Sững sờ khi thấy khuôn mặt của người lao công quét rác khi chiếc khẩu trang kéo xuống
Cô gái ấy cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tay còn cầm bó hoa lớn cô tình nhân tôi vừa vứt. Cô nhân tình tôi thấy vậy còn lớn giọng mắng cô ấy là dơ bẩn, vô duyên. Cô quét rác từ từ kéo khẩu trang ra, hai hàng nước mắt cũng chảy xuống gò má. Tôi sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt ấy….
Tôi lấy vợ khi đã có một sự nghiệp khá vững vàng trong tay. Lương lậu hàng tháng ổn định nên tôi không cần một người vợ kiếm được nhiều tiền nữa. Tôi cũng quá chán ngán với những cô nàng thành phố ăn mặc sành điệu, chịu chơi, lại giỏi giang công việc xã hội mà bỏ bê chồng con. Tôi cần một người vợ hiền, cam chịu, nhẫn nhịn và toàn tâm cho gia đình.
Qua mai mối, tôi nhanh chóng kết hôn với một cô gái xuất thân từ nông thôn. Tuy ít học, lại không có việc làm ổn định nhưng bù lại, cô gái ấy đáp ứng được những yêu cầu của tôi. Cưới về, vợ chồng tôi sống trong một ngôi nhà ở Quận 1, ngôi nhà đứng tên một mình tôi.
Vợ tôi rất hiền lành, cam chịu. Sau khi cưới được 1 tháng, em có thai. Tuy mang bầu nhưng em vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người vợ. Tôi đi làm về khuya thế nào cũng có em chờ sẵn bên mâm cơm. Quần áo tôi mặc đi làm luôn thơm phức, sạch sẽ tinh tươm. Đặc biệt, dù tôi có đi nhậu, đi bar đến 1, 2 giờ sáng, vợ cũng chẳng gọi điện càu nhàu một câu.
Dần dần, tôi xem sự chăm sóc của em là đương nhiên, là bổn phận. Tôi trở nên vô tâm, vô trách nhiệm hơn. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mình đưa tiền hàng tháng cho vợ là quá tử tế, là đủ điều kiện để trở thành một người chồng tốt rồi. Huống chi tôi đã đưa vợ từ quê lên, cho vợ cuộc sống hiện đại, đáng mơ ước của nhiều người.
Thỉnh thoảng vợ gọi điện báo con ốm, tôi luôn tìm cớ bận để em tự xoay sở một mình, bởi tôi có về cũng chẳng giải quyết được gì. Có khi, tôi còn bực dọc mắng em đó là trách nhiệm của đàn bà, đừng kéo tôi vào.
Từ đó về sau, dù con nằm viện, tôi cũng chỉ vào thăm rồi đi về, còn việc cứu chữa là của bác sĩ. Con sốt, quấy khóc, vợ bế đi dỗ khắp sân nhà mà không làm phiền tới tôi. Dù là có con nhỏ song giấc ngủ của tôi cũng không hề bị ảnh hưởng. Có lần, tôi còn nghe vợ nói với bác hàng xóm: “Anh ấy đi làm mệt mỏi, để anh ấy ngủ cho ngon giấc. Mình ở nhà, dù gì thời gian cũng rảnh rỗi hơn, có thể ngủ bù được”.
Tôi cũng có chút cảm động khi nghe vợ nói thế, nhưng tôi lại nghĩ đó cũng là điều tất nhiên. Lấy vợ hơn 6 năm, tôi cũng chưa từng trò chuyện, tâm sự với vợ quá 1 tiếng đồng hồ. Bởi chúng tôi dường như không có điểm chung để nói. Nhưng bố mẹ tôi thì khác, ông bà thương vợ tôi còn hơn thương tôi.
Lúc nào ông bà cũng mắng mỏ tôi vô trách nhiệm, còn thẳng thừng bảo vợ tôi bỏ quách tôi đi, cho tôi sáng mắt ra. Nhưng tôi cười thầm trong bụng, có cho vàng vợ cũng chẳng dám bỏ tôi. Với suy nghĩ như vậy, tôi đã ngoại tình với một cô gái xinh đẹp cùng công ty.
Video đang HOT
Một lần, vợ xin tôi 2 triệu mua vài bộ quần áo mới. Khi đưa tiền, tôi cau có trách vợ không biết tiết kiệm, dùng tiền một cách tiêu phí. Chẳng hiểu vợ tôi nghĩ thế nào, qua hôm sau liền nói muốn kiếm việc làm. Ban đầu, tôi hằn học không cho. Nhưng rồi nghĩ vợ tôi không có bằng cấp, kiếm sáng mắt cũng chẳng ra việc gì nên hồn. Thế là tôi mặc kệ.
Một tuần sau, vợ tôi báo tin kiếm được việc rồi. Công việc này cũng nhẹ nhàng, chỉ cần chăm chỉ một chút là được. Tôi cũng ngạc nhiên, hỏi em việc gì nhưng em im lặng không nói. Từ đó, cứ 10 giờ tối, con đã ngủ là em lại đi làm, có khi tới 4 giờ sáng mới về. Tôi ngoại tình có lẽ em cũng chẳng biết. Đợt này bận việc, tăng ca liên miên nên hầu như tôi ngủ lại công ty, thỉnh thoảng chạy tới nhà nhân tình nên tôi cũng chẳng quan tâm xem vợ làm gì với giờ giấc như vậy, miễn sao khi tôi về là có vợ ở nhà.
Đến tối hôm cuối tuần vừa rồi, cô nhân tình phụng phịu đòi tôi mua một bộ trang sức hơn chục triệu nhân sinh nhật cô ta. Tôi không mua, thế là cô ta dỗi. Cầm bó hoa hồng lớn tôi vừa tặng, cô ta đem tới bãi rác và vứt thẳng tay xuống đó rồi ngúng nguẩy bỏ đi chứ không chịu lên xe với tôi. Tôi chạy tới kéo tay cô ta lại. Chúng tôi giằng co vài phút cho tới khi tôi bắt gặp ánh mắt của người quét rác.
Cô gái ấy cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tay còn cầm bó hoa lớn cô tình nhân tôi vừa vứt. Cô nhân tình tôi thấy vậy còn lớn giọng mắng cô ấy là dơ bẩn, vô duyên. Cô quét rác từ từ kéo khẩu trang ra, hai hàng nước mắt cũng chảy xuống gò má. Tôi sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
“Trời, tưởng ai. Vợ anh lại là người quét rác, hay thật. Loại người như vậy, anh cũng ôm ấp được hàng đêm sao? Thật xấu hổ”. Cô nhân tình tôi nói, giọng điệu khinh khỉnh. Cô ta biết được vợ tôi vì tôi luôn để tấm ảnh gia đình trong ví. Cô ta nhiều lần bảo tôi vứt đi, thay bằng hình cô ta. Nhưng tôi không đồng ý. Tôi chỉ chơi bời, chứ vợ con vẫn là nhất.
Nghe cô ta nói, vợ tôi vội vã kéo lại khẩu trang rồi đẩy xe rác đi. Tôi chạy theo, cố giữ em lại nhưng em hất tay tôi ra và nhìn tôi với ánh mắt đau đớn, tức giận.
Tôi về nhà, đợi em đến gần sáng em mới về. Lần đầu tiên tôi xin lỗi em. Nhưng đáp lại, em chỉ im lặng đi tắm. 2 ngày trôi qua rồi, tôi xin nghỉ việc để ở nhà cùng em nhưng em lạnh lùng khiến tôi sợ hãi. Có lần tôi còn nhìn thấy bản nháp đơn ly hôn mà vợ viết. Tôi phải làm gì để em tha thứ cho tôi đây? Thực lòng thì tôi không muốn ly hôn chút nào.
Theo Trí thức trẻ
Xấu hổ vì kiểu làm đẹp của vợ
Đồng nghiệp nữ thì giơ ngón cái bảo tôi chịu chơi, chiều vợ. Đồng nghiệp nam thì gào ầm lên hỏi tôi lấy tiền đâu? Tôi chỉ cười trừ nhưng đêm nào cũng giật mình thon thót vì sợ.
Vợ tôi năm nay đã hơn 30 tuổi rồi nhưng lại thích a dua, bắt chước và học đòi làm đẹp theo phong cách xì tin giống mấy đứa con gái còn đang đi học. Nói thật làm đẹp thì tôi không cấm, thậm chí nếu vợ tôi có ý thức trong việc tân trang sắc đẹp thì tôi ủng hộ hai tay. Nhưng làm đẹp sao cho phù hợp với lứa tuổi thẩm mỹ của người phụ nữ đã có chồng. Đằng này cô ấy lại chọn cho mình một xu hướng đi ngược lại quy luật của thời gian và tuổi tác.
Tôi cũng như anh khi phải trải qua biết bao cuộc đấu tranh tư tưởng với người thân và bạn bè, mới rước được người con gái mình yêu về làm vợ. Vợ tôi cũng có hình thức không được mắt chút nào. Người ta nói con gái nhất dáng nhì da nhưng cô ấy thì không được cả hai. Vợ tôi không béo nhưng cô ấy gầy vô cùng, cái dáng đấy các cụ ở quê chê lên chê xuống, trong khi vợ tôi thì luôn tự hào có bộ xương sườn đẹp. Còn da dẻ thì được phủ một màu đen ngăm ngăm.
Những kiểu ảnh chụp cận cảnh khuôn, giả vờ ngây thơ, rồi đứng trước gương tạo dáng ưỡn ẹo... khiến tôi vừa buồn cười vừa giận. (Ảnh minh họa)
Tôi không hề chê bai vợ, dù vẻ bên ngoài không được điểm cao thì tình yêu cũng như phẩm hạnh trong con người của vợ tôi không phải ai cũng có.
Cô ấy hiền lành, giản dị, chăm chỉ, hiếu thảo và biết cách vun vén cho cuộc sống gia đình. Tôi rất yên tâm và tin tưởng khi lấy được một người con gái như vậy làm vợ. Nhưng giá mà cô ấy cứ giản dị và bình thường như thế tôi lại đỡ phải khốn khổ như bây giờ.
Chỉ mới cách đây ba tháng, sau khi đi dự tiệc thôi nôi con trai cô bạn cùng lớp ngày trước, không hiểu ai là người đã nhồi nhét và tư vấn cho cô ấy cách làm đẹp. Oái oăm làm sao, vợ tôi không ý thức được việc làm đẹp thế nào cho đúng, lại đi chọn cho bản thân phong cách xì tin khi đã vượt ngưỡng 30.
Để khao khát thay đổi làn da đen nhẻm có từ thời cha sinh mẹ đẻ trên cơ thể mình, vợ tôi quyết định mua một đống phấn kem về dùng.
Là đàn ông nhưng tôi biết cô gái nào cũng muốn có làn da trắng sáng chứ không riêng gì vợ tôi. Mỗi lần nhìn cô ấy đứng hàng tiếng đồng hồ trước gương, tay bôi bôi trát trát mấy lớp kem lên tôi thấy vừa kỳ cục vừa tội tội. Chỉ có điều sau hơn một tuần, da mặt cô ấy lại lấm tấm nổi mụn đỏ do dị ứng. Tôi phải đưa vợ đến khám, gần 2 tuần uống thuốc và mất 4 triệu bạc mới trở lại nguyên trạng.
Hết kem trắng da lại đến son phấn trang điểm. Dịp Valentine vừa rồi, tôi đã phải ôm bụng cười té ngửa vì cái cách vợ làm đẹp trên đôi môi của mình.
Tối hôm đó, tôi gửi con rồi hẹn vợ đi ăn và đến rạp xem phim nhưng đợi mãi mới thấy cô ấy chuẩn bị xong. Lúc vợ bước ra, tôi sửng sốt rơi cả điếu thuốc vì đôi môi của vợ thật lạ lẫm. Nửa môi trên của em thì đỏ chót còn môi dưới thì hồng nhạt rất khó chịu. Tôi hỏi vợ sắp đi ăn còn nhai kẹo cao su làm gì để môi lem luốc hết cả. Vợ đáp rằng tôi chẳng hiểu gì hết, đây là kiểu tô son xí muội đang thịnh hành mà tuổi teen rất thích!!!.
Tôi ôm bụng cười vì không hiểu ý thức tân trang sắc đẹp của em tiến hành thế nào mà toàn trượt dốc chứ không tiến bộ gì cả. Tôi có khuyên vợ nên chọn kiểu làm đẹp để phù hợp với lứa tuổi kẻo đồng nghiệp bạn bè lại cười chê. Vậy mà cô ấy bảo tôi là đàn ông, không hiểu gì cả.
Có hôm, tôi cầm điện thoại của vợ mở thư viện ảnh ra xem mà ngã ngửa. Không biết em mày mò thế nào mà bắt chước kiểu "tự sướng" của bọn tuổi teen. Những kiểu ảnh chụp cận cảnh khuôn, ngước lên ngước xuống, giả vờ ngây thơ, rồi đứng trước gương tạo dáng ưỡn ẹo... khiến tôi vừa buồn cười vừa giận nên đã mắng vợ một trận. Vậy mà vợ tôi còn cãi lại rằng cô ấy đưa lên facebook, nhiều người like.
Tôi sợ một ngày không xa, vợ tôi sẽ đi quá đà... (Ảnh minh họa)
Tôi bực bội quá, cô ấy đã 30 tuổi chứ có phải 18 hay 19 nữa đâu mà bắt chước theo tụi nhỏ! Đã thế, vợ tôi còn học đòi ở đâu lối sống ảo không thể chấp nhận được.
Thấy mấy cô hotgirl dạo gần đây cứ lên mạng khoe mua hay được bạn trai tặng mấy thỏi son đắt nhất thế giới. Thế là, vợ tôi cũng a dua tải trên mạng mấy tấm hình nước hoa với son phấn, túi xách hàng hiệu rồi tung lên facebook của mình với chú thích là được chồng tặng.
Lương công chức của tôi chỉ có 5 triệu mỗi tháng, chưa đủ tiêu xài thì lấy đâu ra tiền mà mua hàng hiệu tặng vợ? Mà cũng khiến cơ quan tôi một trận xôn xao. Đồng nghiệp nữ thì giơ ngón cái bảo tôi chịu chơi, chiều vợ. Đồng nghiệp nam thì gào ầm lên hỏi tôi lấy tiền đâu? Sợ nói thật thì mọi người chê, nói dối thì rồi bị lòi đuôi càng ê mặt. Tôi đành cười trừ, mặc cho họ thắc mắc nhưng đêm nào nằm cũng giật mình thon thót, sợ vợ đăng cả siêu xe lên facebook.
Tôi không ngờ vợ tôi vốn giản dị lại trở nên thay đổi một cách ngớ ngẩn thế này. Tôi cũng thông cảm và hiểu cho ý nguyện chính đáng của cô ấy nhưng cứ thế này thì không thể nào chấp nhận được.
Tôi biết phải làm gì để khuyên cô ấy bây giờ? Vì tôi sợ một ngày không xa, vợ tôi sẽ đi quá đà, sẽ làm ra những hành động không ai ngờ tới. Lúc đó thì không hối được nữa.
Theo Afamily
Sững sờ với khuôn mặt đằng sau chiếc khẩu trang giấy của cô lao công Tuấn chưa kịp mở lời thì cô lao ấy từ từ kéo khẩu trang xuống, mặt Tuấn cũng dần tái đi. Tuấn điếng người, tại sao cô lao công lại biến thành Mai thế này. Giàu có, quyền lực, ở tuổi ngoài 35, Tuấn cần có một người vợ biết chăm sóc gia đình, một lòng với chồng con. Tuấn cũng đã quá...