấy một cách êm đẹp hay tung hê tất cả thủ đoạn của anh ta, rồi đến đâu thì đến. Nằm trong căn phòng trọ chật hẹp nghĩ đến tương lai các con tôi thực sự tôi rất rối bời. Tại sao thuở cơ hàn có thể đồng cam cộng khổ, còn khi đã vượt qua có chút đỉnh sao lại không thể vun vén? Đàn ông tham lam thì bao giờ là đủ?
Theo Phụ nữ & sức khỏe
Đàn bà khôn "trị" chồng vô tâm
Nghe chị kể chuyện vợ chồng, bạn chị cười mà bảo: " Đàn bà Việt mình khổ bởi cứ mãi trông chờ, hy vọng vào đàn ông. Bà cứ bỏ đói ổng, không thèm quan tâm thử hỏi mấy ổng có cuống quýt lên không?"
Chị ngồi bên mâm cơm nguội ngắt. Nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi anh vẫn chưa về. Lẽ ra sau giờ tan ca, anh đã có mặt ở nhà từ năm giờ chiều. Chị gọi điện nhưng anh không nghe máy. Đến gần 9 giờ anh mới về, người đầy mùi bia bảo là hôm nay đi sinh nhật bạn mà quên báo chị. Rồi anh lăn ra giường nằm ngủ.
Anh chị yêu 5 năm mới cưới, rồi một cậu nhóc kháu khỉnh ra đời, tưởng chừng như không có hạnh phúc nào hơn thế. Nhưng không biết từ khi nào hai vợ chồng chị sống với nhau mà như người dưng. Hồi yêu nhau thắm thiết bao nhiêu thì cưới nhau về, tình cảm cứ nhạt nhẽo dần dần.
Chị buồn khi sống với một người chồng hết sức vô tâm - Ảnh: Internet
Chị cảm nhận được tình yêu anh dành cho chị hình như không còn nữa. Giữa hai vợ chồng đang có một khoảng cách vô hình ngày càng nới rộng. Anh hờ hững vô tâm với chính người đàn bà bên cạnh. Sinh nhật lễ tết anh thậm chí không có lấy một bông hoa, một lời chúc cho chị. Đã bao năm, chị cũng không còn quá trẻ con để vòi vĩnh. Thậm chí bao năm rồi chị chưa nghe lại một câu nói âu yếm, một cử chỉ thân mật từ anh.
Mỗi lúc chị nhức đầu, sổ mũi vẫn mong có một bàn tay sờ vào trán, một câu hỏi thăm ân cần từ chồng nhưng sao khó quá. Những buổi chiều, anh vẫn hay nhậu nhẹt bỏ chị ngồi chờ bên mâm cơm nguội ngắt mà không gọi điện thông báo một lời.
Chị buồn quá. Nếu kể ra thì hẳn mọi người sẽ kêu chị sướng quá mà hóa rồ vì thật tâm chị đang sống một cuộc sống yên ổn mà biết bao người mong ước. Chị có một mái nhà riêng cho mình, một người chồng tử tế cùng một đứa con trai bụ bẫm đáng yêu. Nhưng chị vẫn thấy, trong cuộc hôn nhân này mình vẫn thiếu điều gì quan trọng lắm. Chồng vô tâm hờ hững vẫn đi đi về về mà không hề biết rằng vợ rất cô đơn. Hôm qua, chị bật khóc tức tưởi khi sinh nhật chị, chị đã mua bánh kem, chờ chồng về cắt bánh. Nửa đêm anh mới về, gãi đầu bảo: " Anh quên mất."
Lâu lắm chị mới gặp lại cô bạn đi du học về. Nghe chị kể chuyện vợ chồng, bạn chị cười mà bảo: " Đàn bà Việt mình khổ bởi cứ mãi trông chờ, hy vọng vào đàn ông. Đàn ông khi sở hữu được mình rồi, con cá đã cắn câu rồi rồi thì đâu còn sợ mất. Bởi thế, nên các ông chồng cứ vô tâm, hờ hững. Bà cứ bỏ đói ổng, không thèm quan tâm thử hỏi mấy ổng có cuống quýt lên không?"
Chị ngẫm ra thấy đúng, vì bây giờ cứ ngồi buồn, triền miên suy nghĩ hoài cũng không phải là cách. Thay vì những buổi chiều chị cặm cụi nấu ăn chờ chồng thì chở con qua ngoại ăn hay hai mẹ con tìm gì đó ngon ngon ăn. Không phải chờ đằng đẵng chồng bên mâm cơm nguội ngắt mà anh ta thậm chí không thèm ăn.
Chồng đi đâu, làm gì chị cũng không thèm hỏi. Những cuộc nhậu triền miên của chồng chị cũng không thèm gọi điện giục liên tục như trước. Chồng về trễ, mặc kệ chồng. Còn chị ôm con nằm ngủ thật sớm.
Chị vẫn còn trẻ và đẹp lắm. Nhưng lâu nay cứ bỏ bê nên trông chị luộm thuộm như bà già. Chị chăm chỉ đắp mặt nạ, dưỡng da. Rồi mặc đồ đẹp hẹn bạn bè đi cà phê tám chuyện. Chị đi chơi cũng không thông báo với chồng.
Đúng 10 ngày như vậy, chồng về nhà chị đã ngủ hoặc đi chơi. Bếp núc lạnh tanh, cơm canh không nấu. Chồng chị hỏi: " Làm vợ kiểu gì mà cơm không nấu?" Chị cũng không vừa mà bật lại: " Em nấu, anh bữa ăn bữa không, việc gì em phải ngồi triền miên chờ đợi?"
Để đối phó với những ông chồng vô tâm hãy cho họ thấy bên ngoài kia vẫn có nhiều người đàn ông quan tâm đến bạn - Ảnh: Internet
Biết chồng có tính hay ghen nên chị ban đêm cứ cầm điện thoại bấm bấm rồi tủm tỉm cười cốt để chồng nhìn thấy. Anh ghen thật sự, nghĩ chị có nhân tình. Một bữa, anh giật điện thoại và bảo: " Em quen với thằng nào mà suốt ngày nhắn tin?" Chị cố tỏ vẻ thật nghiêm túc bảo: " Anh chê vợ anh già nua xấu xí mà bỏ bê, nhưng anh không biết rằng ngoài kia có bao nhiêu đàn ông vẫn để ý đến vợ anh. Anh không giữ thì mất ráng chịu." Nói xong chị bỏ vào phòng nằm, bỏ mặc ông chồng đứng ngẩn người, ra vẻ suy nghĩ nhiều lắm.
Hôm sau, chồng chị thay đổi hẳn. Anh đi làm về thật sớm, còn đến tận công ty đón chị. Anh chủ động bảo: " Chiều nay hai vợ chồng mình đi ăn gì ngon ngon em nhé!" Chị không nói gì, lẳng lặng ngồi lên xe chồng, giấu nụ cười sau vai anh. Chị nghĩ: " Ồ, thì ra anh ta cũng biết sợ mất vợ."
Với đàn ông vô tâm, khóc lóc hay ngồi đằng đẵng chờ đợi anh ta thay đổi sẽ không có tác dụng. Cách đối phó khôn ngoan là đàn bà hãy vô tâm gấp bội. Bỏ mặc anh ta, không thèm lo lắng và quan tâm như trước nữa. Đàn ông vốn dĩ tự cao tự đại rằng người đàn bà của mình phải yêu và cung phụng anh ta như một con mèo ngoan ngoãn. Vậy thì, bạn hãy chứng minh cho anh ta thấy điều ngược lại. Anh ta sẽ lo lắng sốt vó mà giữ chặt lấy bạn.
Theo Nam Khuê / Phụ nữ & sức khỏe
Độc chiêu trị chồng ngoại tình Đang ngà ngà say trong men rượu lẫn men tình, anh bỗng tỉnh cả người khi nhìn thấy thứ đang được đeo trên cổ tay của vợ. Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế? Mới đó mà chị và anh cưới nhau đã được gần chục năm. Hai đứa con một trai một gái lần lượt ra đời, anh cũng...