Suýt Gẫy “Kiếm” Chỉ Vì Cưỡng Bức Bạn Gái
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy “của quý” của anh, bầm đen, tụ máu, bác sỹ bảo may chán vì còn chưa bị gẫy.
Bây giờ nhắc lại thì hai vợ chồng cười không nín được, chứ hồi ấy, ở chăm anh, rồi bạn bè lại thăm, là mỗi đứa quay đi một phía, mặt đỏ nhừ, bởi vì anh bị nạn ở đúng cái nơi mà người ta gọi là “chỗ kín”, tai nạn thì do tôi gây ra.
Chúng tôi học cùng đại học, yêu nhau từ năm thứ hai, hai đứa cùng ở trong khu KTX Mễ Trì của Đại học Tổng hợp (cũ).
Thời ấy, khái niệm nhà nghỉ hay sống thử với sinh viên là một điều xa xỉ, ai sở hữu khái niệm ấy đồng nghĩa sở hữu luôn tính từ “hư hỏng”.
Có lẽ vì thế, bạn trai tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đi xa hơn với người yêu, còn tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ xem mình sẽ phòng thủ như thế nào nên mới ra nông nỗi phải đi viện kia.
Ấy là cuộc đi chơi kết thúc khóa học sau 4 năm dài cùng nhau trên giảng đường của chúng tôi. Buổi tối, trong bữa tiệc liên hoan, anh đã hào hứng uống rất nhiều vì là Thủ khoa của khóa mặc cho tôi ngồi cạnh cấu véo, đạp chân…
Đến lúc tàn bữa tiệc thì anh đi không vững nữa. Lũ bạn cùng học sau khi bê anh về phòng đã rút hết để mình tôi xoay sở.
Trong lúc tôi còn đang vừa bối rối, vừa bực mình không biết làm thế nào với anh thì đột nhiên anh ngồi bật dậy, cởi hết quần áo dài vứt lung tung rồi đổ vật xuống giường ngủ tiếp trong sự ngỡ ngàng tột độ của tôi.
Video đang HOT
Tôi đã nghĩ “anh muốn giở trò gì đây, lẽ nào anh say tới mức không nhìn thấy mình lù lù trước mặt” và định bỏ về phòng. Nhưng anh đang say, lại chỉ có một mình, các bạn lại tụ tập ra ngoài đốt lửa trại hát hò nên tôi không dám đi. Tôi tắt đèn cho đỡ phải nhìn thấy anh trong bộ dạng ấy, rồi ngồi thu lu ở cuối giường, chờ anh tỉnh dậy, chờ trời sáng, nước mắt lưng tròng.
Tôi đã ngủ quên không biết bao lâu, khi tôi choàng tỉnh trời vẫn chưa sáng rõ, chỉ vì cảm giác có ai đó động vào người mình. Hóa ra anh đã tỉnh, thấy tôi ngồi tựa góc giường, anh định đặt tôi nằm xuống. Tôi dằn dỗi hất anh ra. Thấy tôi mở mắt, anh luống cuống xin lỗi, vội vàng thanh minh rồi cứ thế ôm lấy tôi.
Hơi thở vẫn còn nồng nặc mùi rượu của anh phả ra khi anh vừa thì thầm xin lỗi bên tai, vừa cuống quýt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi không đủ sức đẩy anh ra, còn anh, có chút hơi men, trở nên dạn dĩ hơn bao giờ hết. Anh bảo tôi hãy cho anh, chúng tôi đã ra trường rồi. Miệng anh nói, tay anh làm mặc tôi một mực nói không. Tôi đã cố gắng giãy giụa nhưng bất lực. Những hàng nước mắt đã chảy dài, tôi đã tưởng sự trong trắng mình giữ gìn bao nhiêu năm, đến hôm nay là hết.
Hai đứa tôi không nói ra, nhưng cứ lo mãi về hậu quả của cái tai nạn hôm ấy (Ảnh minh họa)
Ấy, đúng cái khi tôi định buông xuôi mặc mọi thứ muốn đến đâu thì đến, tôi phát hiện ra anh đang nhổm người lên, bỏ cả hai tay giữ tôi để… cởi nốt chiếc quần đùi trên người. Tôi đã co chân lên, lấy hết sức đạp mạnh anh một cái mà chẳng biết mình đã đạp vào đâu, chỉ nghe một tiếng thét choáng váng của anh.
Khi bạn bè chạy vào, bật điện lên, thì anh đang ôm “chỗ ấy” lăn lộn đau đớn, còn tôi, nước mắt ướt nhòa, đang run bần bật đứng ở góc giường chẳng biết làm gì.
Anh được đưa đi viện. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy “của quý” của anh, bầm đen, tụ máu, bác sỹ bảo may chán vì còn chưa bị gẫy. Anh ở viện hai ngày rồi được về nhưng bị đau hơn hai tuần mới khỏi. Tôi vẫn qua chăm anh, nhưng vừa ngại, vừa giận dỗi, cả hai chẳng đứa nào nói với nhau một câu.
Lúc ấy hầu hết các bạn tôi đều nghĩ rằng, tình yêu chúng tôi chắc là “xong”. Ai dè, hết đau, anh lại hớn hở qua lại như chưa từng có chuyện gì. Một năm sau thì chúng tôi cưới. Đêm tân hôn, tôi đỏ mặt chạy trốn thì anh cười hì hì “nhìn chán từ ngày ở viện rồi còn ngại”. Hai đứa tôi không nói ra, nhưng cứ lo mãi về hậu quả của cái tai nạn hôm ấy, cho đến tận khi tôi mang bầu mới hết.
Bây giờ, mỗi lần họp lớp, các bạn tôi vẫn trêu anh: “Uống ít thôi không lại được đi viện”, còn anh cười: “Có vụ ấy nên mới cưới nàng, yên tâm là nàng nhà này đi đâu đàn ông chỉ có mà tránh xa nếu không muốn… nằm cáng”
Theo VNE
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi...
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa.
Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không chịu đeo găng tay, rồi thích thò tay vào túi áo anh, hoặc giả dụ như lúc tay em lạnh thật lạnh, sẽ áp vào má anh để anh hét toáng lên rồi cười khoái chí. Người ta bảo con gái có bàn tay lạnh thường chung tình, em không biết có đúng không, thế nhưng mỗi lần nhìn anh nắm tay thật chặt rồi hà hơi thổi cho tay em bớt lạnh, em chỉ muốn ước mình sẽ gắn bó với anh lâu thật là lâu.
Ngày mình còn yêu nhau, anh thường chê tính em trẻ con, hay õng ẹo, đỏng đảnh, hay giận dỗi, mè nheo. Em thường hay nói những lời làm anh tổn thương rồi lại quên bẵng, hay im lặng, hay khóc, rồi lại hay cười như một đứa trẻ. Anh lúc nào cũng là người lớn bao dung, không chấp nhặt, không để ý, không bực mình, không rời bỏ. Ắt hẳn là không rời bỏ, anh bảo dù có thế nào, nhất định sẽ ở bên em.
Thế rồi một ngày, trời cũng âm u như hôm nay, mình rời xa nhau thật. Bữa cơm chiều em tất tả về đi chợ, luộc rau, rán trứng (các món tủ của em) rồi cầm điện thoại định gọi anh qua ăn như mọi khi bỗng dưng ngưng bặt, em quên rằng mình đã chia tay rồi.
Nếu kể ra thì có rất nhiều lý do để chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, nhưng lúc nào em cũng không tìm ra được lý do hợp lý. Ngày chia tay em còn ra vẻ cứng rắn, ngồi bên cạnh đòi ôm anh thật chặt lần cuối, tươi cười dặn dò anh sống tốt, rồi hạnh phúc sẽ đến với anh thôi. Thế mà về nhà em trùm chăn khóc như mưa, khóc như ông trời buồn lắm lắm.
Đã bao lần định nhắn tin cho anh một tin nhắn thật dài, kể lể về những việc hằng ngày, những việc làm em không vui, những người làm em giận hờn nhưng em thấy mình không còn đủ dũng cảm. Đấy, ngày yêu nhau anh chiều chuộng em quá, nên có việc gì em cũng tìm đến anh, để rồi giờ lại thấy mình như phải học lại từ đầu, một mình chống chọi, một mình trống trải, một mình buồn tênh...
Ảnh minh họa
Em đã từng nghĩ nếu cuộc đời này không có anh thì còn gì là niềm vui. Chẳng có một anh chàng hay chọc em cười, hay dỗ dành em mặc dù anh chẳng làm sai điều gì cả, mà có lẽ vì em xấu tính quá nên anh không chịu nổi mất rồi. Có những ngày em cảm thấy lạc lõng giữa một thành phố nhìn đâu cũng toàn người là người thế này. Có những ngày em đi giữa một đám đông, cố gắng thoát những cô đơn cùng cực dày vò, rồi nghĩ vẩn vơ biết đâu lại gặp anh như trong phim, nhưng rồi bước chân vẫn lủi thủi đi về căn gác trọ nhỏ bé, cảm giác như mình đã sống ở giới hạn tận cùng.
Em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về những điều chúng mình từng hứa. Giả dụ như có buồn đau lắm thì cũng chỉ được phép buồn một ngày thôi, có tuyệt vọng lắm thì cũng chỉ được phép đi cà phê một mình, hoặc như ăn thật nhiều thật nhiều cho nhanh quên (mặc dù em lúc nào cũng than vãn với anh là em béo lắm rồi).
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Có nhiều lúc em chỉ muốn giận dỗi anh, không chịu trả lời tin nhắn, điện thoại của anh để anh lại sốt sắng đến tìm em. Có nhiều lúc em chỉ muốn ích kỷ sống mãi với ngày hôm qua, sống mãi với quá khứ êm đẹp của chúng mình. Nhưng rồi em nhận ra ai cũng có một cuộc hành trình để mà bước tiếp, những gì đã đau rồi cũng hết, những gì đã tổn thương rồi cũng lành lặn, những gì đã dỗi hờn rồi cũng không còn nữa. Chỉ còn những vết ký ức đẹp nằm vẹn nguyên ở một góc trái tim như chưa từng chua xót.
Ngoái lại làm chi khi ai cũng có một con đường...
Theo VNE
Chồng mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại khi mây mưa với vợ Chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con,...