Sững sờ phát hiện chồng và bạn thân lén lút đi ‘ăn vụng’
Vợ chồng tôi yêu nhau khi đang học đại học năm thứ ba. Vì đã lỡ “ăn cơm trước kẻng” nên tôi phải nghỉ học để làm đám cưới.
ảnh minh họa
Vội về nhà chồng khi chưa chuẩn bị đủ hành trang, tôi nhận ra cuộc sống hôn nhân không đơn giản như mình vẫn tưởng, nhất là khi phải sống chung với gia đình nhà chồng.
Chồng tôi là một người đàn ông không có gì để phàn nàn, anh rất chu đáo và tâm lý, song điều làm tôi khó thở chính là sự soi mói, để ý của mẹ chồng. Bởi ngay từ đầu bà đã không chấp nhận tôi và luôn phản đối cuộc hôn nhân này. Biết mình không được lòng mẹ chồng nên tôi luôn cố gắng từng ly từng tý để làm vừa lòng bà nhưng mọi thứ dường như vô ích.
Cuộc chiến tranh căng thẳng, âm ỉ không có hồi kết đó luôn khiến không khí gia đình tôi u ám, ngột ngạt. May chồng tôi tâm lý, thường xuyên an ủi, động viên vợ nên lòng tôi cũng dịu bớt phần nào sự chán chường.
Video đang HOT
Gần 10 năm, sau ngày cưới, vợ chồng tôi cũng gom góp được ít tiền và chúng tôi quyết định mua chung cư ra ở riêng. Hơn nữa, sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ cũng là niềm cổ vũ, là “gia vị” giúp tổ ấm của chúng tôi trở nên ấm áp và luôn đầy ắp yêu thương.
Nhưng cuộc sống dường như đảo lộn, hạnh phúc bỗng chốc sụp đổ bởi sự xuất hiện của người thứ ba. Cô ấy cũng chính là bạn thân, người duy nhất mà tôi còn liên lạc kể từ khi rời khỏi ghế phổ thông trung học. Tôi rất quý Minh (tên cô bạn học cấp 3) bởi sự hiền lành, thẳng thắn và hay nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Minh thường lắng nghe tôi tâm sự mọi chuyện buồn vui trong gia đình tôi. Và cũng chính cô ấy đã cho tôi nhiều lời khuyên hữu ích để bình yên có thể trở lại sau mỗi lần sóng gió.
Thời gian gần đây, Minh rất suy sụp vì gặp trục trặc trong hôn nhân. Cô ấy và chồng mới ra tòa ly dị. Cùng lúc ấy cô ấy bị mất việc nên người chồng đang dựa vào đó để giành quyền nuôi cậu con trai 3 tuổi. Minh bảo con trai là tất cả tài sản đối với cô ấy, không có thằng bé thì cô ấy cũng chẳng thiết sống nữa.
Trong những ngày buồn bã đó, tôi thường đến nhà Minh để an ủi và chuyện trò, giúp cô ấy nguôi ngoai phần nào. Tôi ngỏ ý nhờ chồng xin cho Minh vào công ty anh vừa làm việc vừa học hỏi bởi ở đây không có vị trí nào phù hợp với chuyên môn của Minh. Nể vợ lắm, chồng tôi đành phải nhận lời giúp. Ngày đầu tiên Minh đi làm mà tôi hồ hởi như là chính mình đi làm vậy. Tầm trưa là tôi gọi điện hỏi han bạn đủ thư chuyện. Chồng bước chân về nhà là tôi lôi vào hỏi chuyện của Minh và nhờ anh giúp đỡ thêm cho cô ấy.
Sợ Minh buồn và nghĩ ngợi lung tung, tôi còn bảo chồng tạo mọi điều kiện để cô ấy hòa nhập với anh chị em trong cơ quan. Vượt qua được khó khăn trong công việc, Minh đã có đủ sự tự tin, giành được quyền nuôi con trước tòa. Với cô ấy, điều đó chẳng khác gì trong mơ.
Ngày học cấp ba, Minh được mệnh danh là hoa khôi của lớp. Sinh con xong, cô ấy càng trở nên mặn mà hơn. Đúng là “gái một con trông mòn con mắt”, mỗi khi cô ấy ra đường, không ít đàn ông vẫn phải liếc nhìn, thầm ngưỡng mộ. Nhưng Minh bảo, cô ấy không bao giờ muốn đi bước nữa vì sợ cu Bin khổ.
Bọn trẻ nhà tôi và cu Bin rất thích chơi với nhau nên cuối tuần nào Minh cũng cho con sang nhà tôi chơi hoặc hai gia đình đi dã ngoại cùng nhau. Ban đầu, Minh còn e ngại với những lời trêu đùa của chồng tôi (gán ghép với người nọ người kia ở cơ quan) nhưng dần dà cô ấu tỏ ra khá tự nhiên. Sự gần gũi đó khiến hai gia đình ngày càng thân thiết nhau hơn. Nhưng lạ là mấy tháng gần đây, Minh và con ít đến nhà tôi chơi hơn. Do bọn trẻ thường xuyên hỏi nên tôi gọi điện thì Minh bảo dạo này bận quá nên không qua được.
Đến kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi cho bọn trẻ về quê ngoại ở Hưng Yên (cách nhà tôi 30 km) chơi. Kỳ nghỉ hè cũng là ngày giỗ ông nội tôi nên năm nào tôi và các con cũng về chơi với ông bà một tuần liền. Còn chồng tôi thì chỉ đến ngày giỗ mới về, rồi đón ba mẹ con lên. Trước khi về ngoại, tôi đã chuẩn bị cả một tủ lạnh đầy thức ăn để chồng đỡ phải ra ngoài ăn.
Nhưng do đãng trí, về đến quê, tôi mới phát hiện ra mình đã để quên một số nguyên liệu nấu cỗ ở nhà. Tôi định ra chợ quê mua nhưng một cô em họ cứ gạ gẫm đưa tôi về lấy, rồi tiện thể chị em vào phố cổ sắm vài bộ đồ mỹ phẩm, váy vóc. Nghe bùi tai, tôi gật đầu cùng cô em vi vu trở về Hà Nội. Sau khi lượn một vòng mua bán, hàng đã chất đầy trước sau, tôi mới tạt qua nhà để lấy đồ. Cô em đứng dưới trông xe, còn tôi chạt lên nhà cho đỡ mất thời gian. Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là đôi giày cao gót của phụ nữ để ngay ngắn ở phòng khách. Chân tôi bắt đầu run, tim đập liên hồi…
Tôi luống cuống tra chìa khóa phòng ngủ nhưng cửa không chốt. Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, tôi vẫn kịp nhận ra chồng tôi đang đắm đuối ôm người đàn bà khác… Buông túi xách, tôi đứng chết lặng, tất cả như đổ sập trước mắt. Một sự thật khủng khiếp mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới: Người đang nằm gọn trong vòng tay của chồng tôi không phải ai khác mà chính là Minh. Lúc hai kẻ “ăn vụng” nhận ra sự xuất hiện của tôi cũng là lúc tôi đóng sập cửa phòng, bỏ chạy ra ngoài… Tôi không muốn nghe bất kỳ một lời giải thích hay lời xin lỗi nào trong lúc này. Lòng tôi vừa đau đớn vừa tràn đầy uất hận. Tại sao chồng tôi lại làm thế với tôi? Và Minh, sau bao nhiêu việc tôi đã làm, sao cô ấy nỡ lấy oán trả ân?
Đã hết một tuần nghỉ nhưng tôi vẫn ở quê. Tôi tiếp tục làm đơn xin cơ quan cho nghỉ phép thêm một thời gian nữa. Sau hôm đó, chồng tôi có về quê 2 lần nhưng tôi đóng cửa không nói chuyện và cũng không trả lời bất kỳ tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của anh. Anh bảo giờ anh nói gì cũng vô ích, sai thì cũng sai rồi, chỉ mòng tôi vì con mà cho anh một cơ hội. Được biết, Minh cũng đã xin nghỉ việc ở cơ quan chồng tôi và hiện đang dẫn con trai vào trong Nam để tạm lánh mặt tôi. Thực sự không biết bây giờ tôi phải làm sao, sau cứ đòn đau này, không biết tôi còn đủ lòng bao dung để tha thứ cho những người đã phản bội tôi hay không nữa?
Theo Nguoiduatin
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...