Suy sụp vì khó có con, vợ tôi bỏ đi với lời nhắn khiến tôi khóc nghẹn
Bác sĩ kết luận vợ tôi phải chữa bệnh rất dài mới hi vọng có con. Điều này làm cô ấy suy sụp, khóc hết nước mắt.
Vợ kém tôi 5 tuổi, cô ấy sinh ra trong gia đình làm nông ở tỉnh lẻ. Vì lớn lên trong vất vả thiếu thốn nên vợ tôi rất chăm chỉ và có chí tiến thủ. Nhiều người nói rằng tôi là trai Hà Nội lại là con một thì thiếu gì lựa chọn mà phải lấy cô gái tỉnh lẻ nhưng tôi căn bản không để ý chuyện đó.
Tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi cô ấy. Mặc dù việc tôi yêu cô gái khác biệt về gia cảnh khó tránh khỏi sự phản đối của gia đình.
Ngày tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình, mẹ tôi không thèm đi chợ, đã vậy còn mang thức ăn thừa từ hôm qua ra tiếp đãi. Mẹ tôi nói thẳng là bà không đồng ý và muốn cô ấy chia tay tôi.
Thế nhưng, bằng tình yêu chân thành chúng tôi vẫn quyết đến với nhau. Vậy là sau hơn 1 năm phản đối không thành, mẹ tôi đành phải chấp nhận cô ấy là con dâu.
Ảnh minh họa
Công bằng mà nói thì vợ tôi là người phụ nữ tốt, hiền lành, chăm chỉ, có công việc ổn định. Nhưng như người ta vẫn nói “không ưa thì dưa có dòi”, dù vợ tôi có chăm chỉ cỡ nào thì cũng không được lòng mẹ tôi.
Video đang HOT
Để không khí gia đình bớt căng thẳng, chúng tôi tiết kiệm một số tiền rồi mua căn nhà trả góp và xin bố mẹ cho ra ở riêng. Sau đó mối quan hệ giữa vợ và mẹ tôi cũng cải thiện.
Tuy nhiên, vì kết hôn 2 năm mà chúng tôi vẫn chưa có con nên mẹ tôi rất nóng ruột. Bà đã đi khắp nơi mua thuốc bắc, nấu những món ngon cho vợ chồng tôi tẩm bổ.
Sau cùng, chờ đợi mãi mà chưa thấy tin vui nên tôi đành miễn cưỡng dẫn vợ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ chẩn đoán vợ tôi có vấn đề, phải chữa bệnh lâu dài mới hi vọng có con.
Nghe tin ấy, vợ tôi như sụp đổ, cô ấy khóc hết nước mắt. Tôi chỉ biết động viên vợ rằng con cái là lộc trời cho, cứ bình tĩnh rồi sẽ có. Tôi cũng làm công tác tư tưởng để mẹ tôi không gây áp lực thêm cho vợ.
Dù vậy, từ hôm đi khám về, vợ tôi không còn nói cười hay vào bếp nấu những món ngon như trước đây nữa mà tối ngày đi làm để kiếm tiền.
Hai vợ chồng làm việc chăm chỉ để có tiền chạy chữa, mong ngày có con. Một năm sau chúng tôi đã tiết kiệm được 200 triệu.
Thế nhưng, hôm rồi tôi kết thúc chuyến công tác 10 ngày trở về nhà thì thấy nhà cửa vắng lặng, bếp núc cũng nguội ngắt. Tôi gọi điện cho vợ nhưng không thấy cô ấy nhấc máy.
Lúc vào phòng ngủ tôi thấy một tờ giấy trên bàn, đó chính là tờ đơn xin ly hôn mà vợ tôi đã ký sẵn. Ngoài ra còn có chiếc hộp đựng hơn 200 triệu để ngay ngắn cạnh đó. Vợ tôi nói cô ấy sẽ ra đi tay trắng để lại mọi thứ cho tôi, hi vọng tôi tìm được người phụ nữ yêu thương mình và có thể cho tôi cơ hội được làm bố.
Vợ tôi không hiểu rằng chỉ khi ở bên cạnh cô ấy tôi mới có cảm giác được yêu thương, được hạnh phúc. Thực ra nhân tiện chuyến công tác vào Sài Gòn vừa rồi tôi cũng đã tìm gặp một bác sĩ nổi tiếng chuyên chữa trị vô sinh. Sau khi xem hồ sơ bệnh án của vợ tôi ông ấy nói chúng tôi vẫn có cơ hội có con. Tôi chưa kịp báo tin mừng này với vợ thì cô ấy đã bỏ đi.
Giờ đây tôi vô cùng hoang mang vì không liên lạc được với vợ, cô ấy đã xin nghỉ việc và cũng không về nhà ngoại. Tôi không biết phải làm thế nào?
Bị tai nạn hôn mê tỉnh dậy, tôi sốc thấy bố chồng ở cạnh giường, nghe câu ông nói tôi trùm chăn khóc nghẹn
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. Ông ghét tôi mà tôi cũng giận bố chồng vì ông đã nói nhiều câu xúc phạm tôi và mẹ.
Tối hôm đó đi làm về muộn có một chiếc xe ngược chiều tông vào tôi. Điều tôi nhớ được duy nhất là khi ấy tôi ngã ra đường, một cơn đau thấu tim gan ập đến, sau đó không còn nhớ được gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy, định thần lại, nhìn trần nhà và chăn gối trắng xóa mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nghe tiếng động nhẹ bên cạnh giường bệnh, tôi nhìn sang thì phải giật mình khi thấy một bóng dáng. Sao lại là bố chồng tôi?
Mẹ chồng tôi mất từ lâu, nhà anh chỉ còn bố chồng. Nhưng sao tôi bị tai nạn nằm viện mà không thấy mẹ tôi hay chồng đâu, ông vào đây làm gì? Ông vốn ghét con dâu lắm cơ mà?
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng kết hôn cách đây 3 năm, khi ấy bố chồng phản đối gay gắt không cho anh cưới tôi vì bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi là người chủ động đòi chia tay vì bố tôi rượu chè, cờ bạc, về nhà còn đánh vợ. Bà không chịu đựng được, không muốn con cái lớn lên trong cảnh gia đình như vậy nên kiên quyết ly hôn. Song bố chồng lại cho rằng mẹ tôi ích kỷ không nghĩ tới con cái, không cho con được gia đình trọn vẹn. Ông sợ tôi sẽ như mẹ đẻ, sau này có chuyện gì cũng đòi ly hôn thì gia đình tan nát, con cái chia lìa.
Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. Ông ghét tôi mà tôi cũng giận bố chồng vì ông đã nói nhiều câu xúc phạm tôi và mẹ. Ba năm qua chỉ có chồng tôi về thăm bố, có lúc anh đưa con trai về chơi với ông, còn tôi không gặp bố chồng.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì chồng ở ngoài vào, hóa ra anh vừa đi ăn về. Bố chồng lên tiếng dặn con trai khiến tôi bần thần cả người:
"Lúc nãy bác sĩ bảo chắc nó cũng sắp tỉnh rồi đấy. Đợi nó tỉnh táo thì con cho nó ăn cháo nhé. Cháo sườn bố ninh nhừ lắm rồi, để vào bình giữ nhiệt rồi, không nguội được đâu. Thôi bố về luôn đây...".
Tôi không thể tin được khi nghe những lời bố chồng nói với con trai, vội che chăn lên mặt để không ai nhìn thấy mình khóc. Bố chồng nấu cháo cho tôi, tự tay ông nấu chứ không phải mua ngoài hàng, một điều quá khó tin nhưng lại là sự thật.
Lát sau ông về rồi, chồng thấy chăn che mặt vợ vội vàng gạt ra thì phải giật mình khi thấy tôi đã tỉnh rồi còn đang khóc. Anh cười: "Em nghe thấy bố nói rồi hả? Thực ra ông hối hận lâu rồi nhưng sợ em không tha thứ với sĩ diện nữa... Quần áo và đồ chơi anh mang về cho con đều là ông mua ấy chứ, tính anh trước nay có hay mua sắm đâu. Anh kể vậy thôi chứ không ép buộc em vì anh cũng biết ông đã khiến em phải chịu tổn thương...".
Chồng tôi không tỉ mỉ chu đáo bằng bố nhưng cũng là người có trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Nghe chồng nói mà tôi cảm động vô cùng vì sự tâm lý và thấu hiểu của anh. Anh không hề ép vợ phải tha thứ cho bố chồng. Thật lòng nhớ tới những chuyện ông làm với mình lúc trước, tôi vẫn còn giận nhưng nhìn theo khía cạnh tích cực thì cho thấy ông là người đề cao giá trị gia đình. Ông thích nấu ăn và nấu ăn ngon, thích mua sắm đồ đạc về nhà, chăm chút cho gia đình. Chồng tôi không tỉ mỉ chu đáo bằng ông nhưng cũng là người có trách nhiệm.
Sau cùng, chúng tôi vẫn là người một nhà, ông vẫn là bố của chồng tôi, ông nội của con tôi. Tôi có nên chủ động làm lành với ông trước không hả mọi người?
Mẹ chồng cho 5 triệu mỗi tháng, tôi khóc hết nước mắt khi biết nguồn gốc số tiền Tôi đã rất vui mừng khi tháng nào mẹ chồng cũng cho 5 triệu, thế nhưng khi biết nguồn gốc số tiền tôi lại khóc hết nước mắt. Tôi ở nhà trông con đã nửa năm nay rồi. Từ hồi mang bầu 7 tháng, cơ thể quá nặng nề không thể đi làm công việc phải vận động nhiều nên tôi nghỉ ở...