Tại anh hay là tại em quá nhạy cảm?
Anh à! Em không biết bây giờ anh đang làm gì, có nhớ về em, có nghĩ đến em không? Rất nhiều… rất nhiều câu hỏi mà hằng ngày em đều dành cho anh. Còn anh thì sao?
Em đã suy nghĩ thật nhiều và quyết định viết mail để nói lên những tâm sự của mình, điều mà nhiều lần em đã muốn nói cho anh hiểu nhưng em đã không làm được. Em không muốn làm anh buồn, không muốn khiến anh phải suy nghĩ, chỉ mong anh yêu em… Nhưng giờ đây em phải nói, phải nói. Sự chịu đựng bao giờ cũng có giới hạn và giới hạn của em chỉ đến đây thôi.
Bốn năm là khoảng thời gian dài đủ để chúng ta hiểu về nhau. Nhưng giờ nhìn lại chúng ta đã hiểu nhau được bao nhiêu hả anh? Chúng ta đã chơi chung với nhau khi mình học lớp 4 và khi bước vào cấp 3 mình bắt đầu yêu nhau. Khi đó, cũng có nhiều người theo đuổi em nhưng em đã làm tổn thương một người thật tốt với mình để đến với anh. Và suốt 3 năm cấp ba chúng ta không được ở bên nhau vì anh học ở Biên Hòa còn em học ở TP HCM. Một năm mình chỉ gặp nhau có mấy lần vào dịp lễ hay Tết và còn bị gia đình cấm cản nhưng tình cảm vẫn ngày càng mặn nồng hơn. Còn giờ đây, khi cả hai đều đã học cao đẳng, được ở gần nhau và quan trọng hơn là gia đình hai bên đều đã chấp nhận vậy mà tình cảm lại nhạt phai là vì đâu hả anh? Vì em quá đa nghị, quá nhạy cảm hay vì anh không còn biết thể hiện tình yêu của mình như trước kia nữa.
Anh có biết rằng mình vô tâm và lạnh lùng như thế nào không? Còn em thì biết và cảm nhận được nhưng em vẫn chấp nhận, vẫn cố gắng để níu kéo tình yêu này. Nhưng bây giờ thì em đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày xưa, mình ở xa thiếu thốn tình cảm, em nhớ ngày Valentine hay những ngày lễ khác người ta đều có đôi, có cặp chở nhau đi chơi, tặng nhau những đóa hồng, những thanh sôcôla hay những chú gấu bông thật dễ thương còn mình thì ở nhà nhắn tin cho nhau nhưng em vẫn thấy rất vui, rất hạnh phúc. Em mặc cho bạn bè nói gì cũng không nghe, bạn em nói “mày nên chia tay đi, ở xa như vậy làm sao biết được ở dưới K không có nhỏ khác, nếu thật sự yêu mày thì K đã lên đây thăm mày rồi vì từ Biên Hòa lên đây đâu có xa, người yêu tao từ Quảng Nam, Gia Lai còn bay vô được kia mà”, lúc đó em cũng buồn, cũng suy nghĩ nhưng em tự an ủi mình rằng anh phải học và anh có ai cũng được miễn trong trái tim anh có em là được rồi. Còn bạn bè ở quê thì khâm phục tụi mình, nói tụi mình là đôi hạnh phúc nhất, quen lâu nhất và ai cũng mong chúng ta đến được cái đích.
Em sẽ không để mình gục ngã dễ dàng đâu anh… (Ảnh minh họa)
Rồi lúc mình mới lên đây học, cứ cuối tuần anh lại qua em, được nấu cho anh ăn em thấy thật vui. Chúng ta cùng qua bác hai của anh chơi, cùng đi chơi với lớp em hay lâu lâu anh lại qua chở em đi ăn hải sản món ăn mà em ưa thích, buồn buồn mình lại cùng nhau đi Vũng Tàu tắm biển, rồi mình lại cùng nhau về quê sao mà hạnh phúc quá. Và rồi em đã trao anh tất cả, tất cả cái quý giá nhất của đời con gái vì em tin vào sự lựa chọn của mình và tin vào tình yêu anh dành cho em. Nhưng giờ em mới hiểu cái gì cho đi sẽ không lấy lại được kể cả sự ân cần, quan tâm trước kia anh dành cho em cũng đã phai nhạt dần.
Video đang HOT
Anh hãy thử suy nghĩ đi. Không cần nhớ về ngày xưa đâu mà chỉ gần đây thôi, khi em bị bệnh, anh biết em lì như thế nào mà dù có bệnh em cũng chẳng chịu uống thuốc, vậy mà bữa em phải mua thuốc uống là bệnh nặng ra sao nhưng anh chẳng qua thăm em đã đành, má gửi thuốc xuống nếu thật sự lo lắng, quan tâm cho em thì vừa xuống nhà bác hai anh đã đêm thuốc qua cho em rồi, và qua lại vẫn chỉ là những tin nhắn “em làm anh lo quá à, em sao rồi. Em khỏe chưa” em không cần như vậy, em muốn cảm nhận từ hành động kia anh. Còn khi em nói mình sẽ đi làm, anh đã nói được những gì hả anh? Bạn gái anh từ trước giờ chưa bao giờ đi làm gì ngoài ăn, ngủ, học hành vậy mà khi em nói mình đi làm anh không thấy bất ngờ sao? Anh chỉ nhắn tin hỏi em làm gì, có gần nhà không và nhớ giữ gìn sức khỏe, chỉ vậy thôi em cũng có thể chấp nhận được nhưng khi em nói đừng nói với má em nha thì anh nói “mặc kệ em chứ anh nói chi” nghe có đau lòng không hả anh? Tại anh hay tại em quá nhạy cảm?
Em nhớ bữa đi Đầm Sen chơi với bé T mà thấy buồn làm sao. S điện thoại nhắn tin suốt hỏi nó đang đi với ai, làm gì… còn em trai phone thì nhiều mà anh thì không thấy đâu hết. Em biết em có chờ anh cũng chẳng điện thoại hay nhắn tin vì chúng ta cứ như lập trình sẵn vào buổi tối mới nhắn tin cho nhau. Từ khi quen nhau đã bao nhiêu lần anh gọi điện hỏi em đang làm gì, đi với ai chưa anh? Hay tối tối anh chỉ nhắn tin rồi mặc cho em đang nói thật hay xạo gì cũng được. Em biết trong tình yêu cần có sự tin tưởng lẫn nhau nhưng không nên tin tưởng quá như vậy anh à. Đã một tháng rồi chúng ta không gặp nhau, tin nhắn ngày một ít đi và mấy ngày nay em không thấy anh nhắn tin cho em trong khi chúng ta ở rất gần nhau chứ không như ngày xưa mà vậy sao anh. Không lẽ anh không rảnh một buổi tối nào và không lẽ cả tuần anh đều học nguyên ngày hết hay sao? Không phải anh không có thời gian rảnh mà chỉ vì anh không thể dành thời gian rảnh đó cho em mà thôi.
Em nghĩ chúng ta nên cho nhau thời gian suy nghĩ và nhìn lại mọi thứ anh à. Nếu mình thật sự còn yêu nhau, còn cần nhau, còn có thể dành thời gian quan tâm, lo lắng cho nhau thì hãy quay về. Còn nếu mình chỉ nghĩ về trách nhiệm thì em không cần đâu anh, em đến với anh tự nguyện thì em có thể tự đứng lên được, em sẽ không để mình gục ngã dễ dàng đâu anh. Em không thể chỉ sống vì anh, cuộc sống này do ba má ban tặng em nên em phải sống vì ba má và phải sống cho thật tốt nữa.
Theo VNE
Tình đầu khốc liệt của một phạm nhân phạm tội giết người
Tôi yêu anh vì anh đẹp trai và khéo ăn nói. Một cô gái trẻ tuổi 20, chỉ cần như thế là đủ yêu say mê. Vậy mà khi tôi có thai đến tháng thứ 4, anh ấy gặp tôi và nói: "Anh không cưới em nữa đâu. Anh cũng không có tiền cho em đi phá thai, em tự kiếm tiền mà phá lấy...". Vì quá hận, tôi đã giết chết người yêu của mình.
Thiếu nữ sơn cước và nỗi hận bị tình phụ
Tôi có một vết sẹo dài ở cổ, một vết sẹo mà lúc nào tôi cũng muốn giấu đi. vết sẹo rất dài, rất sâu ấy là vết sẹo của tội lỗi và những ám ảnh đau thương về mối tình đầu sẽ đeo bám tôi đến hết đời, vĩnh viễn không xóa bỏ được. Vết sẹo đó, tôi đã tự cứa vào cổ mình sau khi giết người tình, định bụng sẽ cùng sống cùng chết với người đàn ông đã phụ bạc mẹ con tôi, nhưng số phận nghiệt ngã buộc tôi phải sống và đày ải tôi trong những nỗi ám ảnh, dày vò, buộc tôi phải đối diện với nỗi đau đó mỗi ngày.
Đến giờ tôi vẫn yêu người đàn ông đó. Anh là mối tình đầu của tôi, cho tôi nhiều hạnh phúc và cũng không ít đắng cay mà ở tuổi thiếu nữ tôi chẳng biết. Tôi sinh ra ở một huyền miền núi, là con gái út, lại được bố mẹ yêu thương, sống trong một môi trường sống đơn thuần, nên dù 18 tuổi, tôi vẫn là một đứa trẻ ngây ngô. Bạn bè bằng tuổi tôi ở quê yêu và lấy chồng sớm lắm. Nhưng tôi thì không. Mẹ tôi là người có tư tưởng hiện đại, mẹ bảo tôi phải trưởng thành hơn, chín chắn hơn, để chọn một người đàn ông tốt như bố. Bố mẹ tôi tuy nghèo và thất học, nhưng đối xử với nhau rất yêu thương, tình nghĩa.
Tôi cứ mơ ước mình sẽ lấy được một người đàn ông như bố. Thế nên, đến 20 tuổi, tôi mới có mối tình đầu. Tôi gặp anh và yêu anh rất nhanh. Anh đẹp trai, khéo ăn khéo nói, không lỗ mãng như những cậu thanh niên choai choai vẫn đến tán tỉnh tôi mỗi ngày. Món quà đầu tiên anh tặng tôi là một chiếc áo phông anh mua trên thị xã. Tôi còn nhớ khi tôi mặc nó, anh cứ khen tôi xinh mãi. Đến nỗi mà có một dạo, lần nào gặp nhau tôi cũng mặc chiếc áo đó vì nghĩ làm thế người yêu mình sẽ vui. Đó cũng là món quà đầu tiên tôi nhận từ một người đàn ông, vì tôi lúc nào cũng nghĩ, mình chỉ nhận quà của người yêu mình tặng thôi.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi hiến dâng cuộc đời mình cho người yêu, vì đinh ninh đó sẽ là người đàn ông che chở cho mình trọn đời, trọn kiếp. Lần đó đi đám cưới bạn về muộn, anh kéo tôi vào một cái quán bỏ hoang bên đường và nói vào tai tôi những lời mật ngọt. Anh bảo đằng nào mình cũng thành vợ thành chồng, coi như đêm nay sẽ là đêm tân hôn sớm. Mẹ vẫn căn dặn tôi phải biết giữ mình với đàn ông, nhưng lúc đó tôi chẳng nhớ được gì, đầu óc cứ mụ mị đi vì yêu thương, vì hạnh phúc, vì những lời nói êm như ru của người yêu. Thế là tôi trao thân cho anh, hoàn toàn yên tâm, tin tưởng vào lời hứa thủy chung của người yêu.
Tin tưởng, đinh ninh thế, nên đến phát hiện ra mình có triêu chứng ốm nghén, điều đầu tiên tôi làm là thông báo cho người yêu. Lúc đó tôi 22 tuổi rồi, nghĩ là mình đã đủ lớn để lập gia đình. Khi cái thai được gần 2 tháng, tôi báo cho anh biết, bàn với anh chuyện cưới xin của hai đứa. Tôi muốn chúng tôi cưới nhau trước khi sinh, để con tôi ra đời có đủ cha đủ mẹ một cách đàng hoàng. Lúc đầu anh tỏ ra rất vui, cứ luôn miệng cảm ơn tôi đã cho anh cơ hội làm bố. Anh hứa sẽ về thưa chuyện với bố me, để đến hỏi cưới tôi về làm vợ. Tuần đầu, anh quan tâm chăm sóc tôi lắm, khiến tôi càng ngây ngất trong hạnh phúc.
Nhà anh ở cách nhà tôi 30km, trước đây 1 tuần chúng tôi chỉ gặp nhau 1 hoặc cùng lắm là 2 lần. Nhưng từ ngày tôi có thai, cách một ngày anh lại đi xe máy xuống nhà tôi, lần nào cũng mua cho tôi đủ các loại từ sữa đến bánh kẹo, hoa quả để dưỡng thai. Lúc nghén, tôi thèm ăn quả lê, anh mua lê đen, gọi tôi ra chỗ vắng người rồi gọt từng miếng lê cho tôi ăn, rồi nhìn tôi rất trìu mến và bảo tôi phải cố ăn để con của anh được khỏe mạnh. Thế mà khi cái thai 3 tháng, rồi 4 tháng, vẫn không thấy anh đả động gì đến việc cưới xin.
Một hôm anh đến, gọi tôi ra chỗ chân núi đầu làng, nơi hai đứa vẫn thường hẹn hò. Anh nói: "Anh không cưới em nữa đâu. Anh cũng không có tiền cho em đi phá thai. Em tự kiếm tiền mà phá lấy". Đời tôi dù có bị đày xuống âm ti địa ngục sẽ vẫn nhớ nằm lòng từng câu, từng chữ đó. Tôi không thể hiểu tại sao anh lại thay đổi thái độ, tàn nhẫn với tôi đến thế. Tôi hỏi anh vì sao, anh không nói, tôi van xin anh đừng bỏ tôi, anh đánh tôi và chửi "đồ con gái không có liêm sỉ" rồi bỏ đi, để tôi lại một mình trong cay đắng, tủi hờn. Mấy ngày sau đó, tôi cứ nằm khóc trong nhà, ai hỏi cũng không nói, ai ép cũng không ăn. Tôi không ngờ cuộc đời mình lại cay đắng đến thế. Tôi cũng không hiểu tôi đã gây ra lỗi lầm gì để bị ruồng bỏ phũ phàng như vậy.
Cứ nghĩ đến việc mất anh, tôi sẽ là gái không chồng mà chửa, đứa con tôi sinh ra đời sẽ là con hoang, là tôi lại thấy tuyệt vọng. Tôi nghĩ tôi sẽ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Trong một phút đau đớn, tôi đã nảy ra cái ý nghĩ sẽ cùng chết với anh, để cả 3 người chúng tôi sẽ được ở bên nhau mãi mãi".
Nhọc nhằn nuôi con sau song sắt
Tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời khi nghĩ đến việc rồ dại đó. Tôi đạp xe 30 km, mang theo trên người con dao được chuẩn bị sẵn, đi gặp người đàn ông đã phụ bạc mình. Tôi hẹn anh ra một chỗ vắng, lấy lý do cần nói chuyện. Anh ra mà không hề ngờ được điều gì đang đợi mình phía trước, sự đau đớn, tuyệt vọng và nỗi hận bị phản bội đã khiến tôi kết thúc cuộc đời người đàn ông tôi yêu chỉ bằng một nhát dao. Đâm anh xong, tôi ôm anh vào lòng rồi dùng dao cứa cổ mình. Tôi muốn tôi và con sẽ có anh mãi mãi. Nhưng chỉ có anh chết mà tôi không chết. Có người phát hiện ra đã đưa tôi đi cấp cứu. Lúc tỉnh dậy, phát hiện ra mình còn sống, tôi quẫn trí đến nỗi đã nguyền rủa người nào đã cứu mình. Con tôi chưa ra đời đã mất bố, lại còn mang tiếng có một bà mẹ phạm tội giết người.
Tôi sinh con trong trai giam, khi mới 22 tuổi. Đó là điều tôi vô cùng xót xa, xót xa vì không những đã cướp của con mình một người bố mà còn khiến con không có được một cuộc sống bình thường. Con tôi mang họ tôi và được đặt tên là Linh Mạnh Thông - cái tên đó do những người tù ở cùng với tôi đặt cho với ý nghĩa thằng bé lớn lên sẽ mạnh mẽ như cây thông. Trong suốt 3 năm sau đó, hai mẹ con tôi dắt díu nhau đi hết từ trại tạm giam đến trại giam của Bộ Công an.
Ở trong trại giam, tôi không chỉ phải đối mặt với nỗi đau về tội lỗi của mình, mà còn phải đối mặt với những khó khăn của một người mẹ nuôi con nhỏ mà gần như không có sự giúp đỡ từ gia đình. Bố mẹ tôi thương con gái đến xót ruột, xót gan, nhưng một năm cũng chỉ lên thăm con được một lần, mỗi lần lên gửi cho tôi 400 nghìn tiền lưu ký. Số tiền đó chẳng thể đủ cho mẹ con tôi chi tiêu những cái tối thiểu nhất, nên suốt mấy năm trời, mẹ con tôi hoàn toàn sống nhờ chế độ quy định của trại. Thỉnh thoảng, nghe những đứa trẻ ở trong lớp mẫu giáo của trại giam kể về bố, con tôi lại về hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố là cái gì hả mẹ? Các bạn bảo ai cũng phải có bố? Tại sao con lại không có bố?" Tôi chẳng biết phải trả lời con ra sao? Lẽ nào lại nói mẹ đã giết chết bố của con? Con trai tôi còn bé nhưng thông minh và nhạy cảm lắm, thấy cứ nhắc đến "bố" là mẹ khóc, cho nên sau này nó không hỏi nữa.
Con tôi chẳng bao giờ được uống sữa, được ăn những thức ăn bổ dưỡng như những đứa trẻ khác trong trại. Có lần đi nhà trẻ, thấy có bạn cầm miếng giò ăn ngon lành, nó về bảo tôi: "Mẹ ơi con thèm ăn giò lắm, mẹ mua giò cho con ăn nhé". Nếu có thể làm gì lúc đó để có tiền mua giò cho con ăn, dù có chết tôi cũng làm, để vơi đi cái cảm giác tội lỗi với con.
Nhưng tôi chẳng làm gì được. Giá như tôi nhìn trước được kết cục này, giá như tôi biết cái cảm giác không có tiền mua cho con 1 miếng giò khi nó thèm đau đớn như thế nào, tôi nhất định sẽ không bao giờ hành động nông nổi như thế. Hóa ra cảm giác đó còn đau đớn hơn rất nhiều cảm giác bị phụ tình. Con tôi càng lớn lên càng giống bố. Ánh mắt của nó, nụ cười của nó cứ xát muối vào vết thương lòng của tôi. Sau này nó lớn lên, lúc đã hiểu "bố" là gì, nếu biết tôi đã giết bố nó, không biết nó có tha thứ cho tôi không? Không ngày nào tôi không ám ảnh về điều đó.
Tôi mang trong lòng nỗi ám ảnh giết chết người mình yêu và mặc cảm tội lỗi với đứa con nhỏ dại, nên cảm giác như trái tim mình đã khép lại vĩnh viễn. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến đàn ông, nghĩ đến việc mở lòng ra với một người khác là tôi đã thấy sợ. Ở trong trại giam, cũng có người viết thư cho tôi, làm quen với tôi, nhưng tôi đều từ chối. Cả tuổi thanh xuân của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi vì một tình yêu sai lầm. Đó là một ký ức không dễ xóa bỏ. Tôi không còn hy vọng vào tình yêu nữa, chỉ mong sau này ra tù, hai mẹ con sẽ được sống yên ổn, thanh bình...
Theo VNE
Tôi lao vào ngõ cụt vì cướp người yêu của em trai... Có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ... Các anh chị kính mến! Tôi đang bước vào tuổi 40, và tôi đã phạm một...