Suýt ly dị vì chuyện ăn Tết nhà nội hay ngoại
Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định “ăn Tết bên nào” ( nhà nội hay nhà ngoại).
Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi nhau kịch liệt) nước mắt (cãi không lại: khóc), giấy mực (làm đơn ly hôn, nhưng không ký).
Nhà Hùng ở Khánh Hòa, nhà Hoa mãi tận Hải Dương. Hai người quen nhau trong một lần Hoa vào Nha Trang du lịch. Tình yêu không phân biệt biên giới, huống gì Hải Dương và Khánh Hòa lại ở cùng chung một bầu trời tổ quốc. Cái khoảng cách địa lý ấy với hai người đang yêu nhau say đắm đâu có là cái đinh gì. Chỉ sau này mới thấy vì nó mà hai vợ chồng luôn xung đột.
Ảnh minh họa
Kết hôn nhằm mùa cưới nên Hoa về nhà chồng chưa đầy tháng là Tết cũng theo về. Công việc nhà chồng ngập đầu nào là dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, phơi phóng lau chùi… Đồ đạc từ thời nảo thời nao, bụi bám nhện giăng, mẹ chồng Hoa cứ thế cần mẫn lôi ra. Chợ Tết mấy phiên nhừ cả chân, mỏi cả tay vẫn chưa đủ các thứ, nào thịt cá, rau quả, bánh mứt, đồ tươi, đồ khô… tối mặt tối mũi, ngẩng lên đã thấy ba mươi Tết.
Video đang HOT
Nhớ lại hồi còn ở nhà, mọi năm vào giờ này, Hoa đang tăm tia quần áo, háo hức chờ bữa cơm tất niên, chờ giao thừa chúc Tết, chờ tiền lì xì rồi đi chùa hái lộc. Chuyện dọn dẹp nấu nướng đã có mẹ và chị dâu làm tất tần tật. Có khi cũng thấy ngại, Hoa xuống bếp xem có việc gì để phụ một tay, y như rằng lần nào cũng bị mẹ xua: “Thôi thôi, đi lên, đi lên… đừng có mà càng ràng đổ tháo của tôi, tôi cám ơn”. Hoa đâm nhớ nhà, chị nói với chồng xin phép về Hải Dương ăn Tết. Hùng ngạc nhiên nhìn vợ: “Em nói chơi hay nói thiệt, nghĩ sao dâu mới cưới mà bỏ về nhà mẹ đẻ ăn Tết, rồi trả lời làm sao với họ hàng nhà anh”. Tự nhiên hai hàng nước mắt Hoa chảy ròng ròng. Đó là cái Tết đầu tiên xa nhà. Trước mặt mọi người, Hoa cố làm vui nhưng đêm về nàng lại rấm rứt khóc, đầu tiên Hùng còn dỗ dành nhưng sau đó anh bực bội cáu gắt… Tết trôi qua trong nỗi buồn tê tái.
Thêm hai cái Tết nữa thì Hùng được công ty chuyển vào Sài Gòn quản lý chi nhánh trong đó. Hoa cũng theo chồng vào Sài Gòn lập nghiệp. Do công việc bận rộn, mỗi năm họ chỉ về nhà một lần vào Tết Nguyên Đán. Chuyện ăn Tết nhà anh hay nhà em cứ thế trở thành một đề tài bàn luận của hai vợ chồng mỗi khi tết đến. Đủ thứ cung bậc cảm xúc xảy ra, từ bàn bạc nhẹ nhàng đến tranh luận sôi nổi, thậm chí xung đột cãi vã mới quyết định được là sẽ ăn Tết ở đâu. Để tránh căng thẳng, Hùng đề nghị luân phiên nhau mỗi nơi một năm. Nhưng chỉ được đúng một cái tết.
Năm sau, chuẩn bị Tết, Mẹ Hùng ngoài quê đột ngột bị tai biến, thế là thay vì đến lượt về Hải Dương, Hoa phải theo chồng về Khánh Hòa. Bao nhiêu kế hoạch dự tính đều bị phá sản. Không còn cách nào khác, Hoa lại về ăn Tết ở quê chồng mà trong lòng không hề “vui như tết”. Năm sau nữa, Hoa sinh con. Tết, bé mới tròn hai tháng tuổi, họ hàng hai bên ai cũng muốn trông thấy cháu, thế là hai vợ chồng lại cãi vã. Tạm thời bé còn nhỏ quá không tiện đi xa thế là lại về Khánh Hòa. Hoa ấm ức mặt nặng như đeo chì. Cho nên xem ra, ăn Tết luân phiên cũng không phải là phương án khả thi. Thì thôi mỗi năm tùy tình hình mà linh động vậy.
Tết là thời khắc mà bậc làm cha mẹ luôn mong mỏi những đứa con xa nhà cùng tụ họp đông đủ về bên mái ấm gia đình. Ngược lại, con cái cũng vậy, trông chờ Tết đến để được về nhà sum họp bên cạnh những người thân yêu của mình. Vì thế, đòi được về nhà mình ăn Tết là một đòi hỏi chính đáng. Đã không còn cái thời nhiều thế hệ cùng sống quây quần bên một chiếc ao làng để “mồng một tết cha, mồng hai Tết vợ, mồng ba Tết thầy”.
Cả Hùng và Hoa đều có nhu cầu được về “bên mình” ăn Tết. Giá như hai bên gia đình ở gần nhau, tiện chạy qua chạy lại thì vấn đề đã đỡ rắc rối. Đàng này họ sống một nơi, nhà ngoại một nẻo, nhà nội lại một nẻo khác xa xôi khiến hai người luôn luôn căng thẳng khi giải quyết vấn đề. Mâu thuẫn có những lúc cao trào đến nỗi hai người suýt đưa nhau ra tòa ly dị.
May sao, mẹ anh cũng hiểu ra vấn đề, mỗi năm Tết đến bà không lấy việc về nhà mình ăn tết làm áp lực cho con. Hùng cũng hiểu được vợ, không cho đó là đòi hỏi quá đáng rồi cáu gắt mà mềm mỏng thương lượng. Về sau, khi điều kiện kinh tế có phần ổn định, thoải mái, mỗi lần Tết đến vợ chồng con cái lại bay ra bay vào, mồng một nhà nội, mồng hai nhà ngoại, mồng ba du lịch, thăm thú họ hàng. Thấy chồng quan tâm đến mình, Hoa vô cùng cảm động. Có năm chị còn đề nghị ăn tết hẳn bên nhà nội vì “nội già yếu lắm rồi, ngoại vẫn còn khỏe chán”.
Nhiều năm rồi, “ăn Tết bên nào” không còn là mối bận tâm của Hùng và Hoa nữa. Cứ tết đến là họ lại… “vui như Tết”.
Theo VNE
Anh có buồn nếu không được lựa chọn?
Yêu anh, nhưng em sẽ không lựa chọn anh cho hạnh phúc cả đời mình. Từ khi còn rất nhỏ em đã được mẹ dạy cho bài học vỡ lòng về sự lựa chọn. Rồi lớn thêm chút nữa, cuộc sống xung quanh lại dạy cho em biết rằng không chỉ đơn giản là chọn những thứ mình thích mà nếu muốn được lâu bền thì cách tốt nhất là nên chọn những thứ phù hợp với mình. Cứ tưởng chỉ cuộc sống cơm áo gạo tiền, chỉ công việc hay chiếc áo chiếc quần mới cần phải chọn lựa, vậy mà có một ngày trái tim em cũng bị bắt buộc phải lựa chọn việc nên đến với người nào.
Anh có buồn nếu người em chọn không phải là anh? Anh có buồn nếu như em bắt buộc phải hướng những bước chân của mình về một phương trời khác? Trước đây chưa bao giờ em nghĩ rằng có ngày mình lại phải lựa chọn yêu thương. Con gái không giống với con trai, bởi con gái dù yêu rất nhiều nhưng khi lấy chồng nhất định họ sẽ chọn cho mình một người đàn ông luôn túc trực ở bên để cho mình dựa dẫm.
Em cứ đuổi theo anh, còn anh ấy lại đuổi theo em (Ảnh minh họa)
Mẹ em luôn dặn dò cô con gái bé bỏng của mình rằng: "Là con gái thì không nên mị tình, là con gái thì phải chọn lấy người yêu mình nhiều hơn là mình yêu họ, bởi vì đàn ông sau khi kết hôn thì sợi dây gắn bó với vợ là tình yêu, còn đàn bà sau khi kết hôn lại gắn bó với chồng bằng tình nghĩa". Em không suy nghĩ quá sâu xa về lời mẹ nói, thế nhưng em chỉ hiểu nôm na rằng nếu lấy một người yêu mình nhiều hơn thì sau này sẽ được quan tâm chiều chuộng và hôn nhân mới có thể vững bền. Nếu lấy một người yêu mình nhiều hơn buổi tối em sẽ không phải nằm khóc một mình, không phải tủi thân vì chồng chẳng về nhà, sáng ra cũng không phải vội vội vàng vàng lo muộn giờ đưa con đến lớp...
Dẫu biết rằng khi đã yêu thì không nên so sánh, thế nhưng thật buồn khi mà chính bản thân em lại cảm nhận được rằng tình yêu của anh và người ấy dành cho mình là chẳng giống nhau. Người ấy yêu em giống như cái cách mà em đã yêu anh: yêu rất nhiều, yêu đơn giản chỉ vì yêu và tự nguyện hiến dâng trái tim mình cho đối phương một cách vô điều kiện. Thế nhưng em còn hạnh phúc hơn người ấy, bởi ít ra em còn được anh đáp lại dù chỉ là một chút ít ỏi yêu thương.
Chẳng hiểu sao em cứ hay liên tưởng đến người ấy mỗi khi thấy anh hờ hững và chẳng quan tâm đến mình. Mặc dù vẫn yêu nhưng chỉ cần một chút lạnh nhạt của anh đã khiến em buồn và xót xa biết mấy, ấy thế mà suốt một khoảng thời gian rất dài bị em phũ phàng từ chối tình cảm, người ấy cũng không bỏ cuộc và chẳng oán thán một lời. Yêu thương thật lòng không bao giờ là có lỗi, bởi thế nên chẳng vì lý do gì mà một tình yêu chân thành như thế lại tiếp tục bị em khước từ.
Anh có buồn không nếu như em ra đi? (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận mình chưa yêu người ấy quá nhiều, thế nhưng em sẽ đến với người ấy bằng một thứ tình yêu đồng cảm. Dẫu cho sự lựa chọn này đối với em chẳng hề dễ dàng, nhưng đời người con gái ngắn ngủi lắm, bởi vậy nên em không cho phép bản thân mình được phiêu lưu trong thứ tình yêu không biết tới ngày mai với anh nữa. Một người đàn ông ôm mãi tấm chân tình như thế xứng đáng được hưởng hạnh phúc và em cũng rất tin rằng mình sẽ có một cuộc sống vui vẻ, thoải mái nếu như ở cạnh người ta.
Em rất muốn được hỏi một câu rằng liệu anh có buồn nếu như mình không phải người đàn ông được em lựa chọn, thế nhưng em lại sợ rằng mình sẽ phải suy nghĩ sau khi biết được câu trả lời. Nếu anh trả lời rằng không, dĩ nhiên khi ấy em sẽ rất buồn bởi vì đối với anh thì mình chẳng là gì cả. Còn nếu anh trả lời có, ai dám đảm bảo rằng em sẽ không phân vân, không nuối tiếc vì đã để mất một người cũng rất yêu thương mình?
Theo Eva
1/2 công chức trẻ đang muốn bỏ nghề Nghiệp công chức vẫn được số đông thanh niên lựa chọn, song lại có tới 1/2 công chức trẻ đang muốn bỏ nghề. Trước thực trạng này, dư luận đặt câu hỏi: Phải chăng cơ chế tuyển chọn và sử dụng người trẻ của bộ máy hành chính đang có vấn đề? Một nửa muốn ra đi... Theo báo cáo tình hình thanh...