Suốt 8 năm nay, tôi vẫn luôn đóng giả bố của 2 đứa trẻ nhà hàng xóm và điều oái oăm là vợ tôi ủng hộ chuyện hoang đường này!
Khi chúng gọi tôi là bố, tôi đã quay sang nhìn vợ và tự hỏi liệu cô ấy có chấp nhận chuyện này hay không?
Chào chị Ngọc Ánh, tác giả của bài viết “Tôi vừa nói xong dự định tương lai của mình, mẹ tôi đã ôm chặt ngực rồi lăn đùng xuống nền nhà trước sự sợ hãi tột độ của tôi và mọi người”. Tôi là Thành, năm nay 36 tuổi. Chúng ta không biết nhau, nhưng sau khi đọc bài viết của chị, tôi muốn gửi cho chị vài lời nhắn nhủ.
Là một người đàn ông, tôi cảm thấy xấu hổ khi những người phụ nữ hiện nay dần mất đi niềm tin đối với chúng tôi. Tuy nhiên xã hội muôn hình vạn trạng, tính cách mỗi người không thể giống nhau. Vì vậy, chị cũng đừng đánh đồng chúng tôi qua một vài người mà chị gặp phải.
Nhân chuyện này, tôi cũng muốn chia sẻ một câu chuyện mà mình đang sống và trải nghiệm. Gia đình tôi sống ở chung cư, bên cạnh nhà tôi là một người phụ nữ góa chồng cùng 2 đứa con nhỏ. Hoàn cảnh của mẹ con họ rất đặc biệt, khi đứa út được 3 tháng tuổi thì bố qua đời. Kể từ đó, người phụ nữ ấy vất vả, lam lũ để nuôi con.
Tôi không nói thì có lẽ chị cũng hiểu người phụ nữ ấy đã phải khổ sở như thế nào. (Ảnh minh họa)
Tôi không nói thì có lẽ chị cũng hiểu người phụ nữ ấy đã phải khổ sở như thế nào. Con khoẻ còn đỡ, mỗi lần con ốm là cô ấy như đi đánh vật. Bản thân tôi cũng có con nhỏ nên hiểu, gia đình tôi có 2 vợ chồng mà đôi khi còn mệt mỏi đến mức stress thì cô ấy sẽ như thế nào?
Những ngày lễ, Tết, trong khi nhà chúng tôi có gia đình quây quần, sum họp thì nhà hàng xóm im lìm, thiếu không khí. Những đứa con cô ấy chưa lớn nhưng cũng bắt đầu biết hỏi mẹ, rằng tại sao con tôi có bố, còn bọn chúng lại không? Trẻ con mà, thấy lạ thì hỏi thôi. Nhưng bậc làm cha mẹ chắc chắn sẽ xót xa khi nghe con hỏi câu đó.
Video đang HOT
Gia đình tôi thân thiết với nhà hàng xóm và nói thật là chúng tôi muốn đùm bọc họ. Nhiều khi 2 đứa trẻ nhà hàng xóm còn í ới gọi tôi là bố vì chúng chẳng bao giờ thấy được người bố thật sự của mình. Vậy là tôi, một người có vợ con đã nhận thêm 2 đứa trẻ làm con mình.
Thật may mắn là vợ tôi rất ủng hộ tôi nhận 2 đứa trẻ ấy làm con nuôi. (Ảnh minh họa)
Suốt 8 năm qua, tôi đã thay bố đẻ của 2 đứa trẻ ấy đi họp phụ huynh, đứng ra tổ chức sinh nhật, đưa chúng đi chơi công viên và dạo phố. Cũng giống con tôi, chúng gọi tôi là bố và cảm thấy rất thoải mái khi được làm điều đó. Thời gian trôi qua, tôi cũng có tình cảm thật sự và hy vọng có thể mang lại những ký ức tốt đẹp và bố cho những đứa trẻ bất hạnh kia.
Vậy đấy, trong mắt trẻ con, bố và mẹ quan trọng như nhau, sao chị có thể nghĩ đến việc tước đoạt quyền được có gia đình trọn vẹn của con mình? Trong khi người khác không có quyền lựa chọn, chị còn sung sướng gấp nhiều lần như thế mà.
Thật may mắn là vợ tôi rất ủng hộ tôi nhận con nuôi. Chúng tôi như một gia đình lớn và bọn trẻ chơi với nhau như anh em ruột thịt. Thật may mắn vì tôi có thể làm điều này để an ủi phần nào những mất mát của mẹ con họ. Nên tôi hi vọng, trước khi chị thực hiện điều mà chị cho là đúng đắn, làm mẹ đơn thân, hãy nghĩ cho những đứa con của chị trước. Chúng có thật sự vui vẻ khi sống như thế không? Thân ái.
Theo Afamily
Hằng đêm, tôi giật mình bật dậy vì ám ảnh khuôn miệng rớm máu, ánh mắt ai oán và câu nói của mẹ trước lúc nhắm mắt xuôi tay
Mẹ tôi bị ung thư nên lúc mất vẫn tỉnh táo lắm, chính vì thế câu nói cuối của mẹ khiến tôi bị ám ảnh mãi.
Chào bạn Ngọc Ánh, tác giả bài viết "Tôi vừa nói xong dự định tương lai của mình, mẹ tôi đã ôm chặt ngực rồi lăn đùng xuống nền nhà trước sự sợ hãi tột độ của tôi và mọi người". Đọc bài viết của bạn, tôi thấy một phần của mình, điều đó thôi thúc tôi viết những dòng tâm sự này.
Nhiều người sẽ nói bạn, tôi và cả những người phụ nữ có suy nghĩ hiện đại là ích kỷ. Nhưng mấy ai biết chúng ta đã phải trải qua chuyện gì.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Mẹ tôi làm giáo viên, bố thì ở nhà buôn bán. Vì không có công việc ổn định, lại chơi với toàn bạn xấu nên bố tôi hay bị bạn bè rủ rê. Ông suốt ngày về vòi tiền mẹ tôi để mang đi ăn uống với bạn. Nếu mẹ tôi không cho hoặc đã hết tiền, ông sẵn sàng dùng hành động bạo lực với người mà mình gọi là vợ.
Khi biết nhận thức, tôi đã nói với mẹ, hãy ly hôn bố, cuộc đời này tôi chỉ cần có mẹ là đủ. Nhưng mẹ tôi vẫn ôm những suy nghĩ cổ hủ, bà bảo không thể ly hôn là vì tôi. Bà sợ chẳng may sau này tôi lấy chồng, họ sẽ đánh giá về gia đình tôi, về bố mẹ tôi nếu ly hôn. Như thế thì đời tôi sẽ khổ.
Khi biết nhận thức, tôi đã nói với mẹ, hãy ly hôn bố, cuộc đời này tôi chỉ cần có mẹ là đủ. (Ảnh minh họa)
Người quen của mẹ tôi hẳn đã từng thấy rất lạ, vì có những ngày mùa hè oi ả, mẹ tôi lại quấn chiếc khăn và nói bà đang rét run. Kỳ thực là mẹ tôi đang cố giấu đi những vết bầm tím hằn sâu trên cổ. Đó là kết quả của việc bị bố tôi bạo hành.
Tôi từng giận mẹ, từng cảm thấy mẹ của mình quá nhu nhược. Ngay cả bây giờ cũng vậy, tôi nghĩ nếu ngày ấy mẹ ly hôn, cuộc đời bà chắc chắn sẽ đỡ khổ đi nhiều. Năm mẹ tôi 50 tuổi, bà phát hiện bị ung thư vú. Lúc đó, tôi đang đi làm ở Hà Nội và không thể về nhà thường xuyên.
Những ngày cuối đời, mẹ tôi đau đớn vật vã và không thể tự mình vệ sinh cá nhân hay ăn uống được. Mọi sinh hoạt đều là bố tôi làm giúp. Hôm ấy tôi về nhà bất chợt thì nghe thấy tiếng bố đang sang sảng: "Ăn nhanh cho tôi dọn, há mồm ra".
Tôi ném hết đồ đạc ở ngoài cổng để chạy vào nhà thì thấy bố tôi đang bóp miệng mẹ, tay đổ từng thìa cháo ép mẹ ăn. Tôi hét lên: "Bố đang làm cái gì đấy?". Bố tôi thấy con về nhưng không nói gì cả, ông úp cả bát cháo xuống đất rồi bỏ đi. Còn mẹ tôi thì nước mắt lăn dài.
Mẹ tôi phải biết điều đó, đáng lẽ mẹ tôi nên ly hôn để tim đường sáng cho cuộc đời mình. (Ảnh minh họa)
Khi tình trạng của mẹ tôi trở nặng, tôi xin nghỉ việc không lương và ở nhà để chăm mẹ. Trước lúc qua đời, mẹ tôi bị hộc máu đường miệng. Thấy vợ như vậy, bố tôi chẳng những không xót xa mà còn quát: "Chết thì chết nhanh đi, đừng làm người khác khổ". Mẹ tôi bị ung thư nên đến lúc mất vẫn tỉnh táo lắm. Bà lắp bắp dặn dò tôi: "Đừng bao giờ như mẹ, không chồng thì thôi chứ đừng cố chịu đựng".
Mẹ tôi phải biết điều đó, đáng lẽ mẹ tôi nên ly hôn để tìm đường sáng cho cuộc đời mình. Nhưng vì định kiến, vì nghĩ không có chồng sẽ bị mọi người xem thường nên cả đời mẹ khổ vẫn hoàn khổ.
Từ khi mẹ mất, đêm nào cũng thế, tôi thường mơ thấy ác mộng, thấy khuôn miệng rớm máu và đôi mắt ai oán của mẹ. Sự ám ảnh khiến tôi đã gần 30 tuổi mà chưa mở lòng với ai cả. Tôi không biết liệu có chàng trai nào đủ sức khiến tôi cảm thấy an tâm trao thân gửi phận cho người đó được không? Nếu không có thì tôi cũng sẽ giống chị Ngọc Ánh, xin một đứa con nuôi rồi làm mẹ đơn thân thôi.
Theo Afamily
Tôi vừa nói xong dự định tương lai của mình, mẹ tôi đã ôm chặt ngực rồi lăn đùng xuống nền nhà trước sự sợ hãi tột độ của tôi và mọi người Sau 2 ngày cấp cứu ở bệnh viện mẹ trở về nhà, dù rất yếu nhưng vẫn muốn lấy cái chết ra để ép tôi. Trước đây tôi cũng từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng bị anh ta lừa tiền đến trắng tay. Sau khi chia tay kẻ khốn đó tôi lao vào làm kiếm tiền trả nợ và lòng...