Suýt nữa thì chị yêu em…
Hai bức chân dung, hai lá thư dài – một của em, một của tôi. Đó là tất cả những kỷ niệm ngắn ngủi nhưng lạ kỳ mà những ngày mưa đã neo tôi và em lại bên nhau.
Ngày đầu gặp nhau cũng thật lạ lùng. Tôi tìm người biết vẽ và được giới thiệu nick chat của em. Tôi bật cười khi câu đầu tiên của hai người xa lạ lại là “chào chị, chị khỏe không?”. Em và tôi bàn về kế hoạch dạy trẻ em vùng sâu vẽ tranh. Ngày đi đã cận nên tôi muốn mua sẵn nguyên vật liệu. Em kêu, “chị xuống cổng đi, em đang đứng trước cơ quan”. Ngỡ “thằng nhóc” này đùa chứ làm gì có chuyện ngẫu nhiên đến thế. Em chắc nịch: “Tin em đi. Em đang đợi chị”. Tôi kéo rèm cửa sổ nhìn xuống đường. Dáng cao gầy và chiếc cup màu khói lam có thật.
Ảnh minh họa
Thì ra, em thật sự tình cờ nhận được tin của tôi khi đang chạy xe ngang cơ quan tôi. Đó thật sự là tình cờ hay nói theo ngôn ngữ cuộc đời đang nhàm chán và ngơ ngác sau cơn đổ vỡ yêu đương của tôi là định mệnh? Ấn tượng đó đã kéo một chàng sinh viên và một phụ nữ u hoài đến gần nhau?
Những tin nhắn nhiều thêm mỗi ngày. Chúng tôi cùng đi cà phê, ăn tối, dạo phố. Rồi hôm đó, em lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi, nói hôm nay hãy dành hết một ngày cho em. Em bảo em muốn tặng tôi tất cả thời gian của em trong ngày Trung thu. Cảm giác thú vị, lạ lẫm cuốn tôi theo em cả ngày hôm ấy. Đêm Trung thu ở Sài Gòn không trăng sao, tôi bất chấp dòng người xuôi ngược lạ hay quen, bật chiếc lồng đèn điện mèo Kitty em tặng, ngồi sau lưng em, dạo khắp Sài Gòn, cười đùa như thời chúng tôi còn trẻ. À không, không phải chúng tôi, chỉ là như thời tôi còn trẻ, chứ em thì rõ là đương thời trẻ còn gì.
Ảnh minh họa
Những ngày sau đó, tôi bị cuốn vào núi công việc nên hiếm có thời gian nghỉ ngơi. Em là sinh viên, giờ giấc thoải mái hơn, lại bị cuốn vào một mối tình khá lạ lẫm. Chẳng trách em liên tục muốn gặp tôi, nhắn tin hỏi thăm. Mỗi khi thấy tôi im lặng, không trả lời, em lại giả vờ bệnh để tôi quan tâm. Vừa bận rộn, vừa trả lời tin nhắn hoặc sắp xếp thời gian để gặp em khiến tôi không còn cảm thấy thú vị nữa, thay vào đó là căng thẳng và mệt mỏi.
Tôi nhận ra, khoảng cách tuổi tác là có thật. Đó không chỉ là khoảng cách tâm hồn, mà là khoảng cách về suy nghĩ, về mục đích sống, quỹ thời gian, cách thể hiện sự quan tâm cũng khác nhau, thậm chí sức khỏe. Từ lúc đó, tôi quyết định không để cảm xúc đi quá xa, phải thức tỉnh chính tôi và cả em nữa. Sau một email dài và những đoạn hội thoại một chiều của em, em buồn, gửi cho tôi những bức chân dung chưa kịp tặng. Em vẽ tôi, thật buồn.
Theo phunuonline.vn
Tháng ba em có còn buồn như dạo trước?
Trái tim tôi muốn ở lại với người mình yêu, nhưng đôi chân đã mệt mỏi, nó rất muốn quay lại nơi bắt đầu, nơi có những hẹn ước còn dang dở mà người ta đã buông bỏ.
Tháng ba tôi viết trong tiềm thức của mình những yêu thương ngược lối, viết cho người tôi yêu nhất. Tháng ba là để yêu thương. Tháng ba đâu dành để chia ly.
Tháng ba đâu dành để chia ly (Tường Hy)
Cái lạnh của những ngày đầu năm kì quặc lắm, chẳng phải kiểu rét mướt như đầu đông, mà lất phất mưa bay, xen kẽ những cơn nắng mơ màng, thế nên lòng người càng thêm man mác.
Ngoài sân, cánh mai nhẹ nhàng rơi phủ vàng một góc. Gió vẫn rít lên từng cơn nhè nhẹ, chắc chẳng đủ làm người ta tê buốt. Nhưng mẹ tôi vẫn cẩn thận chuẩn bị thêm cả mớ áo len và mũ ấm. Tôi vẫn đội mũ và choàng khăn, khoác lên người chiếc áo dày cộm mẹ chuẩn bị cho, thực lòng thì cái lạnh ấy cũng chẳng đủ làm tôi rét đến thế.
"Anh Phong đợi trước ngõ, chị Hai có ra gặp không?"
Thằng Chuột nhí nhố quanh bếp, thấy Phong đứng ngoài ngõ, nó liền thông báo tôi biết. Tôi bỏ dở món thịt cho bữa trưa, ngó xung quanh khỏi ánh nhìn của mẹ rồi mới dám chạy ra gặp Phong. Ngoài trời, nắng đã điểm vài chấm, trên gương mặt Phong, nét cười như cơn gió thổi qua, phủi sạch hết những lo lắng lưng chừng trong chuỗi ngày xa cách. Chúng tôi lặng nhìn nhau, chỉ ngượng ngùng gật đầu, như cái cách người ta vẫn thường làm mỗi khi gặp lại người xưa. Trong phút chốc cả hai quên mất bao thứ tình cảm đã chôn giấu kĩ lưỡng.
Thằng Chuột nhanh nhảu chạy ra:
"Mẹ dặn rồi, Hai vừa mới khỏi bệnh, ra ngoài lâu sẽ nhiễm lạnh!", nói rồi nó níu áo tôi kéo vào nhà.
Phong kịp đưa tay sờ trán, không cuống lên, cũng không dục tôi vào trong, Phong lúc nào cũng lạnh lùng, khó đoán như thế. Mỗi lần bên cạnh nhau, tôi đều cố để hiểu Phong đang nghĩ gì. Điều đó đã từng khiến tôi vô cùng mỏi mệt. Dường như có một khoảng cách vô hình giữa hai trái tim, hai suy nghĩ mà tôi chẳng thể nào xóa bỏ được.
Nhưng rồi tình yêu thật chẳng dễ khiến người ta buông xuôi. Chạy đi tìm hạnh phúc, chỉ bằng đứng lại nhìn thấu tâm can của hai người, đôi lúc tình yêu cần hiểu nhau hơn là những cử chỉ quan tâm. Tôi tự đặt ra ngàn lý do, còn Phong, vẫn mãi để tôi chạy theo ngàn câu hỏi ấy.
Gió nghịch mùa thổi qua giàn tử đằng đang ra hoa tím ngắt. Tôi thừ người ra, dáng vẻ mệt mỏi. Thằng Chuột lấp ló sau cánh cửa, nó nhìn bộ dạng tôi, gãi đầu rồi cười vẻ bí hiểm.
"Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu chàng."
Nó nghếch mặt đi vào nhà, kèm theo là cái lắc đầu làm ra vẻ như người lớn đang phiền muộn. Tôi phì cười. Người ta yêu nhau mới tương tư đến nhau, nhưng nhớ thương dành cho một người mà trái tim họ không hề cảm nhận thì nhớ thương ấy trở thành vết cắt chia đôi mối tình đang ấp ủ.
Gió rít từng hồi, chen ngang dòng suy nghĩ. Thằng Chuột canh chừng lúc mẹ dọn dẹp bếp núc, nó chạy tới đưa tôi cái bì toàn là thuốc.
"Thuốc này chị phải uống, không uống phụ lòng người ta đó, biết chưa?"
Cái thằng này lại ra vẻ người lớn, nó hệt ông cụ non lắm lời.
"Mẹ lo chị trở lại Sài Gòn bệnh càng nặng thêm, chị uống đi cho dứt hẳn!".
Đầu năm, mẹ hay đưa tôi lên chùa cầu nguyện.
"Cháu gái, cháu cầm tinh gì, ông xem cho cháu một quẻ đầu năm lấy may mắn!"
Tôi gãi đầu, ngần ngừ một đỗi mới mở lời xem tướng.
"Cháu cầm tinh Giáp Tuất, sinh vào tháng Chạp giờ Dần..."
Ông ngẫm gì đó rất lâu rồi gật gật mấy cái.
Chiều về, gió bớt luồng lách mà tiết trời càng thêm se lạnh. Tôi vừa về đến nhà thì trông thấy Phong ngoài ngõ. Cậu đứng kề chiếc xe đạp, giỏ đầy hoa giấy. Chiều hôm ấy, chúng tôi đi "hẹn hò".
Yêu nhau đã được một năm, nhưng đây mới là lần hẹn hò đầu tiên. Chúng tôi bắt đầu để ý từ những ngày còn đi học, cả hai cùng nhau hẹn rằng thi đỗ Đại học. Tình yêu không quá đỗi ngọt ngào những kỷ niệm, không có những cử chỉ thân mật, cũng chẳng có những ngày gần nhau.
Một năm yêu nhau chúng tôi chưa từng hẹn hò như những đôi tình nhân khác. Mỗi đứa một nơi tiếp tục con đường của mình, dù không nói ra nhưng cả hai đều biết, đấy là một khoảng trống mà tình yêu dù có lớn đến đâu cũng mệt nhoài theo ngày tháng.
Bờ cát trắng xóa in từng dấu chân hai chúng tôi đi qua. Cả hai im lặng, bước chân càng thêm nặng nề. Phong cởi áo, khoác thêm cho tôi một lớp cho đỡ lạnh. Chúng tôi đi kề nhau, cứ thế, tâm sự của đối phương không ai có thể hiểu rõ.
"Ở thành phố cố gắng học hành, Phong sắp đi xa rồi!"
Câu mở lời của Phong khiến tôi sửng sốt.
"Đi đâu?"
"Vượt biên."
Lời Phong vừa dứt là thứ âm thanh đáng sợ nhất tôi từng nghe, vượt biên, thế là sao?
"Hả? Tại sao lại là vượt biên?"
Phong cười. Nụ cười ấy tắt lịm, niềm tin trong tôi cũng tắt lịm. Bầu trời tối lại, nét cười trên khuôn mặt Phong tan biến dần. Phong chau mày, nhìn những con sóng ập vào bờ, tôi áp mặt vào bờ ngực Phong, nghe hơi thở dài nóng lan tỏa. Lần đầu tiên tôi chủ động tựa vào người yêu, nhưng không phải để được dỗ dành hay làm nũng như những cô gái khác vẫn làm, mà là để che đi dòng nước mắt sắp tuôn trào.
Trời tối sầm như lý trí của tôi, biết rằng mình đang đau nhưng chẳng thể nào níu Phong ở lại:
"Ngọc có chờ được không?"
Gió tạt vào đôi mắt đang ngấn lệ, một chút nữa thôi tôi sẽ chạy trốn khỏi đây, sóng dữ dội quá, và gió thì cứ vô tình làm mắt cay. Phong đứng im, chờ câu trả lời của tôi. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt người yêu là vết dao khứa vào trái tim tôi, đau, rất đau, sắc nhọn như những lời nói dứt khoát kia.
"Chờ... nhưng chờ bao lâu, phải làm sao để biết người ta vẫn quay về?"
Hai bờ mi Phong khép lại, ép cho nước mắt chảy ra. Phong cứ đứng như trời trồng, không giải thích hay biện bạch, không ôm tôi trong vòng tay, chỉ lặng im với bao thứ cảm xúc mà Phong đã che giấu khổ sở.
Tôi đi về, trời tối, lòng tôi cũng tối, nước mắt làm nhòa đi con đường trước mặt.
***
Tôi cất chiếc áo len đan dở vào ngăn kéo, ra vườn hái vài bó cải chuẩn bị cho bữa trưa. Tôi lom khom hái rau, thằng Chuột lại xuất hiện, nó dúi vào tay tôi một mẫu giấy, trước khi quay đi còn kịp trêu:
"Anh chị lãng mạn ghê, thời nay còn viết thư tỏ tình, em lấy làm bằng chứng méc mẹ nghe chưa?"
Tôi còn thẩn thờ khi nhận ra nét chữ của Phong. Đêm qua tôi không ngủ, có lẽ Phong cũng vậy, vì cả hai đang lục tìm quá khứ để có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
"Xin lỗi, đừng bỏ Phong ở lại một mình!"
Mắt cay, một cơn gió thổi lùa qua gáy, nỗi tê tái vì cô đơn có lẽ đáng sợ hơn cái giá rét của thời tiết.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, chúng tôi ở bên nhau, nhưng chỉ là nhắm mắt cho qua những gì sắp diễn ra phía trước.
"Hôm qua, Ngọc cùng mẹ đi gieo quẻ đầu năm."
"Thế à, rồi ông thầy bói nói sao?"
"Um... nói người yêu của Ngọc là một người..."
Phong trố mắt nhìn tôi như ngồi trên đống lửa.
"Nói về Phong thật á, ông nói thế nào?"
"Thì... thì, người yêu con là... bạn thân của con."
Tôi suýt quên mình vừa mới nói gì, thật ngớ ngẩn, tôi thấy Phong quay mặt cười, tôi ngượng ngùng đẩy Phong một cái, Phong nắm bàn tay tôi đặt lên ngực.
"Chắc ông ấy bảo, người yêu con đẹp trai, tốt bụng, đúng không?"
Chúng tôi nhìn nhau cười, quên mất hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, Phong siết tay chặt hơn, tôi thấy ánh mắt nhìn xa xăm, những đường nét trên khuôn mặt Phong cũng thay đổi.
"Vậy... Phong có đi vượt biên nữa không?"
Phong chỉ lặng im. Không gian xung quanh trầm buồn như cái nhìn của Phong. Tôi muốn là một sợi len nhỏ xíu, nhẹ nhàng đan chặt những mối lo nghĩ của người yêu, rồi tôi sẽ ngã vào từng dòng suy nghĩ đang quanh quẩn làm trái tim cả hai phải khổ sở mà không thể nói nên lời.
"Phong phải đi."
Tôi cúi đầu, nước mắt rớt nhẹ, nhưng muốn Phong yên lòng.
Phong đứng đấy, nhìn tôi, nhìn từng giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. "Ở bên Phong chỉ có đớn đau, sẽ không có tương lai, không có một người yêu tốt, không có gì cả!"
Trái tim tôi muốn ở lại với người mình yêu, nhưng đôi chân đã mệt mỏi, nó rất muốn quay lại nơi bắt đầu, nơi có những hẹn ước còn dang dở mà người ta đã buông bỏ. Trên đời này có những việc không thể bù đắp được, hạnh phúc thường đến từ hai phía, do hai trái tim cùng nhau vun đắp; nếu không thể ở cạnh nhau, không thể đối mặt với những thứ gai góc ngoài kia, thì hạnh phúc cũng chỉ giống như lâu đài cát càng xây càng đổ vỡ.
Tháng ba, khi những cơn mưa phùn vừa dứt, nắng ấm dần lên, thời tiết vô cùng dễ chịu. Đêm về, gió mùa về trên chùm hoa giấy trắng. Tay mân mê mấy cánh hoa nhàn nhạt, tôi nhớ Phong. Mấy năm trôi qua, kỉ niệm cũng chôn dần trong khoảng sâu của kí ức, nhưng tình yêu thì dẫu có vùi sâu cũng không nằm im mãi được. Một lần yêu đã là yêu, và một cuộc chia ly có thể là xa nhau mãi, nhưng con người ta lại cứ giữ trong tim bóng hình không còn hiện hữu.
Thằng Chuột tí tởn chạy ra, nó nấp sau mấy cây hoa giấy to, ngoái nhìn về phía giàn tử đằng. Chắc cái vẻ trầm tư của tôi khiến nó khựng bước. Rồi nó nhanh nhẹn đút trong tay tôi mẫu giấy.
Trong tay tôi, nét mực nghiêng, nhòa đi một vài chỗ, chắc tại tối qua ai đó đã vụng về đánh rơi nước mắt. Tôi thấy đêm Tháng ba như cái lạnh trở về, Tháng ba đâu dành để chia ly...
Thằng Chuột ngó qua giàn tử đằng, nó lắc đầu quay đi cũng không quên ngâm hai câu thơ:
"Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu chàng."
Tháng ba tôi viết trong tiềm thức của mình những yêu thương ngược lối, viết cho người tôi yêu nhất. Tháng ba là để yêu thương, Tháng ba đâu dành để chia ly.
Tường Hy - blogradio.vn
Tháng ba em có còn buồn như dạo trước (Nguyệt Lê)
Nếu nàng Bân chẳng kịp may xong áo cho chồng
Em có buồn mà hờn giận tháng ba không?
Nếu câu chuyện xưa bỗng chốc thành dang dở
Hoa gạo vẫn ngậm ngùi cháy đỏ một triền sông?
Tháng ba - nắng còn vương màu cổ tích
Chênh chao! Gió vẫn hát, những cánh cò?
Em có còn hay buồn như dạo trước
Rồi tự mình huyễn hoặc những nguyên do?
Và nếu anh không về kịp với tháng ba
Để kịp xoá bớt đi những dòng hoài niệm
Em có còn đủ yêu thương mà tìm kiếm
Khoảng trời xưa trong non mởn những lá bàng?
Nguyệt Lê - blogradio.vn
Tháng ba, tôi còn nợ em một cuộc tình (Tears)
Viết cho em, cho tháng ba của em và của tôi...
Người ta bảo:
"Bao giờ cho đến tháng ba,
Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn".
Ý là tháng ba, mùa đông mới rời đi thật. Tôi yêu tháng ba. Tháng ba trong tôi từ trước đến nay luôn là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Nó khác với vẻ đẹp có chút buồn của những ngày thu nắng ấm, khiến tôi say. Tháng ba, cũng là nắng, nhưng là sinh sôi, rực rỡ.
Tôi nhớ tháng ba của những ngày cũ, nhớ đến nao lòng sắc xanh mạ non đang thì con gái. Ngày tôi còn học cấp 2, cấp 3, cứ mỗi độ tháng ba là trong lòng lại như có những rung động se sẽ, đôi khi làm cho lòng chùng xuống.
Đó là tiếng ếch kêu uôm uôm ngoài ruộng mỗi đêm tháng ba, đôi khi là cơn gió nhẹ chùng chình, cố tình lướt qua đùa nghịch với cậu chàng mới lớn. Trong hương của gió, có chút thanh thanh và ngây ngây của đồng nội chớm hè.
Đó là những ngày đầu hạ tràn ngập sắc xanh non tơ và sống động. Đội lên đầu chiếc nón lá, tôi cắp cần câu đi dọc bờ mương. Tôi thường tìm những chỗ có nhiều bèo tấm để câu vì theo kinh nghiệm của tôi thì chỗ ấy thường có nhiều cá. Nhưng trong đám bèo tấm, đôi khi sẽ có một chú cua hay chú ếch cắn mồi của tôi. Cảm giác câu được một chú cá thế nào bây giờ tôi không còn nhớ rõ. Chỉ chắc một điều, ngày đi câu sẽ là một ngày nhiều gió, nhiều nắng, nhiều tháng ba...
Đó còn là những cảm xúc của cái tuổi đang lớn, mong có một người để yêu, để thương, để tháng ba trọn vẹn. Mà đến giờ, những tháng ba ấy vẫn còn nguyên dang dở.
Và đó là cảm giác sáng sớm đạp xe đi học, tháng ba ùa vào mình... Khi ấy mặt trời đã lấp ló nhưng chưa lên cao. Hơi sương vẫn còn phảng phất trong gió. Và mùi đô thị. Và hương cỏ cây. Đạp xe trên con đường xanh rì hai bên là đồng cỏ, tôi chỉ muốn được tan ra, được dang hai tay mà ôm trọn lấy khoảnh khắc ấy.
Để rồi nhớ....
Cảm giác ấy, có lẽ, chỉ ai trải qua mới hiểu...
Tháng ba còn nhiều lắm những thú vui.
Tôi thích hoa dâm bụt tháng ba. Chợ quê tôi có hàng dâm bụt lớn lắm. Hàng cây chắc cũng phải dăm ba chục mét. Chợ họp ban sáng, còn đến chiều, mấy đứa trẻ con hay ra đó tha thẩn chơi. Tôi thường chọn nhặt những bông dâm bụt còn tươi đang nương trên cành, tách lấy phần nhụy hoa. Phần đài hoa, tôi lấy xuyên sợi dây qua, làm đèn hoa dâm bụt. Phần nhụy hoa ấy, chúng tôi thường móc vào nhau, rồi kéo, như chơi cỏ gà. Vậy mà cũng hết buổi chiều...
Chẳng hiểu sao, mỗi khi nhắc đến tháng ba, đến khoảng thời gian cuối xuân đầu hạ, trong đầu tôi lại như vang lên một giai điệu nào nó. Nó vi vu như tiếng sáo, mát như gió đầu hạ, và thơm như hương lúa ban mai. Đó là một khúc nhạc trong trẻo mà chẳng một nhạc cụ nào có thể tấu lên.
Đó, đôi khi, chỉ là cảm giác, vậy thôi...
Tháng ba. Tôi còn nợ em một cuộc tình. Nhưng tôi nghĩ, em chẳng cần người tình ấy đâu. Hãy cứ để tình yêu ấy là một tình yêu mà em vẽ lên, hãy cứ để người tình ấy là một người mà em mong đợi. Có vậy, em mới khắc khoải khi tháng ba về...
À ơi em ngủ cho say
Tôi đi gom gió cho đầy tháng ba.
Theo blogradio.vn
Phép thử đơn giản "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở". Cô và anh nhìn nhau nhưng không thấy con người thực tại mà qua những kỷ niệm thời thanh tân, rồi xao lòng, nuối tiếc khi lỡ để mất nhau. Giữa thành phố cả triệu người này, chẳng hẹn mà cô vẫn gặp lại anh. Đã gần 20 năm, giờ anh khác xưa nhiều. Mái tóc...