Sụp đổ vì lời xin lỗi đường đột của người yêu cũ trong đêm tân hôn
Phương đã sẵn sàng đón đợi giây phút thiêng liêng nhất của cuộc đời. Nhưng thay cho sự lãng mạn, Lâm lại nhìn Phương đầy ưu tư, và rồi…
Phương vừa cán mốc 32 tuổi vào thứ 7 tuần trước. Lần thổi nến này, nụ cười thì ít mà nỗi buồn thì nhiều. Ai cũng nói 5 năm là quá đủ để quên đi một nỗi đau nhưng sao Phương vẫn không thể khiến lòng mình thanh thản khi nghĩ đến Lâm.
Phương và Lâm đã từng có một tình yêu nồng nàn, say đắm cách đây 5 năm. Phương xinh đẹp, thuộc mẫu con gái gần như hoàn hảo nên trở thành đối tượng săn đón của rất nhiều chàng trai. Và Phương đã chọn Lâm, một chàng không quả nổi bật nhưng luôn mang lại cho Phương cảm giác an toàn, bình yên khi ở bên cạnh.
Phương cũng đã đưa Lâm về ra mắt, họ hàng, bố mẹ ai ai cũng đã biết chuyện tình cảm của hai người. Phương định cuối năm sẽ tổ chức thì đùng một cái Lâm đòi chia tay với lý do không tin nổi:
- Anh sẽ ra nước ngoài cùng cô ấy. Đây là cơ hội ngàn năm có một dành cho anh, nó rất tốt cho tương lai sau này của anh. Xin lỗi em, em rất tốt nhưng không thể mang lại cho anh những thứ anh mong đợi.
Phương gật đầu đồng ý giống như người bị đánh thuốc mê vậy. Mộng mị, chơi vơi, hoang mang… (Ảnh minh họa)
Trái tim Phương tan nát và đóng băng luôn từ lúc bóng dáng Lâm khuất đi ở sân bay. Ai cũng nói Phương dại nên mới bị Lâm lừa. Tình yêu không có lỗi, lỗi ở lòng người thay đổi mà thôi.
Cũng đã tròn 5 năm vậy mà Phương vẫn không thể mở lòng mình ra với bất kì ai. Năm năm trôi qua với Phương là khoảng thời gian dài, Phương vẫn sống vậy, như ngày Lâm mới rời bỏ Phương, đau đớn và hỗn độn. Nhiều lúc Phương đã cố gạt đi hình bóng của Lâm để cho bản thân một cơ hội mới, nhưng rồi Phương lại không thể.
Bố mẹ Phương liên tục giục giã khi thấy bạn bè Phương lần lượt lên xe hoa, con cái đề huề. Bản thân Phương cũng muốn được ổn định lắm nhưng con tim, lý trí Phương không lúc nào thôi đau đớn, khắc khoải khi nhớ đến Lâm thì làm sao mà cuộc sống của Phương ổn định được. Rồi một ngày nọ, Phương đột ngột đón nhận cái tin Lâm đã về nước, nhưng là về một mình. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lâm, chỉ nghe đồn đoán hình như Lâm và vợ đã ly hôn. Lâm không muốn sống nơi đất khách quê người nữa nên trở về nước. Phương không hiểu tại sao hay tin Lâm về mà Phương lại thấy háo hức một cách kì lạ. Và Phương cũng không thể ngờ được, Lâm lại đến tìm Phương.
Video đang HOT
Lời xin lỗi đường đột của Lâm khiến Phương gục ngã đau đớn. (Ảnh minh họa)
Lâm vẫn như cách đây năm năm, trẻ trung, ga lăng và ngọt ngào. Lâm liên tục gợi lại những kỉ niệm xưa cũ của hai người. Một cô gái thông minh như Phương đủ hiểu ý định của Lâm là gì. Chỉ là Phương không hiểu tại sao Phương không né tránh, bản thân Phương muốn đón nhận nó hay bởi những kỉ niệm đẹp khi xưa vẫn còn luôn đeo bám, khiến Phương sống lại trong mộng tưởng.
- Anh biết em vẫn chưa quên được anh? Anh cũng như vậy? Sang bên đó anh mới biết là mình đã sai. Chúng mình cũng cho nhau một cơ hội làm lại từ đầu em nhé!
Phương gật đầu đồng ý giống như người bị đánh thuốc mê vậy. Mộng mị, chơi vơi, hoang mang…
Đám cưới diễn ra linh đình tại một nhà hàng sang trọng. Không ít lời dèm pha xuất hiện, đa phần đều nói Phương dại dột. Sau khi tiệc tàn là khoảng thời gian riêng tư của Phương và Lâm. Phương đã sẵn sàng đón đợi giây phút thiêng liêng nhất của cuộc đời. Nhưng thay cho sự lãng mạn, Lâm lại nhìn Phương đầy ưu tư, và rồi:
- Anh xin lỗi, anh… không thể. Anh đã mắc phải một căn bệnh về tình dục từ cô ta. Anh không thể có con. Chán nản quá, anh mới tìn đến em để được em an ủi, chăm sóc.
Nghe chừng đó thôi trái tim Phương đã muốn vỡ vụn thành trăm mảnh. Lời xin lỗi đường đột của Lâm khiến Phương gục ngã đau đớn.
Phương đã trách mắng Lâm rất nhiều, mắng không tiếc lời, vì Lâm mà cuộc đời Phương dang dở. Giờ Lâm còn định lấy nốt quyền làm mẹ của Phương sao? Phương đã rời khỏi nhà chồng ngay đêm ấy và quyết định viết đơn ly hôn. Nhưng Phương cũng không dám về nhà vì sợ bố mẹ buồn và trách móc. Liệu đây có là cái giá mà Phương phải trả cho sự mù quáng, thiếu lý trí của mình hay không đây?
Theo Một Thế Giới
Chuyện ngôi nhà tiện nghi và cuộc hôn nhân 10 năm sụp đổ
Vợ chồng tôi luôn nghĩ phải có nhà cao cửa rộng để gia đình được hạnh phúc. Nhưng một ngôi nhà to đẹp dù có nhiều tiện nghi sang trọng không làm nên hạnh phúc.
Khi tôi kể lại câu chuyện này, hai vợ chồng tôi đã ly hôn, ngôi nhà chung mà chúng tôi đánh đổi cả tuổi xuân, sức lực cùng hạnh phúc cũng bị bán đi để chia cho hai người theo phán định của tòa án.
Vợ chồng tôi đều là người ngoại tỉnh tới học tập rồi ở lại sinh sống tại thủ đô. Sau khi cưới chúng tôi đều ở nhà thuê bởi bố mẹ hai bên tuy không nghèo nhưng cũng không quá khá giả để có thể mua nhà ở thành phố cho hai vợ chồng.
Anh Hùng - chồng tôi động viên: "Chúng mình còn trẻ, được ăn học, có công ăn việc làm nên không lo em à. Mình cố gắng tiết kiệm một chút, villa biệt thự không nói, chứ một ngôi nhà nhỏ thì cũng có thể mua được ".
Nhưng thời buổi đất chật người đông, giá đất cứ ngày một leo thang, khó khăn lắm chúng tôi mới mua được một mảnh đất vùng ven. Ở đó chúng tôi xây tạm một ngôi nhà cấp 4 để ở.
Sau khi mua nhà, hai vợ chồng đã tiêu hao hết tích lũy v bố mẹ hai bên cũng giúp thêm vào. Nhưng tôi và chồng đều tin tưởng tràn đầy rằng mình sẽ sớm tạo nên được một tổ ấm thực sự.
Lần đầu tiên dọn vào ngôi nhà riêng của mình, cả hai vợ chồng đều cảm động trào nước mắt. Ai đã từng quanh năm đi thuê nhà ở trọ mới thấu hiểu được kích động của chúng tôi giờ phút này.
Tuy nhiên, do tính phải xây nhà, hai vợ chồng nhất trí tiết kiệm tiền bạc tối đa. Chúng tôi tìm cách xoay sở, làm thêm ngoài giờ để tăng thu nhập... Rất nhiều hôm, cả hai đều về nhà muộn. Nhưng những bữa ăn tối muộn mằn đó càng khiến chúng tôi đồng lòng quyết tâm cùng nhau hướng tới mục đích chung.
Đến năm thứ 3, tôi có thai. Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng xét thấy hiện giờ đã có nhà riêng, chỉ cố vài năm thì cũng sẽ trả hết nợ nên tôi quyết đẻ. Từ đó, tôi phải loại bỏ bớt những công việc làm thêm.
Sau khi Linh, con gái đầu lòng ra đời, vì dành thời gian chăm sóc con nhỏ, tôi lại chuyển công việc từ phòng kinh doanh vốn bận rộn lại hay phải đi công tác sang phòng hành chính. Thu nhập giảm nhiều, chồng tôi phải gánh lấy nhiệm vụ chính lo toan cho sinh hoạt gia đình. Anh chấp nhận đi những công trình xa, điều kiện làm việc khó khăn miễn sao có thu nhập cao. Đó quả là một giai đoạn khó khăn cho gia đình nhỏ của tôi.
Dẫu vậy, sau 5 năm chúng tôi cũng phá bỏ được ngôi nhà cấp 4 mái tôn nóng nực và thay thế bằng một ngôi nhà hai tầng khang trang. Mặc dù nhà còn rỗng tuyếch, chưa mua sắm được đầy đủ nhiều đồ dùng nhưng so với trước đó quả là một trời một vực. Giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó thật hạnh phúc. Những lúc chồng tôi trở về sau khi hoàn thành một công trình xa, cả gia đình lại quây quần hạnh phúc trong ngôi nhà ấm cúng.
Cuối năm đó, tôi lại mang thai cháu thứ 2. Con trai ra đời khiến chồng tôi vô cùng vui mừng. Anh lại càng có động lực làm việc và bước đầu có những thành tựu trong công tác. Còn tôi, trừ cố gắng hoàn thành công việc chính, thời gian còn lại tôi hoàn toàn cống hiến cho việc chăm sóc con cái, chăm lo gia đình. Nhiều vấn đề cũng bắt đầu phát sinh.
Sau khi xây xong nhà, vài năm sau đó, hai vợ chồng lại bắt đầu tiến vào giai đoạn sắm sửa, trang trí nội thất. Cả tôi và chồng đều là những người cầu toàn, luôn mong muốn làm được tốt nhất. Mỗi một đồ gia dụng, trang trí trong nhà, cả hai đều tận tay lựa chọn, bàn bạc tỉ mỉ.
Và thế là tôi phát hiện, mua sắm đồ gia dụng nội thất cho một ngôi nhà mới là cái động không đáy hút tiền. Vả lại, khi con cái lớn dần theo thời gian cùng nhu cầu sinh hoạt, ngôi nhà của chúng tôi cần mở rộng, cần tăng thêm không gian sinh hoạt, cần thêm tầng và... cần thêm nhiều tiền.
Lại một chu kì mới bắt đầu mất vài năm nữa. Sau đó, chúng tôi có một ngôi nhà 3 tầng khang trang, trong nhà đồ gia dụng nội thất đầy đủ. Nhưng rồi tôi phát hiện chồng mình nghiện trang trí nhà cửa.
Anh ấy thường nhìn ngắm những tạp chí có hình trang trí nội thất của nước ngoài và mong muốn ngôi nhà của chúng tôi cũng được hoàn hảo như vậy. Anh muốn bạn bè thán phục gu thẩm mỹ của mình, muốn được tự hào khi được dẫn bạn tới nhà chơi.
Nhưng tôi chịu đủ. Đã không biết bao nhiêu năm, chúng tôi đều tiết kiệm... tiết kiệm... Trừ mỗi năm một vài lần về quê thăm bố mẹ hai bên, cả gia đình tôi hầu như chưa cùng nhau đi chơi, đi du lịch chung.
Chồng tôi thường xuyên đi làm xa nên cả gia đình cũng rất ít khi có sinh hoạt đầy chung đầy đủ. Khi các con còn nhỏ, đến công ty cho đi nghỉ miễn phí tôi cũng không bứt ra mà đi được. Con lớn hơn chút thì các chi phí cũng tăng theo, mà chúng tôi thì kiếm được bao nhiêu tiền lại đổ vào nhà cửa.
Tôi nghĩ chúng tôi nên dừng lại để hưởng thụ chút ít cuộc sống nhưng chồng tôi không nghĩ vậy. Sau khi các con đã lớn hơn chút, tôi đã quay lại với công việc lúc trước để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Chồng tôi vẫn muốn chúng tôi tiếp tục chắt bóp để tiếp tục sửa sang nhà cửa.
Bất đồng quan điểm khiến chúng tôi bắt đầu có xô xát. Mới đầu không thường xuyên, rồi dẫn đến thường xuyên. Chồng tôi càng hay đi công tác, quan hệ hai vợ chồng lạnh nhạt dần. Thuyết phục mãi chẳng được, tôi cũng chán, dỗi và thế là chúng tôi đã sống như ly thân gần hai năm.
Như điều gì đến sẽ phải đến, có một ngày chúng tôi quyết định ly hôn. Hai con tôi đều sống cùng mẹ. Chồng tôi cũng đồng ý bởi không nhẫn tâm chia rẽ hai con của mình.
Nói thật, sau khi ly hôn, tôi đã nhiều lần nghĩ về cuộc hôn nhân hơn mười năm của mình. Vợ chồng tôi luôn nghĩ phải có nhà cao cửa rộng để gia đình được hạnh phúc. Nhưng thật ra hạnh phúc gia đình chỉ là khi những thành viên trong gia đình yêu thương gắn bó với nhau, biết thông cảm và chia sẻ. Chứ một ngôi nhà to đẹp dù có nhiều tiện nghi sang trọng không làm nên hạnh phúc của những thành viên sống trong đó.
Theo Người đưa tin
Tôi như chết đứng khi biết bà chủ của mình là cô vợ "giẻ rách lau chân" ngày trước Ngày trước mở mắt ra, mở miệng ra là tôi chì chiết vợ: "Cô là đồ đàn bà vô dụng chỉ biết ăn bám chồng. Đã vậy còn nhìn như giẻ rách lau chân chẳng được cái điểm gì cho ra hồn cả" nhưng giờ đây tôi phải hối hận vì... Khi nghe tôi chì chiết ban đầu cô ấy còn khóc nhưng...