Tại sao tai phải tự tử nhỉ ?
Lướt qua các một số diễn đàn, website thấy rất nhiều những tâm sự buồn của rất nhiều các bạn trẻ và bao giờ cũng nói câu kết là chán sống và muốn chết và kèm theo đó là các bài giáo trình dậy tự tử..
..Người thì buồn vì thất tình, người thì bị bố mẹ mắng, người thì bị áp lực trong công việc,… Mong các bạn hãy đọc và cảm nhận với bài viết sau đây để có những suy nghĩ khác để có một cuộc sống ý nghĩa hơn.
Có một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.
Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không thể tiếp tục sống.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Video đang HOT
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi. (Theo Hoa Linh Thoại, Như Nguyện dịch)
BÀI HỌC ĐẠO LÝ:
Trước khi ta có được bất cứ điều gì như tài sản, danh vọng, sự nghiệp thì đó là một con số không to tướng. Người xưa nói “Ai giàu ba họ, ai khó ba đời” nhằm chỉ ra rằng hiếm người khi mới sinh ra đã đầy đủ phước phần, dư ăn dư để mà phần lớn những người thành đạt đều đi lên từ khó nhọc của quá khứ hàn vi, thậm chí từ tay trắng. Ấy vậy mà khi có được rồi họ thường nghĩ cách làm cho được nhiều thêm. Nếu rủi thời không đủ phước duyên khiến mất đi những gì đã có thì họ đau khổ cùng cực, một số người đã tìm đến cái chết.
Nếu bình tâm mà nhìn lại thì tuy có tổn hại, mất mát thật đấy nhưng điều đó có nghiêm trọng đến mức phải tìm đến cái chết không? Vì trước đây khi chưa có gì ta vẫn sống khỏe, sống vui trong hy vọng nữa là khác. Ngày xưa lúc ở mức số không, tay trắng ta vẫn vui thì nay lui về với số không thì quá lắm cũng bằng ngày xưa chứ đâu đã đến nỗi nào! Thấy được như vậy thì chắc chắn ta sẽ không dại dột mà tìm đến cái chết. Nếu không đủ sức để “thua keo này, bày keo khác” thì ta vẫn tìm được sự quân bình, sống thanh thản và nhẹ nhàng.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự thì cũng bằng lúc ta chưa có mà thôi. Phần lớn chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì sau này dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có tuệ giác. Vì khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.
Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi. Chợt nhớ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, lập tức đổi ý. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà nên.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.
Theo VNE
31 tuổi còn gặp phải Sở Khanh
Khi bào thai được 7 tuần tuổi, anh bảo tôi hãy bỏ đứa con và buông tha cho anh. Tôi là một người con gái có cuộc sống rất cơ bản, không bon chen với ai nhưng cũng không để ai phải bắt nạt mình.
Năm nay tôi 31 tuổi, ở cái tuổi mà mọi người vẫn gọi là "ế". Dù không xinh đẹp nổi bật nhưng từ khi học cấp ba đến giờ, tôi có rất nhiều chàng trai để ý, ngỏ lời yêu thương nhưng tôi chưa bao giờ nhận lời một ai, cũng chưa làm ai phải mất lòng hay bị tổn thương cả. Không phải tôi kén cá chọn canh mà thật sự, chưa có chàng trai nào khiến trái tim tôi rung động.
Cho đến một ngày tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi ba tuổi, chưa có gia đình và sống rất đơn giản. Lần đầu tiên gặp gỡ, anh chia sẻ rằng, bố mẹ anh đang ở thành phố nhưng anh về quê sống cùng bà để tiện chăm sóc bà. Cơ quan anh ở nội thành nhưng anh vẫn sáng đi, chiều về với quãng đường hơn 30km để chăm sóc bà nội. Không hiểu sao, chỉ nghe câu chuyện hết sức giản dị đó, tôi đã có ấn tượng rất tốt về anh.
Sau ngày hôm ấy, trái tim tôi đã bắt đầu thổn thức về một người. Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và rồi, những lời yêu thương đã được chúng tôi thổ lộ với nhau rất nhanh sau đó.
Tôi rất tin anh, yêu anh nhưng thật sự, nhiều lúc tôi vẫn cảm thấy anh giấu tôi điều gì đó. Cũng đã nhiều lần tôi gặng hỏi nhưng anh bảo: "Anh không giấu diếm em bất cứ chuyện gì hết, chỉ có em hay suy nghĩ lung tung thôi".
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến.... tôi đã tin tưởng và trao thân cho anh sau hai tháng gắn bó bên nhau.
Nhưng sau ba tháng yêu nhau nồng thắm, cuối tuần hôm ấy, tôi không thấy anh đến chơi như thường lệ nên tôi đã gọi cho anh. Nhưng thật kỳ lạ, đầu dây bên kia chỉ thấy mở máy mà không có câu trả lời. Với sự nhạy cảm của một người phụ nữ, tôi linh cảm đến những gì trước đây mình đã từng nghi ngờ...
Sau một lúc không có ai lên tiếng, tôi tắt máy. Khoảng 5 phút sau, tôi lại thấy số anh nháy máy lại cho tôi. Và tôi quyết định gọi cho anh lần nữa... nhưng tôi đã thực sự bất ngờ khi nghe được giọng nói của một người con gái. Tôi đã hít một hơi thật sâu để cố giữ bình tĩnh và nghe người đó nói...
Sau 20 phút nói chuyện, tôi đã biết tất cả sự thật về mối quan hệ của anh và người con gái đó. Cô gái ấy ở gần nhà anh, hai người đã yêu nhau 3 năm nay và sắp tổ chức đám cưới. Cô ấy còn khuyên tôi: "Đừng phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi. Chị đừng làm kẻ thứ ba chen vào tình yêu của chúng tôi nữa...". Tôi như chết đứng khi biết được những điều đó... nhưng vẫn cố nghe và nói lời cảm ơn đến cô ấy vì đã cho tôi biết sự thật, dù sự thật quá muộn màng.
Sáng hôm sau, tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh vẫn im lặng, không nghe máy. Quyết tâm làm rõ mọi chuyện, tôi quyết định gặp chú anh để hỏi rõ mọi chuyện. Và chú anh đã cho tôi biết về mối quan hệ của anh với người đó, rằng họ yêu nhau được mấy năm nhưng giờ hai người đã chia tay nhau.
Cùng lúc đó, một người bạn thân của tôi cũng cho tôi biết một sự thật về bố mẹ anh mà bấy lâu nay, anh chưa bao giờ chia sẻ với tôi, rằng bố mẹ anh đã ly hôn. Anh là con của vợ cả và hiện tại bố anh đang sống cùng mẹ kế của anh.
Rồi những ngày sau đó, người con gái ấy lại nhắn tin cho tôi những tin nhắn với lời lẽ rất tục tĩu, hỗn láo. Tôi cũng đã gọi điện thoại, thẳng thắn nói chuyện với cô gái đó về anh và tôi sẵn sàng chia tay anh nếu như anh không yêu tôi, vẫn còn tình cảm với cô ấy. Tôi cũng nói bằng giọng rất lịch sự yêu cầu cô ấy không được phép gọi điện cho tôi nữa, dù chỉ một lần. Cũng rất may, từ đó tới nay, tôi đã không bị cô ấy làm phiền nữa.
Tôi không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian suy nghĩ, anh đã rất hối lỗi và xin lỗi tôi, hứa sẽ cắt đứt quan hệ với người con gái kia. Và cô ta cũng đã nhắn tin cho tôi xác nhận đã cắt đứt mối quan hệ với anh. Vì vẫn còn tình cảm với anh nên tôi đã tha thứ cho anh mọi chuyện, không để tâm đến hoàn cảnh của anh, cố gắng quên đi những chuyện cũ để vun đắp cho tình yêu của mình. Điều tôi cần nhất là anh của hiện tại, của tương lai, chứ không phải là anh của quá khứ...
4 tháng sau, mọi chuyện dường như đã được quên lãng thì cũng là lúc tôi phát hiện ra mình có thai. Thời điểm đó đã gần Tết nên tôi nghe lời anh: "Để ra Tết có nhiều thời gian, chúng mình chuẩn bị lễ cưới sẽ tốt hơn". Thế nhưng, một lần nữa bất hạnh lại đến với tôi khi đứa con bé bỏng trong bụng không đủ sức khỏe để sống trong cơ thể tôi. Sau khi đi kiểm tra, bác sĩ đã kết luận, bào thai của tôi đã bị chết lưu.
Hôm đó là vào ngày 28 Tết, tôi gọi điện báo với anh tình trạng của mẹ con tôi và tôi đang làm thủ tục để phá bỏ bào thai đó. Tôi cũng nói rằng: "Em muốn anh đến bệnh viện với em một lúc" nhưng anh bảo: "Anh còn phải sắm Tết vì những ngày trước bận đi làm nên chưa chuẩn bị được gì". Dù rất đau khổ nhưng tôi cũng thông cảm cho anh vì hoàn cảnh gia đình một bà, một cháu nên hôm nay, anh mới tất bật chuẩn bị để đón Tết.
Nhưng khi vào viện để bỏ đứa con của mình, tôi chờ đợi anh cả ngày, anh vẫn không thể đến thăm tôi một lúc. Tôi đã rất mong có anh bên cạnh, động viên, an ủi tôi... nhưng anh vẫn không đến một phút giây nào.
Dù lý trí tôi đủ tỉnh táo để nhận ra anh không hề quan tâm, yêu thương tôi như những lời anh nói nhưng trái tim tôi lại quá mềm mỏng, yếu đuối để tha thứ cho những hành động vô tâm của anh.
Và có lẽ, cũng vì sự ngu ngốc, cả tin của mình mà đến hôm nay, một sinh linh bé bỏng nữa lại hình thành trong bụng tôi. Cái bào thai đã được 7 tuần tuổi nhưng khi nhắc đến chuyện cưới xin, con cái, anh đã lạnh lùng bảo: "Anh không còn yêu em nữa. Em hãy bỏ cái thai đó đi. Xin em hãy buông tha cho anh, đừng làm phiền anh nữa".
Câu nói của anh như nhát dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi. Tôi đã cố gắng khuyên nhủ anh rằng: " Đứa con không có tội. Nó cần cả bố lẫn mẹ. Xin anh hãy thương con". Nhưng đáp lại trước sự van xin của tôi chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của anh.
Tôi đã trách móc, nguyền rủa anh tại sao hơn một năm qua, khi anh chưa cướp đời con gái của tôi, chưa có sự tồn tại của hai đứa con trong bụng thì sao anh không buông tha cho tôi để đi tìm hạnh phúc khác? Để đến tận ngày hôm nay, khi tôi đã đánh mất đời con gái, đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho anh thì anh lại xin tôi buông tha cho anh? Cái gọi là tình yêu liệu có bao giờ đã tồn tại trong anh? Anh đã bao giờ sống vì tôi chưa? Danh dự của tôi bị anh chà đạp bấy lâu nay vẫn chưa đủ sao? Tôi đã hạ thấp bản thân mình để chấp nhận tình yêu của anh... vậy mà ngày hôm nay, anh đã đáp trả tôi bằng sự ích kỷ, tồi tệ như vậy sao?
Bây giờ, tôi thực sự rất bối rối và không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình nữa. Có lẽ tôi sẽ không đủ can đảm để bỏ đứa con của mình một lần nữa... nhưng không có anh, tôi sẽ không đủ khả năng về kinh tế để nuôi con. Tôi cũng rất sợ phải mang tiếng với họ hàng, làng xóm, sợ bố mẹ tôi phải xấu hổ, đau lòng vì một đứa con gái hư hỏng như tôi.
Tôi thật sự cảm thấy hối hận vì đã quá tin và yêu một gã Sở Khanh, ích kỷ và độc ác như anh?
Theo VNE
Mối tình đầu của Nhái Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được gục ngã, hãy mạnh mẽ đứng dậy em nhé. Nằm trên giường bênh anh nhớ em vô cùng, anh xin người ta nằm phòng này để khi mở cửa sô ra là anh có thê nhìn thây cây bằng lăng đây hoa tím, loài hoa mà em thích. Gió vê từng chiêc lá...