Suýt tàn đời vì nhờ anh rể dạy hôn
Giảng xong “lý thuyết”, anh ta không ngần ngại định xâm chiếm cơ thể tôi. Chỉ vì một lần trót dại nhờ anh rể dạy bảo chuyện hôn, tôi đã suýt hủy hoại cả đời mình…
Khi tôi bước vào kỳ nghỉ hè, vừa đúng dịp chị gái yêu quý chuẩn bị kết hôn. Hàng ngày, hai chị em cứ tíu tít hớn hở, lượn khắp phố phường để sắm sanh đồ đạc. Tôi có ấn tượng khá tốt về anh rể tương lai. Đó là một người đàn ông có ngoại hình bắt mắt, quyến rũ chết người, từng hớp hồn không ít trái tim người đẹp. Chị gái tôi – một cô gái vốn dĩ cao ngạo hơn người cũng phải cúi rạp trước anh ta. Tốn công bỏ sức suốt bao ngày, cuối cùng, hai người cũng đến được với nhau. Hồi đầu, tôi luôn hoài nghi, ngoài vẻ đẹp trai bóng bẩy, anh ta còn có sức hút gì ghê gớm mà khiến chị gái tôi phải mê mệt tới vậy.
Nhưng kể từ sau lần gặp gỡ ra mắt đầu tiên giữa hai nhà, tôi đã hiểu rõ ngọn nguồn. Không chỉ đánh gục phái yếu bởi vẻ đẹp ngoại hình, anh rể tương lai còn là người có học thức, gia cảnh lý tưởng, hiện là giám đốc của một công ty tư nhân.
Vốn bản tính hòa đồng, tôi dễ dàng làm quen rồi trở nên gần gũi như người một nhà với anh ta. Những khi chị gái không có mặt, hai chúng tôi vẫn trêu đùa nhau thoải mái, vô tư. Những câu chuyện của chúng tôi thường bắt đầu từ hôn sự của hai nhà, sau đó “tám” đủ thứ trên trời dưới biển. Thậm chí, anh rể và em vợ còn tranh cãi kịch liệt khi bất đồng quan điểm.
Có lần, khi đã ngà ngà hơi men, anh rể hẹn gặp tôi rồi ào ào như nước tuôn sạch “chiến tích” tình ái của mình. Từ thời phổ thông tới khi tốt nghiệp ĐH, anh ta đã từng cặp kè hơn chục cô gái. Dù những mối tình ấy đều có kết cục chia ly khá bi đát, nhưng anh vẫn coi bọn họ là bạn bè, thường xuyên giữ liên lạc. Tôi vừa nghe vừa nơm nớp lo lắng thay chị mình. Dường như đoán được mớ suy nghĩ mông lung trong đầu tôi, anh rể hùng hồn thề thốt: “Em yên tâm, anh đã lựa chọn chị em rồi, thì sẽ chung thủy với cô ấy tới đầu bạc răng long”.
Video đang HOT
Vài ngày trước hôn lễ, công việc của chị tôi lại bận túi bụi, đành phải phó mặc chuyện sắp xếp hôn sự cho tôi. Thậm chí, việc chọn mua đồ dùng gia đình và những vật dụng cần thiết trong đám cưới cũng do tôi và anh rể đảm nhiệm. Không hiểu vì nguyên do gì, ngày hôm đó, khi đang đi sắm đồ cùng anh ta, tôi lại cảm thấy bầu không khí rất khác thường. Hai người đều im lặng suốt chặng đường đi, chẳng ai chịu nói với ai nửa lời.
Có lẽ là do tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều, cũng có thể là anh ta đang có tâm sự trong lòng, nên cảm thấy khó xử. Tới tối, hai chúng tôi kéo nhau vào quán bar giải khuây, gọi là tự thưởng cho mình sau một ngày “lao động” nặng hơi tốn sức. Lúc đang hàn huyên, bỗng dưng tôi nhớ đến một chuyện khá thú vị. Không lâu trước đây, tôi yêu một anh chàng có cách hành xử thô lỗ. Đặc biệt là khi hôn tôi, anh ta ngấu nghiến như thú hoang, chẳng chút dịu dàng tình tứ, thật khiến người ta phản cảm! Đáp lại sự phẫn nộ của tôi, anh chàng ấy lại thản nhiên kết luận: “Những nụ hôn kiểu bình thường chẳng có vị gì. Em ngây ngô quá nên mới không biết hưởng thụ!”. Chính vì chuyện ấy, tôi muốn xin lời khuyên từ anh rể. Nghe xong chuyện, anh cười ngặt nghẽo, chẳng thèm đếm xỉa tới cảm giác xấu hổ của cô em vợ tương lai. Tôi ngượng chín mặt, chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống cho rồi. Nhìn điệu bộ lúng túng của tôi, anh rể bèn trấn an bằng màn “thuyết giáo”: “Hôn gồm ba gia đoạn. Khi mới yêu, người con gái thường thích những nụ hôn kiểu &’chuồn chuồn đạp nước’, nhẹ nhàng mơn man. Khi tình yêu đã tới độ chín, các cặp tình nhân có thể nồng nhiệt hơn, khiến tình cảm thêm phần thăng hoa cháy bỏng. Riêng nụ hôn sau khi cưới lại là cách thức tuyệt diệu để hâm nóng tình cảm và cũng hàm chứa nhiều ý nghĩa phức tạp hơn trong mối quan hệ nam nữ”.
Những lời giảng giải của anh rể thật có sức cuốn hút, khiến tôi chỉ còn nước bái phục sát đất. Tôi vừa nghe vừa gật gù uống rượu, rồi ngà ngà say lúc nào không hay. Nhân lúc tôi đang tàn phá dạ dày bởi thứ chất lỏng đầy cồn, thì anh rể chui tọt vào nhà vệ sinh “xả nỗi buồn”. Khi trở ra, anh ta bỗng tiến tới ngay sau lưng, rồi đột nhiên ôm chặt eo, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên má tôi. Khi quay lại, tôi chạm phải gương mặt ửng đỏ vì hơi men và ánh mắt mơ màng chìm đắm của người đàn ông sắp trở thành anh rể mình. Mọi nỗ lực phản kháng bỗng chốc tắt lịm, tôi để mặc anh ta “hành sự”. Cuối cùng, khi không kìm nén nổi, anh rể đẩy tôi xuống sofa, đè chặt lên cơ thể tôi mà ngấu nghiến điên cuồng. Khi đang chìm đắm trong dục vọng, tôi bỗng giật mình bừng tỉnh, dùng toàn bộ sức lực của cơ thể đẩy anh ta khỏi mình.
Sau buổi tối ấy, tôi trốn tránh anh ta lẫn chị gái, chôn chặt trong lòng sự thực đáng hổ thẹn về buối tối tội lỗi đó. Hôn sự của hai người vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch và họ đang sống những tháng ngày hạnh phúc viên mãn. Mối quan hệ giữa tôi và bạn trai cũng tốt đẹp hẳn lên. Đôi khi, ký ức đáng hổ thẹn ấy lại ùa về trong tôi. Có lẽ hai chúng tôi đều không có lỗi, chỉ do bầu không khí hôm ấy khiến con người ta dễ mềm lòng. Cũng có thể, cả hai đều đã sai khi để dục vọng lấn át lý trí. Dù gì thì mọi thứ giờ cũng đã thành quá khứ, tôi luôn cầu mong cho hai chị em đều có được hạnh phúc của riêng mình.
Theo ý kiến của một số chuyên gia tâm lý, cách xử sự của cô gái trong câu chuyện này quả hợp tình hợp lý. Giải pháp tốt nhất là người trong cuộc biết kiềm chế bản thân, biết chôn chặt dục vọng bất chính để mọi việc thuận theo luân thường đạo lý. Cô gái trong bức thư đã chủ động tránh mặt, giúp cho mối quan hệ giữa ba người không gặp phải những tình huống khó xử. Hành động của người anh rể có thể chỉ bột phát trong một phút yếu lòng. Vì vậy, sau khi kết hôn, anh ta đã một lòng chung thủy, đối tốt với vợ mình. Có những bí mật, không hẳn cứ nói ra sẽ giúp giải tỏa mọi chuyện. Đôi khi sự im lặng và cư xử đúng mực mới là chìa khóa vàng giúp cuộc sống được bình yên, vui vẻ.
Theo Datviet
Choáng khi biết mình có... hai con 'rơi'
Em có hai đứa con mà chưa một lần chúng nó được gọi em là bố, em cũng chưa bao giờ thể hiện chút trách nhiệm nào mà cứ thản nhiên chơi bời, yêu đương nhăng nhít.
Xin các anh chị đừng nghĩ em "chém" hay bịa đặt gì chuyện này, chẳng ai điên và thừa thời gian để nghĩ ra một việc liên quan đến con cái mình cả. Em đang đau đầu kinh khủng, thậm chí còn hoảng loạn không biết phải làm như nào. Mong các anh chị hãy tư vấn giúp em với ạ! Em chỉ xin được giấu tên, còn tình tiết em sẽ kể lại đúng sự thật.
Em giật mình thực sự khi linh cảm có một điều gì đấy rất lạ giữa em và thằng bé. Như một sợi dây vô hình vậy. (Ảnh minh họa)
Em sinh năm 1985, chưa vợ con gì cả. Thú thật tính em cũng khá là tự do trong yêu đương, một lúc có thể quen nhiều cô gái. Cái này thì em nghĩ thằng con trai nào cũng vậy thôi. Cách đây hai năm rưỡi, em có yêu 2 em cùng một lúc, thực ra chơi bời là chính vì em cũng chưa xác định gì cả. Trong khi yêu nhau, em có "ấm chén" với cả 2 (chuyện này em nghĩ cũng bình thường). Cả 2 cô đều yêu em, muốn hứa hẹn tương lai với em nhưng em thì chỉ ậm ừ thôi. Bố mẹ không cho em cưới sớm, bảo cứ làm ăn lo cho cái thân mình đi đã.
Khi yêu 2 em này, bọn em đã quan hệ với nhau nhiều lần nhưng sau mỗi lần em đều mua thuốc cho uống. Được một thời gian thì em lại chạy theo bóng hồng khác mà bỏ rơi cả 2. Nói chung T và B (tên hai em) đều rất đau khổ, vì yêu em thật lòng mà. Còn em chẳng quan tâm lắm, cuộc sống tự do, rồi các mối quan hệ cứ kéo em đi mà không còn để ý đến mối tình "song song" này nữa.
Các anh chị có thể chửi em thoải mái ạ, vì cuối cùng em cũng đã gặp quả báo cho kiểu yêu đương vô trách nhiệm của mình. Số là cách đây 1 tháng em tình cờ gặp lại hội bạn chơi cả T và B. Nghe tin hai em ý đều đã lập gia đình ngay sau khi chia tay em, có baby tầm 2 tuổi rồi, em cũng mừng cho T, B. Mấy đứa bạn cònbảo "Anh bỏ bọn nó tầm 3 tháng sau thì lần lượt cưới hết. 7 tháng sau đã thấy đẻ rồi". Em sẽ vẫn vô tư nghe tiếp câu chuyện nếu như không để ý đến chi tiết "7 tháng sau đã đẻ".
Chết dở, khi yêu hai em ý thì em vẫn "ấm chén" đều, mà mới chia tay em 7 tháng sau đã có con... Em hơi nghi ngờ, nhưng lại gạt đi vì nghĩ là chắc gì T và B chỉ quan hệ với mình mình. T sinh năm 88, còn B 87, cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi lắm. Tính toán một lúc em tặc lưỡi bỏ qua, cho rằng đời làm gì đến mức trùng lặp thế, vả lại nếu sinh con của em thì tội gì T và B không liên lạc với em, lại đi "đổ vỏ" cho thằng khác.
Có một thứ tình cảm không thể giải thích được đang đốt cháy mình, nó quấn em lắm, cứ chạy quanh rồi ngã vào người em cười, không cho em về. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm sau thì tình cờ bạn em rủ ra trà chanh ở gần nhà T. Đang ngồi tán phét với bạn em thấy mẹ T bế một thằng cu ra chơi, cho nó ăn sữa chua luôn. Trời đã tối nhưng đoạn đấy có đèn đường rất rõ, trời ơi em hoa cả mắt khi thấy thằng cu ấy giống em như lột. Từ cái mũi, cái mồm cong cong đến đôi mắt một mí... Da nó trắng trẻo trông rất kháu khỉnh đáng yêu. Bà cháu đang chơi một lúc thì chồng T say rượu khật khưỡng về nhà. Không thấy T đâu cả, chỉ thấy chồng T dắt xe vào trong ngõ vừa đi vừa chửi thề.
Em lân la ra chào mẹ T giả vờ là bạn cũ hỏi thăm cô ấy. Thì ra T đã vào Sài Gòn học làm tóc, để con cho mẹ trông. Bác ý tránh nói về chồng T, em cũng không muốn hỏi. Em giả vờ nựng thằng bé, bế nó một tí mà nó cứ quấn lấy em, cứ bá vai bá cổ đòi bế mãi. Mẹ T còn bảo bình thường nó hay lạ người lắm, không hiểu sao giờ theo chú thế. Em giật mình thực sự khi linh cảm có một điều gì đấy rất lạ giữa em và thằng bé. Như một sợi dây vô hình vậy! Thế rồi trong lúc ấy không hiểu ai bảo cho mà em nghĩ ra cách giựt một sợi tóc của nó bỏ vào túi. Em vừa thả thằng bé xuống nó đã khóc loạn lên, bà nó phải nựng cho xem ô tô thì nó mới quên. Cả em nữa, thả nó xuống mà trong lòng em như đeo một tảng đá nặng trình trịch.
Về nhà em trăn trở mãi, em cứ nghĩ đến gương mặt đáng yêu của thằng bé ấy và lúc nó quấn quýt lấy mình. Nước mắt em cứ ứa ra, cảm giác này thú thực em chưa từng có bao giờ. Cuộc đời em chỉ toàn những chuyện "trên trời dưới bể", em đã bao giờ để tâm vào cái gì đâu. Nhưng khi bế thằng bé ấy, em thấy mình khác quá. Em nhớ nó lắm, vài ngày sau em lại giả vờ uống trà chanh ở đấy rồi gặp bà cháu lần nữa. Em dúi cho bà cái phong bao mừng tuổi thằng bé, bảo em là bạn thân T hồi cấp 3. Mãi bác ý mới chịu nhận, còn em thì cứ ôm thằng bé quấn quýt với nó mãi.
Trong khi em vẫn giữ sợi tóc, cho hẳn vào phong bì cất cẩn thận và chờ ngày đem đi xét nghiệm AND (em vẫn muốn có một câu trả lời thật rõ ràng, chứ không cần phải nói chuyện với T) thì ông trời lại cho em cơ hội để gặp B cùng đứa con của cô ấy và... em. Em đưa bà già đi xét nghiệm máu khám bệnh thì gặp B và người giúp việc đưa con đi tiêm. Em lại giật thót mình khi đứa bé gái lon ton cạnh B có mũi và đôi mắt y hệt em. Cháu cũng rất xinh xắn đáng yêu.
B chỉ nói chuyện một cách xã giao với em, B còn đang có thai 4 tháng, chuyện này em hiểu nên cũng không làm khó cô ấy. Nhìn bé ngoan ngoãn, quấn lấy em rất thương. Em cùng mẹ ra về mà chỉ chực khóc, lẽ nào đời em lại khốn nạn đến mức này?! Em quyết tìm sự thật bằng cách nhờ đứa em xã hội rủ B và con gái đi ăn. Khi thấy em ngồi đó, B chỉ cười cười gượng nhưng cũng cho bé con chơi với em. Em cảm giác rất rõ rệt rằng có một thứ tình cảm không thể giải thích được đang đốt cháy mình, nó quấn em lắm, cứ chạy quanh rồi ngã vào người em cười, không cho em về.
Cũng như lần trước, em giả vờ buộc tóc cho bé rồi lén lấy một sợi tóc. Trước khi về em đưa tiền cho đứa em bảo nó mua váy, giày với đồ chơi cho bé hộ vì em viết chắc chắn B sẽ không đồng ý nếu em đòi mua. Đêm về em bỏ hết hẹn hò, mạng mẽo, tắt điện thoại và ngồi trong phòng hút thuốc cho đến sáng. Tâm trí em chỉ nghĩ đến gương mặt đáng yêu của hai đứa bé, em nhớ chúng nó quá, nhớ đến cái má bầu bĩnh của con bé con và hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt thằng cu.
Mọi thứ đã quá muộn màng rồi! Đầu óc em giờ chẳng nghĩ được gì nữa rồi... (Ảnh minh họa)
Hôm sau em chợt nghĩ hay là mình cứ quên chuyện này đi, em cứ sống tiếp đời em, T và B vẫn đang tiếp tục sống bình thường, chuyện ngày xưa chỉ là quá khứ đấy thôi. Nhưng cứ nghĩ đến hai đứa nhỏ thì em chịu không nổi, thế là em lên Google tra rồi lao đến một trung tâm xét nghiệm AND, đưa hai sợi tóc xét nghiệm.
1 tuần sau họ gọi em lên đọc kết quả. Không cần phải nghi ngờ, so sánh nữa, hai bé chính là con của em. Em không nói nổi một câu nào và khi vừa bước chân ra khỏi căn phòng, em đã bật khóc như trẻ con. Chưa bao giờ em khóc nhiều như thế, em có hai đứa con mà chưa một lần chúng nó được gọi em là bố, em cũng chưa bao giờ thể hiện chút trách nhiệm nào mà cứ thản nhiên chơi bời, yêu đương nhăng nhít.
Em không nghĩ mình bị điên khi tự dưng đang yên đang lành lại bới chuyện cũ lên, mà em thấy em đúng là một thằng hèn, thằng đểu chỉ biết nghĩ cho mình. Em đáng chết và không xứng đáng để đứng trước mặt T, B để xin hai em ý tha thứ. Có lẽ T và B đều biết đứa trẻ là con của ai, nhưng họ vẫn im lặng chỉ để con có bố... Em hận chính em quá, thế mà giờ em chỉ biết khóc vì những điều mình đã làm. Mọi thứ đã quá muộn màng rồi!
Em mới 27, nghề nghiệp không ổn định, trong tay chẳng có gì để nuôi con, hơn nữa em càng không dám tranh giành con với T và B. Nhưng ít ra em cũng muốn có một chút trách nhiệm gì đó với hai đứa bé, chúng nó đáng yêu lắm lắm, nhớ lại những lần gặp con, thấy chúng nó quấn quýt với mình mà em lại trào nước mắt. Em ngu, em khốn nạn đã đành, nhưng con em chưa một lần được gọi tiếng bố đúng nghĩa thì tội cho chúng nó quá...
Các anh chị đọc và tư vấn cho em với, đầu óc em giờ chẳng nghĩ được gì nữa rồi.
Theo AF
Tự tử để trọn bên tình, bên hiếu Chồng và mẹ cãi nhau, không biết làm sao em đành tìm tới cái chết. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang vô cùng đau khổ, không biết làm sao để trọn vẹn bên tình, bên hiếu. Mong chị cho em một lời khuyên. Cho tới vừa rồi, cả hai đã xảy ra mâu thuẫn. Chồng em có nói lớn tiếng với mẹ...