Suýt mất chồng vì mẹ dạy ‘chuyện ấy’ là hư
Những điều mẹ nói kể từ khi tôi còn bé đến lúc tôi xa nhà đi học, đều ám chỉ một điều, gần gũi với đàn ông là việc xấu, không nên làm, nếu cố tình làm sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị người khác coi thường, sẽ phải chịu tổn thương, đau đớn.
Ngay từ khi mới lên 5, khi xem phim có cảnh nam nữ hôn nhau là mẹ bắt tôi quay mặt đi hoặc nhắm mắt lại. Lớn thêm chút nữa, tôi biết cách che mắt nhưng vẫn có thể nhìn cảnh phim “cấm” qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Mỗi lần tôi hỏi, mẹ sinh ra chị em tôi từ đâu, mẹ đều chỉ vào bụng và nói: “Từ rốn”. Khi mười lăm mười sáu, tôi vẫn tưởng người lớn chỉ hôn nhau là có thể có bầu và sinh ra trẻ con…
Khi tôi học đại học, tôi chứng kiến các bạn gái cùng phòng ký túc dẫn bạn trai về, họ vô tư hôn nhau trước mặt tôi. Tôi rất xấu hổ khi phải chứng kiến cảnh đó. Nghe họ nói chuyện, tôi mới biết, ngoài hôn nhau ra, phải có “chuyện ấy”.
Tôi bắt đầu rung động với một bạn trai cùng lớp, sau khi cậu ấy tỏ tình và tôi nhận lời yêu, 6 tháng sau tôi mới đồng ý để cậu ấy hôn môi, những nụ hôn rụt rè và tôi luôn có cảm giác phải phòng vệ. Những lúc ở gần cậu ấy, lời của mẹ tôi vẫn văng vẳng trong tâm trí: “Đừng để con trai cởi quần áo, sờ soạng. Họ làm được như thế, họ sẽ lợi dụng và khinh thường”.
“Đừng chủ động nắm tay hay hôn con trai, cũng không được để cho con trai ôm hôn nhiều, họ sẽ coi thường vì mình dễ dãi”. “Đừng để cho con trai lột quần, nó sẽ làm con chảy máu, đau đớn và có thể phải đi bệnh viện cấp cứu”.
Mối tình thời sinh viên cũng kết thúc khi chúng tôi ra trường. Tôi không còn là một cô gái nhà quê, tôi tốt nghiệp loại giỏi và hòa đồng vào cuộc sống thời công nghệ một cách nhanh chóng. Ở nơi làm việc, tôi bắt đầu mối tình thứ 2. Việc tôi luôn e lệ rụt rè trong tình yêu khiến bạn trai tôi tôn trọng và muốn cùng tôi đi đến cái đích cuối cùng: hôn nhân.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hai năm sau, chúng tôi kết hôn và chưa từng “vượt rào”. Chồng tôi không hề biết, tôi không hiểu chút gì về “chuyện ấy”, thậm chí những hình ảnh liên quan tôi cũng chưa bao giờ dám nhìn, những hướng dẫn giới tính tràn lan trên mạng tôi chỉ đọc tít là lướt qua ngay. Tóm lại, tôi mù tịt về sex.
Đêm tân hôn, anh chủ động cởi áo cho tôi, thái độ hết sức cẩn trọng, nhẹ nhàng nhưng tôi cứ run bắn lên. Anh nói thì thầm với tôi, rằng anh sẽ hướng dẫn tôi, và chính vì tôi là một cô gái chưa từng trải qua chuyện ấy nên anh nâng niu trân trọng tôi hơn. Anh đặt tôi nằm xuống giường, tôi có cảm giác như toàn thân lạnh cứng, chỉ thấy cơ thể mình run lên từng hồi. Tôi quá sợ hãi.
Khi anh âu yếm cơ thể thôi, tôi thấy nôn nao. “Chuyện ấy, mẹ đã bảo nó thực sự rất thô tục”. Tôi cố gắng chịu đựng cho đến khi anh đi vào “vùng cấm” thì không phải hét thất thanh vì đau đớn.
Anh cũng là một người kiên nhẫn. Trong suốt tuần trăng mật, anh làm mọi thứ tỉ mẩn và từ từ để tôi khỏi sợ, khỏi đau và luôn nói với tôi, chuyện ấy không phải là việc xấu, thậm chí đó là một vui thú mà con người phải hưởng thụ, phải sáng tạo và thưởng thức nó nhưng một món quà đặc biệt thượng đế trao tặng. Những điều anh nói trái ngược với mẹ tôi dạy.
Tôi đã dần tiếp nhận anh, nhưng không được thoải mái cho lắm. Mấy tháng sau, tôi mới có cảm giác “lên đỉnh” lần đầu tiên. Tôi không ngờ, việc đó lại tuyệt vời đến thế, tôi chưa từng đọc cuốn sách nào nói về cảm giác ấy, cảm giác không gì sánh nổi.
Tôi thấy hạnh phúc bên anh, cho đến khi…
Hai năm sau đám cưới, tôi đã sinh một cậu bé giống anh, có đôi mắt to và ướt át như anh, luôn làm tôi say đắm. Nhưng cũng đúng lúc đó, tôi phát hiện ra, anh không chỉ có tôi… anh đã quan hệ với một người phụ nữ khác, hơn anh vài tuổi. Khi tôi có đủ bằng chứng để buộc anh thừa nhận, anh đã gần như công khai ngoại tình vì như anh nói, không còn đường lui, cũng không thể dứt bỏ người đàn bà ấy.
“Em đã làm gì sai? Em không yêu anh? Em không đẹp bằng chị ta? Em có nhiều khiếm khuyết?…”. Tôi hỏi như thể dồn anh vào chân tường, không ngờ, người đàn ông hiền lành luôn yêu chiều vợ như anh lại bỗng sửng cồ với tôi.
“Em không sai, em đẹp hơn tất cả những người phụ nữ đã yêu anh, em không cần sửa đổi gì hết. Nhưng em thử nói xem, anh có phải là thằng đàn ông bất lực, ngu đần đến mức không thể làm tình với em không? Tại sao em luôn tỏ ra mình bất cần đến thế? Mỗi lần anh yêu em, em chỉ nằm đó để anh cảm giác như thằng ăn xin, chỉ cần tình dục, chỉ cần giải quyết nhu cầu thôi.
Em đã bao giờ đáp lại anh hay đòi hỏi anh làm chuyện ấy với em chưa? Em luôn coi chuyện đó là xấu xa, em là kẻ ban phát, còn anh là kẻ ăn xin… Anh đến với người phụ nữ đó, bởi cô ta cho anh thấy, anh cũng có giá trị, anh cũng mang lại niềm vui sướng cho người khác. Cô ấy biết cho đi và nhận lại”.
Anh nói một hồi rồi đóng sầm cửa bước ra ngoài. Tôi bật khóc. Không thể ngờ rằng, chỉ vì tôi ngờ ngệch chuyện ấy mà bị chồng phản bội.
Ngay sau đó, anh quay lại và xin lỗi tôi vì những điều anh vừa nói. Anh hứa sẽ chấm dứt với người đàn bà kia và trở về với mẹ con tôi. Anh xin tôi tha thứ vì anh còn yêu tôi và vì con nữa. Dĩ nhiên, tôi tổn thương, nhưng tôi cũng biết mình sai. Tôi tha thứ cho anh và chúng tôi cùng sống những ngày căng thẳng, hy vọng mọi chuyện sẽ cuốn trôi vào dĩ vãng.
Tôi bắt đầu học cách sex trên sách, báo mạng, kể cả việc xem clip hướng dẫn. Lần đầu tiên tôi chủ động “yêu” anh, anh đã bật khóc. Anh nói đó là ngày mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất đời, không phải vì sex mà vì anh được là một người đàn ông có giá trị đầy đủ trong tôi.
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...