Suýt “trao thân” cho người không yêu
Dù em có buồn, có đau, có hối hận… nhưng mọi chuyện dường như đã quá muộn màng để cứu vớt một tình yêu! (Ảnh minh họa)
Khi anh ta rót những lời đường mật vào tai tôi và hứa hẹn về tương lai tươi sáng, tôi đã không ngần lại từ chối “lên giường” với anh…
Tôi và anh yêu nhau đã được hơn một năm, lúc đó tôi còn là một cô hoc sinh lớp 12 và anh là một sinh viên Đại học năm thứ hai. Tôi đâu biết rằng tình yêu anh dành cho tôi cao cả và sâu đậm đến thế,? Lúc đó vẫn chỉ là một cô học sinh hồn nhiên và ngây thơ, đâu đã đủ lớn để hiểu hết những cảm xúc của anh?
Trong thời gian yêu anh, tôi đã quen một người con trai khác nhưng người đấy chính là anh họ anh. Lúc đó tôi đâu biết được cảm giác của anh đau khổ như thế nào? Nỗi đau ấy in rõ trên khuôn mặt anh nhưng tôi vẫn vô tâm không nhận ra điều đó.
Tuy bị tôi phản bội nhưng anh vẫn thương yêu tôi nhiều lắm! Vào thời điểm tôi ôn thi Đại học, anh thường xuyên tới nhà tôi để kèm cho tôi học. Mỗi lần anh đến, tôi luôn tìm cách để trốn không gặp mặt anh nhưng tôi đâu biết rằng, chính cách hành xử của mình đã làm anh tổn thương rất sâu. Cũng từ hôm đó, anh nói với tôi rằng “Anh sẽ không gặp và làm phiền em nữa nhưng em hãy hứa với anh là sẽ thi đậu Đại học”. Khi đó tôi chỉ biết im lặng gật đầu và cũng kể hôm ấy, anh đã không “làm phiền” đến tôi nữa…
Năm ấy, anh đã bỏ hai năm học của mình để bắt đầu ôn thi lại và đã đậu vào trường Đại học Sư Phạm Quy Nhơn, còn tôi đã không giữ được lời hứa với anh vì không đỗ Đại học, cũng vì thế nên tôi phải xét tuyển nguyện vọng 2 ở một trường trong tỉnh.
Video đang HOT
Chỉ một chút nữa thôi, em đã trao thân mình cho người đàn ông em không hề yêu thương (Ảnh minh họa)
Thời gian trôi đi, chúng tôi vẫn tự lo cho cuộc sống của mình… nhưng dần dần, tôi mới ý thức được tình cảm anh dành cho tôi lớn lao như thế nào và tôi thực sự hối hận khi đã để mất anh!
Từ ánh mắt cho tới lời nói, suy nghĩ của anh lúc nào cũng hiện bên tôi, bây giờ tôi mới biết tôi yêu và nhớ anh rất lắm. Lúc trước anh ấy đau khổ bao nhiêu vì đã mất tôi thì bây giờ tôi càng đau khổ bấy nhiêu vì đã để anh rời khỏi cuộc sống của mình. Chỉ có anh mới thực sự yêu thương và quan tâm đến cuộc sống của tôi.
Hai năm đã trôi qua, vì công việc của tôi nên lúc nào tôi cũng lên mạng, còn anh cũng học năm cuối nên anh phải thường xuyên lên mạng để làm bài. Và cuối cùng, sự trùng hợp ngẫu nhiên đã đến như có một sợi dây vô tình kết nối chúng tôi lại. Anh hỏi tôi “Em đã có người yêu chưa?” và khi đó, anh nói rằng, “ Anh muốn nối lại tình cảm trước đây với em vì anh còn yêu em nhiều lắm”. Mặc dù tôi cũng yêu anh và khao khát được quay lại với anh nhưng tôi đâu còn dũng cảm để đến bên anh? Tôi đã từng yêu anh, rồi lại từng yêu anh họ của anh nữa… giờ đây, tôi đâu còn mặt mũi nào để đến với anh? Chính vì thế nên tôi đã từ chối tình cảm của anh trong sự dằn vặt và đau khổ.
Hai tháng sau khi nói chuyện với anh, tôi đã nhận lời yêu một chàng đồng nghiệp trong công ty. Nhưng rồi, khi mới yêu nhau được hơn một tuần, anh ta đã rót những lời nói mật ngọt vào tai tôi… và cũng chẳng hiểu sao, tôi đã nhận lời “lên giường” với anh ấy. Chính lúc anh ta đang cuồng dại hôn lên người tôi và bắt đầu “làm chuyện ấy” thì bất giác, hình ảnh của anh lại hiện về trong tâm trí tôi rất rõ, rất gần… Cũng vì điều đó nên tôi đã không buông xuôi mình dễ dãi với người yêu trong khoảnh khắc ấy. Và từ giây phút ấy, tôi mới nhận ra rằng, tôi không hề yêu người yêu hiện tại của mình, phải chăng đó chỉ là người khỏa lấp sự trống trải, cô đơn trong tôi mà thôi!
Em không xứng đáng được nhận lại những yêu thương của anh dành cho em nữa! (Ảnh minh họa)
Sau khi vượt qua được sự cám dỗ đó, tôi thầm cảm ơn anh vì anh giống như một ngôi sao may mắn luôn xuất hiện và giải cứu tôi đúng lúc. Khi đó, tôi như thấy anh ở bên cạnh và nói rằng: “ Em à! Em đừng làm điều ngu ngốc đó. Em hãy nghĩ tới cha mẹ em và những người thân của em! Em đừng đánh mất phẩm hạnh của người con gái dễ dãi như vậy!”.
Cảm ơn anh rất nhiều, mặc dù anh chỉ xuất hiện trong cảm giác của tôi lúc đó… nhưng nhờ có anh, tôi mới hiểu được mình đang đứng ở đâu và nhận biết được điều sai lầm mình đang vấp phải. Anh đâu biết được rằng, trái tim tôi chỉ dành cho anh… nhưng tôi không thể đến bên anh, dù tôi biết rằng, chúng tôi vẫn còn dành tình cảm cho nhau rất nhiều!
Có lẽ, chúng ta chỉ nên cất giữ hình ảnh của nhau trong trái tim mình! Em yêu anh nhưng em không thể đến bên anh vì những lỗi lầm em đã gây ra cho anh trong quá khứ. Em là người đã gây ra cho anh những đau khổ ấy, vì thế, em không xứng đáng được nhận lại những yêu thương của anh dành cho em nữa!
Em sẽ mãi nhớ về anh! Ước gì thời gian có thể quay trở lại, để em không phải mất anh, để em không sai lầm gây ra đau khổ cho anh! Dù em có buồn, có đau, có hối hận… nhưng mọi chuyện dường như đã quá muộn màng để cứu vớt một tình yêu!
Hoa sim (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Quá khứ ám ảnh
Tôi vẫn e dè trước lời tỏ tình của anh, tôi sợ... (Ảnh minh họa)
Sau tai nạn, tôi tỉnh dậy, thấy bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi nhìn tôi rất trìu mến. Anh nói rằng tôi đã bất tỉnh hai ngày và đã hỏng thai.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Cái đói, cái rét đã đeo bám cuộc đời của những con người trong gia đình tôi. Mơ ước có được "cái này", "cái kia" luôn làm tôi khao khát. Học hết lớp 12, tôi tự tin đi thi đại học và đỗ vào trường Đại học Sư phạm Ngoại Ngữ thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội. Ngày có giấy báo nhập học tôi hăng hái lên đường. Học được một kỳ năm thứ nhất, tôi quen Minh - một con trai nhà giàu. Những ngày tan học Minh đều đón tôi bằng chiếc xe máy Dylan, các bạn nhìn tôi với ánh mắt thèm khát, thán phục. Những buổi đi chơi, những bữa ăn tại nhà hàng đã làm cho mối quan hệ giữa tôi và Minh ngày càng gắn bó hơn. Là con nhà giàu, lại đi làm nên Minh có điều kiện về kinh tế. Những gì tôi mơ ước, cố gắng có được từ số tiền ít ỏi bố mẹ gửi ra hàng tháng thì đối với anh mọi cái nhẹ nhàng như trở bàn tay.
Kỳ nghỉ hè năm thứ nhất tôi ở lại Hà Nội với lý do học thêm ngoại ngữ và tin học nên không về phụ giúp mẹ. Bố mẹ thấy tôi phấn đấu học hành nên rất vui mừng, khuyên bảo tôi ở lại. Hàng tháng bố mẹ vẫn gửi tiền cho tôi học thêm và trang trải cuộc sống. Nhưng đằng sau đó bố mẹ đâu có biết thay bằng những giờ học thêm, những giờ tự học là những cuộc vui chơi đây đó của tôi với nhóm bạn. Những lời nói yêu thương, thề non hẹn biển của Minh với tôi đã làm tôi say đắm và tôi bị kéo vào cuộc đời của anh. Trao đi sự trong trắng của đời người con gái, nhưng từ đó tôi nhận được sự lạnh lùng, áp đặt và anh bắt tôi phải làm theo ý anh ấy. Mỗi lúc như thế tôi không khỏi xót xa, nghĩ mình thật dại khờ. Tôi không trách anh vì tôi nghe mọi người nói rằng đàn ông ai cũng vậy mà thôi. Tôi biết những điều đó nhưng tôi không thoát khỏi những lời đường mật, sự ham muốn và những phút giây "khoái lạc". Tất cả đã dành một dấu chấm cho cuộc đời của tôi.
Minh bước ra khỏi cuộc đời của tôi, để lại trong tôi những phút giây trống trải, sự tủi nhục xen lẫn cảm giác thất bại ê chề. Tôi âm thầm bước đi trên con đường mình lựa chọn nhưng nhìn lại mới nhận ra tôi đã để lỡ quá nhiều cơ hội. Sau khi chia tay Minh tôi mới phát hiện mình có thai, tôi hoang mang không biết giải quyết như thế nào? Tôi đã tìm gặp Minh với hi vọng anh sẽ chấp nhận đứa bé mà đón nhận. Khi tôi đến anh đang tay trong tay với một người con gái khác. Tôi đã van nài anh hãy thương lấy đứa bé và cho tôi một danh phận. Nhưng những lời tôi nói không làm anh thay đổi, anh còn sỉ nhục tôi và nói rằng: "Chắc gì nó đã là con của tôi". Như giọt nước làm tràn ly tôi đã lao tới và tát anh ta một cái.
Tôi rất yêu anh và cảm phục tấm lòng anh đã dành cho tôi nhưng tôi thấy mình không xứng đáng với tình yêu đó... (Ảnh minh họa)
Ra về, đầu óc tôi quay cuồng không hiểu mọi chuyện là như thế nào? Rồi một chiếc xe đụng phải, tôi bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Ngay bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi nhìn tôi rất trìu mến. Người đàn ông đó nói rằng tôi đã bất tỉnh hai ngày và cái thai trong bụng tôi đã không còn do bị va đập khi tai nạn. Tôi không biết tin đó đối với tôi là một điều tốt hay một sự bất hạnh khi mất đi đứa con. Tôi không nói gì và nhắm mắt lại mong sao mọi thứ có thể tan biến...
Nằm viện nửa tháng, tôi xuất viện. Người đàn ông đó đã luôn bên cạnh lo lắng cho tôi không chỉ vì nghĩa vụ mà còn vì một sự thương cảm cuộc đời tôi. Những ngày sau đó người đàn ông ấy vẫn hỏi han, quan tâm đến tôi, động viên tôi. Người ấy như biết những gì đang diễn ra trong lòng tôi, những tâm sự, suy tư của cuộc đời tôi.
Năm học thứ hai đến, tôi nghĩ phải thay đổi cách nghĩ và cách sống của mình. Mơ ước về những thứ muốn có đã phải trả giá như vậy là quá đủ đối với tôi. Mọi thứ của những ngày đã qua nên đẩy lùi vào quá khứ và bắt đầu với những dự định, với cuộc sống mới. Tôi hăng hái học tập và cảm thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, nhiều cơ hội để bản thân thử sức, cố gắng. Bên cạnh tôi, người đàn ông ấy vẫn xuất hiện. Có lẽ, như một sự sắp đặt của số phận đã cho tôi gặp người ấy. Mặc dù, tôi biết mình không xứng đáng với tình cảm ấy nhưng tôi vẫn muốn một lần nữa được yêu chân thành. Con người anh hiền lành, chân thật như vẻ bề ngoài đầy sự điềm tĩnh, yêu thương. Những tháng ngày qua anh là nguồn động viên giúp tôi nhìn nhận lại cuộc sống của chính mình. Nhưng tôi vẫn e dè trước lời tỏ tình của anh, tôi sợ...
Anh nói sẽ chờ đợi tôi đến khi nào tôi đồng ý đón nhận tình cảm của anh còn không cuộc đời này anh sẽ không kết hôn. Tôi rất yêu anh và cảm phục tấm lòng anh đã dành cho tôi nhưng tôi thấy mình không xứng đáng với tình yêu đó. Tôi nên làm thế nào, tôi trả lời anh ra sao? Hay tôi nên nói hết sự thật cho anh biết? Xin giúp tôi một lời khuyên.
Theo VTC News
Sự tha thứ muộn màng Trái tim tôi quặn thắt lại khi biết Chiến là người yêu cũ của chị dâu... (Ảnh minh họa) Háo hức dẫn Chiến về ra mắt gia đình bao nhiêu thì trái tim tôi quặn thắt lại bấy nhiêu khi đón nhận sự thật phũ phàng: chị dâu tôi chính là người yêu cũ của anh. Vẫn biết tất cả đã trở thành...