Tại sao em vẫn rất yêu anh?
Anh có biết em đang trách anh không? Có biết em đang đau hay không?
Anh không yêu em nữa sao anh? Anh biết em khóc sao không dỗ em một tiếng.
Không yêu em nữa sao anh, những lời nhẹ nhàng ngày ấy ở đâu rồi?
Không yêu em nữa sao anh, em đau anh có biết, em buồn anh có hay, em chới với anh chẳng để ý. Cả lúc em như thế này anh cũng lặng im là sao?
Anh à, em lại đau rồi, em lại khóc rồi, anh ở đâu sao không cho em một bờ vai, ở đâu rồi?
Anh à, nếu không còn yêu em nữa thì anh nói ra đi. Yêu anh nhưng em không giữ anh đâu, không níu kéo, không giữ chân vì anh đâu phải là vật gì đó cứ muốn là em giữ trong tay đâu, phải không anh?
Anh là người em yêu, là niềm vui, là hạnh phúc. Là giọt nước mắt khi rơi xuống, cũng khiến em vui. Biết yêu anh, biết vui vì anh, biết khóc cho anh với em cũng là một tình yêu. Tình yêu đó không phải ai cũng có đúng không anh?
Anh à, anh không yêu em nữa sao không nhẹ nhàng nói em biết, cho em hay. Em bảo rằng không bao giờ là gánh nặng của anh mà. Không bao giờ đâu anh, không bao giờ. Thế mà bây giờ lại trở nên vô định như thế này anh ạ!
Video đang HOT
Yêu anh nhưng em không giữ anh đâu (Ảnh minh họa)
Phải có những đêm em lặng mình khi thấy anh đi cùng ai đó, những lần nhớ anh da diết để con tim bật khóc chỉ biết thổn thức vào đêm, những khi lặng lòng chọc anh với một ai khác, những lúc bên anh chỉ như hai người bạn …thì mới hiểu rằng cảm giác em có anh hạnh phúc đến nhường nào anh ạ!
Nhưng mà anh ơi, em không mang đến chút hạnh phúc nào cho anh ư? Phải không anh? Có thật là em bất lực dù đã cố gắng nhưng cũng không thể là gì phải không anh? Sao tim em đau thế, lòng em quặn thắt. Cảm giác như anh gần bên mà xa lắm, em chẳng thể hiểu được anh nữa rồi!
Anh à, em không biết nước mắt đâu ra mà nhiều thế! Em đâu có muốn khóc đâu, khóc sẽ khiến em của anh nhỏ bé, khóc sẽ chẳng thể khiến anh trở về như ngày xưa, khóc cũng đâu khiến cái lạnh lùng của anh chùng xuống, đáp chút ấm áp cho tim em khỏi tái tê.Nhưng mà bây giờ, anh có còn nói rằng “Em là của anh như ngày hôm qua” nữa không?
Thế mà, em vẫn vậy, vẫn lì lợm bên anh, dù biết, hình như anh đã chẳng còn yêu em nữa rồi. Nhưng mà sao đây hả anh, em vẫn còn yêu anh lắm, vậy nên dù biết thế, nhưng câu chia tay chẳng thể nói ra mà chỉ muốn còn ở bên anh tới bao giờ được nữa thì sẽ cố. Vì sao anh biết không, vì em cần anh lắm!
Anh à, sự cố gắng của em, cái ấm áp anh giành cho, cái quan tâm và cả niềm hạnh phúc anh nói rằng em mang đến. Nó ở đâu rồi anh, chỉ mới đây thôi mà, sao nó trôi nhanh quá. Em lại làm gì sai sao anh? Em nói hỗn hay giấu gì không cho anh biết. Không nghe lời hay là lại phá phách khiến anh không vui? Em đã làm gì để bây giờ anh ấm áp ngày xưa lạnh băng với em hơn cả mùa đông lạnh giá. Anh ơi, anh nói em biết đi!
Em biết, mình không xinh đẹp, không cao sang, không cả nổi bật. Em chỉ giành cho anh những gì mà em nghĩ tốt nhất. Cố gắng từng ngày, yêu anh như hơi thở, yêu như Nắng mùa thu và cả những ngày gió heo may về thèm cả chút ấm áp. Em vẫn nhớ những lần mè nheo được anh dỗ bằng kẹo, nhớ ngày em buồn anh chọc em vui, nhớ khi em ốm được anh chăm sóc, nhớ lần nép vào vai anh thật ấm, khẽ ê a đặt tên con chúng mình sau này.
Vậy mà… xa lắm rồi, những ngày ấy xa xôi, em trở mình thức giấc bao đêm vì cái lạnh lùng anh mang lại, là yêu thương, là hờn giận hay là hết cả quan tâm rồi? Anh giờ xa lắm, xa em lắm anh có biết không anh?
Anh có biết em đang trách anh không? Có biết em đang đau hay không?
Tại sao anh như thế, mà em vẫn yêu anh nhiều như thế này!
Theo VNE
Nhục nhã vì bị chửi là kẻ nghèo kiết xác, ở 'chuồng chim'
Tôi đang đứng giữa hai lựa chọn, một là quyết cưới cô ấy mà không có bố mẹ vợ, người yêu tôi cũng "mất" luôn bố mẹ đẻ, hai là để cô ấy đi lấy chồng già giàu sụ theo ý nguyện của song thân.
ảnh minh họa
Đầu tiên, phải kể rằng chúng tôi đến với nhau khá muộn màng. Tôi đã 33, còn người yêu tôi đã 30. Tôi ở Hà Nội, còn cô ấy ở Hải Phòng, tình cờ quen nhau qua một triển lãm liên quan tới công việc.
Gái 30 đã toan về già nên chuyện cô ấy bị gia đình giục giã ép uổng diễn ra thường xuyên. Vấn đề là ở chỗ, bố mẹ không mừng vui khi cô ấy yêu tôi như bao gia đình đang lo con gái ế khác. Bố mẹ người yêu tôi khinh tôi ra mặt, nói tôi là giai Hà Nội mà nghèo kiết xác vì tôi chỉ là công chức bình thường, chả xứng với con gái "lá ngọc cành vàng" của nhà họ.
Thực sự, người yêu tôi là chị cả trong một gia đình có 3 cô con gái. Hai cô em xét về ngoài hình thì xinh đẹp hơn hẳn người yêu tôi và đều đã đã lấy chồng. Nhưng họ không hạnh phúc. Một cô đang ly thân còn một cô thì đã bỏ chồng về ở với bố mẹ đẻ. Tôi biết lý do là vì hai cô em này quá kênh kiệu và sành điệu, ham lấy chồng giàu, lại vớ phải người chẳng ra gì, hay cờ bạc đàn đúm nên cuối cùng đều tan đàn xẻ nghé.
Nhưng lạ thay bố mẹ người yêu tôi chẳng lấy đó làm buồn, lúc nào cũng dương dương tự đắc con gái mình xinh đẹp giỏi giang, nhất định phải lấy đại gia mới xứng, lỡ dở rồi thì kiếm đại gia khác, đất Hải Phòng thiếu gì người giàu có. Cứ thế, họ không những chẳng khuyên giải con gái sống làm sao cho phải đạo và hạnh phúc mà còn là động lực để hai cô em kia sa chân vào chốn tìm chồng đại gia, bất chấp có tình yêu và hạnh phúc hay không.
Người yêu tôi thì khác, cô ấy trầm tính và đằm thắm, hiền lành, khác hẳn hai cô em gái. Đã một lần dang dở sau một mối tình kéo dài hơn 3 năm, cũng bởi sự cấm cản của bố mẹ, cô ấy sống khép mình. Tới khi gặp tôi thì con tim cô ấy mới vui vẻ trở lại. Tôi cũng rất yêu cô ấy và muốn sớm kết hôn vì cả hai đều đã nhiều.
Dù biết bố mẹ cô ấy chẳng ưa gì tôi nhưng tôi vẫn "mặt dày" tới nhà xin phép và ngỏ chuyện cưới xin đàng hoàng. Nhưng đáp lại tấm chân tình của tôi là một tràng ngôn từ thật kinh khủng.
Bố cô ấy thì vỗ mặt tôi: "Cậu nhìn lại mình đi! Đàn ông ba mấy tuổi, lại còn giai Hà Nội, mà nhà lầu xe hơi không có? Cậu cưới con gái tôi về ở cái "chuồng chim" (căn nhà nhỏ của tôi trong một ngõ nhỏ ở Hà Nội) ấy mà không thấy kém cỏi nhục nhã à? Con gái tôi phải lấy chồng giàu sang mới xứng! Kể cả nó chết già thì tôi cũng không bao giờ đồng ý cho nó cưới cậu, trừ khi cậu có lễ dạm ngõ là 1 tỉ tiền tươi.". Rồi ông cười khẩy, không che giấu sự miệt thị mà ném thẳng cái ánh mắt nụ cười ấy vào tôi.
Không nói tôi nhưng mẹ cô ấy quay sang dạy con: "Mày đúng là con dở người. Như người ta, gặp chỗ giàu sang thì phải ưng ngay rồi, đằng này, giới thiệu cho mày bao nhiêu đám thì mày đều nguây nguẩy. Giờ mày muốn cưới thằng cù lần nghèo rớt mùng tơi thì sau này cái thân mày với bố mẹ biết nhờ vào đâu. Ngu thì mới chôn thân vào chốn í!".
Tôi nhục nhã một thì người yêu tôi cũng khốn khổ vật vã mười lần. Bố mẹ cô ấy cấm cửa tôi, quản lý con gái như tội phạm, dọa từ mặt... Và bây giờ là ép cô ấy lấy một ông chồng ngoài 50 già khọm, đã bỏ hai đời vợ, nhưng giàu chả thiếu gì. Cô ấy còn khóc kể, bố mẹ cô ấy còn hay đay nghiến "Mày là con cả, nhưng giờ chúng tao chẳng trông cậy gì vào mày được nữa. Mày cứ quyết yêu với cưới thằng nghèo đó thì đừng nhìn mặt bố mẹ mày nữa! Vì như thế là mày cố tình bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ mày rồi".
Người yêu tôi có vẻ quyết tâm khi nói rằng cô ấy sẽ bỏ nhà theo tôi dù có ra sao, không cần đám cưới hay sự chúc phúc của hai họ. Nhưng chính tôi lại đang băn khoăn day dứt vì như thế, cô ấy sẽ bị bố mẹ từ bỏ, trở thành con bất hiếu. Mà tôi cũng nghèo thật, sợ không làm cô ấy hạnh phúc. Tôi yêu cô ấy nhưng không muốn cô ấy phải bất hạnh. Tôi có nên theo phương án của người yêu không?
Theo VNE
"Yêu" bất thường, liệu có phải chồng 'quan hệ' với người khác? 3 lần "yêu" gần đây, chồng em có uống rượu nhưng mức độ uống không phải nhiều như những lần trước. Vậy mà anh không "ra" được. Em rất buồn và đã nghi ngờ chồng hôm đó có quan hệ với người khác. Ảnh minh họa Cuộc sống của vợ chồng em khá ổn định. Em là phó hiệu trưởng của một trường...