Ta yêu nhau từ lần vào nhầm phòng?
Tôi và anh sẽ chỉ là những người xa lạ nếu không có lần anh vô tình vào nhầm phòng tôi để tìm người quen…
Ảnh minh họa
Tôi nhớ hôm đó là một ngày cuối tháng 12, kí túc xá (KTX) yên ắng với cái lạnh tê tái và cơn mưa cuối mùa. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cả 4 tiểu cô nương xinh đẹp của phòng tôi đều ở nhà (thường thì 7,8 giờ tối ai cũng bận bịu cả, nếu không bận học thêm thì cũng bận chạy xô dạy kèm rồi), đang nghêu ngao hát thi thì nghe có tiếng ngoài hành lang:
- Có ai tên Nguyệt học khoa toán tin không nhỉ?
Cái không khí se se lạnh của Đà Lạt thường làm người ta nổi hứng nghịch ngợm, nhất là đối với nhóm tứ quái phòng tôi vốn sôi nổi có tiếng ở KTX thì đây cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Hẩm Hương có lẽ vì nằm giường trên nên nghe rõ nhất, đã rất nhiệt tình:
- Ai tìm Nguyệt đấy, Nguyệt ở phòng 12 B1 đây.
Thế rồi những vị khách lạ bước vào phòng tôi với tâm trạng đầy vui vẻ. Qua màn chào hỏi, giới thiệu, là những câu chuyện trên trời dưới bể khiến ai nấy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thay vì phải cảm ơn họ đã mang đến nụ cười, chúng tôi đáp lại bằng trò nghịch ngợm tinh quái.
Khi các chàng tạm biệt chúng tôi ra về, bước khỏi cửa mới ngã ngửa ra là mất giầy. Khổ chủ như chúng tôi không thể thờ ơ hay khoanh tay đứng nhìn được, nên cũng nháo nhác đi tìm giúp và chẳng cần đến 5 phút, giầy đã được tìm ra. Những chiếc giầy tội nghiệp đã bị ướt sũng và bốc mùi nồng nặc. Chàng nào chàng nấy mặt méo xệch đi vẫn cố gắng nói như thể để động viên chính mình:
Video đang HOT
- Không sao đâu, chắc vẫn đi được mà.
Tiễn các chàng tới cầu thang, chúng tôi quay vào phòng mà không dấu nổi niềm sung sướng vì chiến công quá lớn. Một chai nước mắm nam ngư loại hảo hạng đã được tặng cho những chiếc giầy, hay nói cách khách là những chiếc giầy đã được vinh dự uống loại nước đặc biệt.
Không khí của chiến công ấy vẫn còn lẫy lừng cho tới khi “Mướp” luộc xong gói mì trắng để thưởng công cho chúng tôi bằng bữa ăn khuya thịnh soạn, sờ tới mắm thì ôi thôi, chai mắm đã cạn ráo tới giọt cuối cùng! Nó ngồi nhăn nhó nói như mê sảng:
- Đúng là gieo nhân nào gặp quả đó.
Thời gian như mũi tên lao đi thật nhanh và câu chuyện về những chàng trai bất hạnh kia cũng chìm vào quên lãng nếu như không có một ngày tôi bị tai nạn và phải vào viện.
Người thanh niên tốt bụng đưa tôi nhập viện hôm đó không ai khác chính là một trong số những nạn nhân tội nghiệp đã bị chúng tôi đùa cợt ngày nào.
Mặt tôi đỏ bừng bừng vì xấu hổ khi nhận ra anh, còn anh thì nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến:
- Em cố gắng nghỉ cho khỏe nhé! Anh phải về đi làm, chiều anh ghé thăm em.
Suốt thời gian tôi nằm viện anh thường vào thăm tôi, kể truyện cười cho tôi nghe, giúp tôi quên đi những cơn đau. Tôi đã không ít lần phân vân muốn hỏi xem anh còn nhớ lần vào nhầm phòng tôi không, như hiểu được tâm trạng ấy của tôi. Anh đáp lại bằng một giọng điệu đầy hài hước:
- Từ ngày vào nhầm phòng em, bữa nào không có chén nước mắm là anh nuốt cơm không trôi được.
Ngày qua ngày, anh nhắn tin gọi điện hỏi thăm tôi, những câu hỏi thân tình, cởi mở nhưng chất chứa biết bao sự quan tâm, tôi thấy lòng bắt đầu xao xuyến khi nghĩ về anh.
Có lẽ trái tim non nớt của tôi cũng bắt đầu biết rung lên những nhịp đập của yêu thương, nhung nhớ. Vẫn con dốc ngày nào tôi đi từ KTX tới trường và từ trường về KTX nhưng giờ đây sao đẹp đến thế, 2 bên đường là hàng hoa mimoza tỏa hương thơm ngát.
Tôi bước thong thả trong ánh chiều nhạt nắng, gió khẽ đong đưa như tiếng hát ai đó đang ngân lên khúc tình ca nồng say. Bóng anh đứng bên kia đường đang vẫy tay gọi, khiến lòng tôi trào lên bao cảm xúc hạnh phúc xốn xang. Tôi nhận lấy bó hồng đỏ thắm anh trao như nhận lấy tín vật của tình yêu đôi lứa, hoàng hôn màu tím trải khắp phố núi chiều nay nhuốm thêm bao sắc thắm của tin yêu, hi vọng.
Tiếng anh ấm áp thì thầm bên tai: mình sẽ dìu nhau đi suốt cuộc đời em nhé!
Tôi ngả đầu vào vai anh như vầng trăng ngả vào lòng nước, hạnh phúc quá đỗi đơn sơ như điều bình dị mỗi ngày của cuộc sống. Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã khéo sắp đặt để chúng tôi được gặp nhau, được trở thành một nửa của đời nhau.
Theo Vietnamnet
Cô em chồng khờ dại
Nhà chồng tôi có bốn anh em trai, cố mãi mới được thêm cô út, khi ấy sức khỏe của mẹ chồng không được tốt, cộng thêm đàn con lít nhít nên chỉ biết cắm cúi làm lụng, đâu dư thời gian mà dạy dỗ con. Cô út sống có phần tự do như cây cỏ.
Học xong cô được chồng tôi xin cho vào công ty tư nhân, làm tương đối ổn, nhưng cô vẫn cứ rúc mình trong vỏ ốc, ít giao du. Cho đến ngày công ty tuyển một anh lái xe, nhìn bụi bặm và khá đẹp trai. Cô út "chết" anh ta từ cái nhìn đầu tiên và không thể kìm nén lòng mình, khiến anh chàng biết, nên chẳng ngại ngần đón nhận tình cảm ấy.
Tôi biết chuyện chỉ dặn cô nên tỉnh táo tìm hiểu cho kỹ, phải gặp gỡ bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ anh ta xem gia cảnh thế nào. Hình như cô chưa kịp làm những gì chị dâu dặn thì xảy ra việc cô có bầu, song anh ta nói thẳng sẽ không cưới, đồng thời xin nghỉ việc. Cùng lúc đó cái thai lại tự dưng bị sảy, anh ta liền cười khẩy cho rằng cô cố tình dựng chuyện để bắt vạ.
Quá xấu hổ không muốn ai biết chuyện, nên cô nào dám làm ầm ĩ mà âm thầm nhịn nhục. Nghe đâu chỉ ít lâu sau gã đó lấy vợ.
Chạc tuổi nhau nên chị em dâu cũng hay tâm sự, nhưng nghe cô kể nhiều lúc thấy vừa thương vừa giận. Không chỉ trong công việc cô chẳng biết cư xử thành ra hay mất lòng đồng nghiệp, cho đến cách ăn nói, ứng xử thường ngày không được mọi người đánh giá cao, rồi quan trọng nhất là nơi tình cảm đôi lứa, cô cũng không có được sự sáng suốt cần thiết.
Cô thổ lộ với tôi đang qua lại với người bạn ngày xưa học cùng trung cấp. Cô bảo người ta thật lắm và cô cũng dốc hết lòng mình với họ. Cô kể họ nghe về sai lầm ngày trước với gã lái xe. Dù không muốn dạy em mình phải giả nai, dối trá, nhưng cô "tâm sự" thế tôi cho là quá sớm. Quả nhiên sau đó tiếp tục thấy cô suy sụp, vì anh bạn quay ngoắt, lạnh nhạt hẳn.
Cô thì đang trong tình trạng báo động, ai ai cũng giục giã, trêu đùa "gái vừa già vừa ế" nên cứ cuống, đã rất muốn lấy chồng. Vậy là mọi người thi nhau giới thiệu, có chị mối lái cho một anh hơn cô chục tuổi, là bộ đội. Chồng tôi kín đáo dò la thì hay, anh chàng uống rượu như nước, và thi thoảng có thú vui làm vài con lô đề. Chẳng hiểu lý do nhưng anh ta đã ly hôn hai năm nay, hiện nuôi cậu con trai học lớp ba, còn đứa bé ở với mẹ.
Cô út có vẻ ưng khi thấy anh chàng có căn hộ tập thể nhỏ, cô hí hửng "lấy anh ấy sẵn nhà mà ở, chứ giờ hai vợ chồng phải đi thuê trọ thì cũng chết". Tôi nghe mà thâm tâm lo lắng, bất ổn, vì chưa biết cô yêu anh ta đến đâu và họ thì thiết tha với cô ở mức độ nào, hay chỉ được chăng hay chớ. Giả như đồng cảnh "rổ rá cạp lại" thì có khi còn dễ thông cảm với nhau, đằng này... Cô làm sao hiểu được những vấn đề phức tạp, con riêng con chung. Cô cười "Em chẳng thấy thế nào cả". Chồng tôi bực bội: "Thôi, kệ xác nó, ngốc nghếch thì ráng chịu".
Nhưng sau này cô sướng thì không sao, chứ cô mà vất thì vợ chồng tôi cũng bị dằn vặt, đâu thể thoải mái nổi.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy...