Ta còn phải giả vờ hết yêu người đến bao giờ?
Giả vờ quên trong khi đang rất nhớ Giả vờ hết yêu trong lúc vẫn yêu nhiều…
Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười Giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi Giả vờ vui khi đang buồn đang tủi Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi Giả vờ quên trong khi đang rất nhớ Giả vờ hết yêu trong lúc vẫn yêu nhiều…
Tôi có một vài người bạn cũng mới chia tay người yêu cách đây không lâu. Nhưng gần đây họ bảo tôi họ đã bắt đầu có rung động với người khác, chỉ là không dám vội vàng nắm lấy bàn tay ấy vì sợ sẽ bị tổn thương nữa. Tôi bảo cứ từ từ suy nghĩ xem tình cảm của mình đã chắc chắn chưa hay chỉ là nhất thời mà thôi. Còn tôi, sau khi chia tay người ấy tôi vẫn chưa hết nhớ nhung, buồn tủi và chưa hết yêu người ta, chỉ là tôi không còn hy vọng, chờ trông vào một ngày người ấy quay lại.
Tôi nói với bạn tôi rằng tôi sẽ không yêu người khác nếu như tôi chưa quên được người cũ và cảm thấy toàn tâm toàn ý với người đến sau. Thực ra quên đi không phải là không nhớ gì về nhau mà là trong lòng không còn gợn sóng, không tơ tưởng gì đến người ta nữa. Khi ấy một người mới bước vào cuộc đời tôi tôi mới đủ tự tin để yêu họ chân thành và say đắm nhất. Nếu như yêu một người mới trong khi mình còn nhớ về người yêu cũ và chưa thoát khỏi cái bóng cũ được thì là thiệt thòi và bất công cho họ quá, như thế mình khó đem lại hạnh phúc thực sự cũng như tình yêu khó lâu bền.
Video đang HOT
Bạn tôi bảo mày đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu thấy yêu được thì cứ yêu đi. Ừ thì yêu được thì cứ yêu, đời có bao lâu mà hững hờ. Nhưng mỗi người mỗi lựa chọn, điều quan trọng là bản thân mình thấy thoải mái nhất là được. Với tôi, thoải mái nhất là đi bên cạnh người yêu mình được sống là chính mình, mình yêu họ một cách toàn tâm toàn ý, trong mắt mình chỉ có họ chứ không là ai khác, những chuyện khác đã ngủ sâu vào quá khứ mà bản thân mình thấy an nhiên.
Còn hiện tại trong lòng vẫn còn trùng trùng lớp lớp các con sóng xô bờ vì nhớ thương, vì hụt hẫng. Vì vậy dù hiện tại hoa có rơi vô tình hay hữu ý cũng chỉ như nước chảy bèo trôi mà thôi. Tôi đợi, đợi một ngày trái tim lại có nắng và t00ôi sẽ yêu trở lại!
Theo Guu
Trong hôn nhân, có lúc điều người ta sợ nhất không phải là ngoại tình, mà chính là...
Đừng để mọi thứ nguội lạnh theo tháng năm, đừng để ai khác dạy ta một cách yêu thương khác...
Có những ngày trong hôn nhân, em không hay anh về tự lúc nào, anh cũng không biết em đi làm từ sớm ra sao. Mình vẫn thấy nhau mỗi ngày, có khi lại xa nhau vì điều gì đó, thế nào thì vẫn chỉ nhìn thấy nhau đó, lại chẳng biết nói gì cùng nhau, chẳng còn thấy cả bóng hình mình trong mắt người kia. Mình nằm cạnh nhau, thôi những chiếc hôn sâu, thôi cả những cái ôm thật chặt, chỉ còn biết chìm vào giấc ngủ cho qua một ngày, cho qua một thời...
Có những ngày trong hôn nhân, em và anh không còn nói về nỗi nhớ dành cho nhau. Nỗi nhớ giờ chỉ còn dành cho con, chỉ còn biết nhớ con khi lỡ xa nhà. Gọi điện về từ nửa vòng trái đất, cũng chỉ để được nhìn thấy con, được nghe con nói. Còn anh với em, tự dưng lại như chẳng còn biết nhớ nhau. Người ta hay nói với em, đó là thói quen, là những thân thuộc vợ chồng ở với nhau bao lâu rồi còn đòi nhớ nhau như thuở mới yêu. Vậy mà có ngày em cũng thấy chột dạ, bao lâu rồi mình không nhớ nhau?
Vậy mà có ngày em cũng thấy chột dạ, bao lâu rồi mình không nhớ nhau? - Ảnh minh họa: Internet
Có những ngày mình bên nhau, vẫn nói với nhau về nhiều điều, chỉ là không nói về chúng ta. Anh không còn kể em nghe về những đam mê của đàn ông, em không còn để anh biết những lặt vặt muộn phiền của đàn bà. Chúng ta chỉ còn nói với nhau về con, về ông bà, về tất cả mọi thứ, trừ chúng ta. Mà cuộc đời này mỗi khắc mỗi giây đã có đổi thay, huống hồ chính chúng ta. Nếu anh không kể em nghe, nếu em không nói cùng anh, sao ta theo kịp chính ta mỗi giờ khắc xê dịch. Sao chúng ta biết có một ngày mình lỡ bước chân nhau...
Trong hôn nhân, sẽ có giai đoạn điều người ta sợ nhất không phải là ngoại tình. Sóng gió bủa vây người ta sợ thật, còn bình yên quá hóa lặng thinh lại càng khiến người ta sợ hơn. Thà nhìn thấy được lòng nhau, thà có gì để nói với nhau, thà còn hồ hở nói với nhau về tình yêu và cuộc đời... Chứ cứ im lìm sống cạnh nhau, như hai thế giới tồn tại song song thì còn gì buồn hơn, còn gì khiến người ta dễ xa nhau hơn. Như anh và em, như chúng ta của hôm nay, như thế liệu có buồn quá không, có thiếu thốn cho một cuộc đời cần ý nghĩa hơn không?
Như anh và em, như chúng ta của hôm nay, như thế liệu có buồn quá không, có thiếu thốn cho một cuộc đời cần ý nghĩa hơn không? - Ảnh minh họa: Internet
Anh ơi, người ta là vợ chồng, dù là 10, 20 năm hay tận đến 50 năm thì đâu phải chỉ cần có một người sống cùng, ngủ cùng mà chẳng hiểu lòng nhau. Người ta bên nhau cũng đâu phải chỉ để có một gia đình để lo toan, chăm chút. Mình từng vì tình yêu ở lại đời nhau, từng nghĩ sẽ cần nhau cả đời bằng những nhớ thương và đắm say. Vậy rồi hôm nay mình quên mất, mình chỉ còn dành cho nhau những trách nhiệm bổn phận, chỉ còn nhìn thấy nhau là cha là mẹ của con chúng ta. Mình lỡ quên mất rồi, quên yêu thương và nhớ đến nhau...
Anh ơi, chúng ta có bao nhiêu năm cuộc đời để yêu thương đâu, chúng ta cũng đâu có lần hai tìm lại nếu một mai có ai lỡ xao lòng. Chỉ có hôm nay, chỉ cần hôm nay, chỉ có thể là hôm nay để kịp nhắc nhau yêu thương, nhắc nhau vỗ về hạnh phúc. Và cũng chỉ có chúng ta mới hiểu mình đã từng cần nhau thế nào, đã mặn mà muốn bên nhau ra sao. Chỉ chúng ta hiểu, chỉ chúng ta đủ sức nhắc mình nhớ lại. Đừng để mọi thứ nguội lạnh theo tháng năm, đừng để ai khác dạy ta một cách yêu thương khác...
Đừng để mọi thứ nguội lạnh theo tháng năm, đừng để ai khác dạy ta một cách yêu thương khác... - Ảnh minh họa: Internet
Vì vậy anh ơi, mình đừng bỏ quên nhau khi cuộc đời đi qua quá vội. Dừng lại đôi chút nắm tay em, nghỉ đôi ít ôm lấy nhau, và mình bước chậm thôi để lại nhớ yêu thương và nhớ về nhau. Mình thử bỏ qua hết trách nhiệm, thử để con cái đằng sau tình yêu chúng ta dành cho nhau. Mình thử, chỉ còn lại chúng ta, chỉ còn lại tình yêu cần được nhen nhóm. Mình thử, lại nói thương nhau, chứ đừng chỉ sống cạnh nhau, anh nhé...
Theo Báo Xã Hội
Lý trí không thể cưỡng lại trái tim? Lấy hết dũng cảm, tôi xin số điện thoại của vợ anh và hẹn gặp. Tôi đã vỡ ra khá nhiều sự thật nhưng cớ sao vẫn không thể quên anh? Tôi và anh là những người quen cũ, chúng tôi cùng học chung ngành ngữ văn thời đại học. Sau khi ra trường, anh chọn thi công chức vào làm ở một...