Tại sao em lại sống thế này
Nỗi nhớ anh hàng ngày bóp nghẹn cả tim em. Có những tối ngồi ăn cơm mà lòng em thấy quặn thắt để rồi phải chạy lên phòng mình, bởi em có cảm giác nếu em không nằm xuống ngay lúc ấy có lẽ em sẽ chết vì nghẹn thở mất.
Rồi em lại loay hoay cầm điện thoại và tiếp tục đấu tranh với chính mình. Em gọi điện cho bạn bè, em hẹn hò, em đi chơi, em đi hát với những người bạn mới để rồi thở phào rằng một khoảnh khắc nhớ anh đã bị lý trí giết chết.
Em nói, em cười với mọi người nhưng tâm trí em để nơi nào em không biết. Tại sao anh có thể nghĩ rằng không yêu anh, em sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều?
Anh có hiểu được không khi mỗi ngày em chỉ mỉm cười mỗi khi nghĩ đến anh. Em nhớ em đã tủm tỉm suốt cả ngày hôm em đi Hưng Yên, khi mà em đang quá đỗi hạnh phúc và bất ngờ, cái trạng thái vương vấn của buổi tối hôm trước em ngỡ rằng mình sẽ bên nhau mãi mãi.
Video đang HOT
Chia tay anh em đau đớn như thế nào anh biết không? Có những lúc em ngỡ quên anh rồi nhưng hóa ra em đã sai. Không có anh, em đâu có làm được việc gì cho ra hồn. Em không còn là em ngày xưa nữa, không còn ồn ào, không vô tư như ngày mới vào cơ quan. Chuyện tình cảm và những rắc rối ở nơi làm việc khiến em mệt mỏi. Mà tại sao hai thứ đó luôn đến cùng một lúc cơ chứ? Mỗi khi gặp chuyện không hay ở cơ quan là em lại muốn có một bờ vai để em dựa vào thổn thức và rồi người em nghĩ đến lại là anh và trái tim em quặn thắt.
Đôi khi em không hiểu mình đang sống bằng cách nào và như thế nào. Khi em nhớ anh đến trào nước mắt thì lý trí em lại trỗi dậy và em không khóc. Em ước sao có những lúc mình yếu đuối hơn lúc đó để em có thể òa khóc. Cả cuộc đời em là một chuỗi những tranh đấu. Điều đó khiến em khổ sở. Có những lúc muốn lang thang cho đỡ buồn rồi lại nghĩ đến gia đình, lại sợ về muộn. Có những lúc bên bạn bè, muốn mặc kệ thời gian nhưng rồi lại cân nhắc. Để rồi có lúc tự chửi rủa sao không dám sống cho riêng mình. Em cứ thế, cứ như con cá loay hoay bên dòng nước không biết đến bao giờ.
Đến lúc này em vẫn vậy. Em khát khao được gọi điện và nghe giọng nói của anh. Nhưng rồi em đã không làm vậy. Một lần nữa em lại không dám sống cho riêng mình. Tình yêu dành cho anh lớn đến nỗi không cho phép em làm như vậy. Em rất sợ làm anh tổn thương. Em không quên được câu anh nói: “Anh mong sao đừng bao giờ gặp em, làm sao có thể tránh xa em ra… và nếu anh có gọi điện thì em cũng đừng có gặp anh nữa”. Tránh xa anh ra là điều tốt nhất em có thể làm cho anh sao? Mỗi lần muốn gặp anh em lại nghĩ đến điều đó và em kìm lại được. Nhưng em sợ có một lúc nào đó em nổ tung.
Em đang “cuống quýt” tìm một tình yêu mới cho riêng mình. Em sợ ngày nào còn cô đơn em còn nhớ đến anh… em sẽ lại gặp anh và em sẽ lại đau khổ như thế. Chuyện của anh và em là một chuỗi những luẩn quẩn. Tan hợp hợp tan mãi rồi cũng chỉ như bèo bọt. Em không hiểu tại sao em và anh, đều chưa có gì ràng buộc, có học hành tử tế, có công việc tốt… mà lại không thể đến được với nhau, thậm chí chạy trốn nhau? Không lẽ chỉ vì thiếu ngôi nhà? Hay còn vì lý do gì khác mà em không lý giải nổi. Em không thể lý giải nổi khi mà anh giấu em.
Mấy hôm nay trời lại mưa. Không còn ai gọi điện vì sợ mưa làm ai ướt áo. Nước mắt em không làm sao chảy ra được nữa. Tại sao em lại sống như thế này?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự thật quá nực cười
Hôm nay em nghe A.M. nói với em, tháng tới là anh đi hỏi vợ, .nghe tin này thật nực cười. Em chỉ biết cười lên để xoá tan đi những từ mà em nhận được từ tin nhắn của A.M.
Anh à! Có phải là sự thật, mà nếu là sự thật thì em chỉ còn biết nói với anh hai từ mà mọi người có thể hay nói để chúc đôi uyên ương "hạnh phúc". Bao nhiêu đó đã đủ để em phải vượt qua trong thời gian này.
Thật xấu xa, tàn nhẫn quá, sao cứ phải là em, tất cả đều em. Em muốn nói nhưng thôi tất cả đều chưa đi đến đâu trách anh làm gì.
Đến bây giờ em mới hiểu được câu nói của anh khi em ở trên tàu "Đừng nghĩ đến anh". Thật đáng trách cho em, em ra sức làm tất cả để mong sao mình nhận được kết quả xứng đáng với mình nhưng cái kết quả cuối cùng bao giờ cũng là con số 0 tròn trịa.
Em buồn lắm anh H. à nhưng em sẽ cố gắng thôi, mọi chuyện đều sẽ qua cả thôi. Sao năm nào em cũng phải đau khổ thế này. Em muốn chạy thật xa để quên đi những cái ký ức xấu xa nhất tồi tệ nhất. Nhưng đâu ai ước là được đâu đành phải ở lại mà đối mặt với sự thật không thể chạy chốn được.
Ngày hôm nay rồi ngày mai rồi ngày mai nữa em phải cố gắng như thế nào? Dù thế nào đi chăng nữa đó mãi là sự thật sự thật quá tàn nhẫn anh chưa bao giờ nếu đến vấn đề này thật bỉ ổi xấu xa. Ngày ngày em mong đến ngày anh vào NT. Anh có biết anh mong anh chừng nào mà thế ngày hôm nay 23/5 em lạ nghe tin tháng tới anh đi hỏi vợ.
Đúng thôi, sự lựa chọn của anh mà. Em với anh cùng nhau chúc niềm hạnh phúc này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thật lòng yêu em không anh? Lời đầu tiên em muốn nói với anh là em yêu anh nhiều nhưng anh nào có hay. Có những lúc em tưởng chừng như mình không thể sống thiếu anh được nhưng khi nghĩ đến anh chị bố mẹ trong gia đình em lại đổi sang một suy nghĩ khác. Thực lòng em cũng không thể nào hiểu được con người của...