Sững sờ khi biết lý do bạn trai không muốn tổ chức đám cưới
Trong khi tôi hào hứng mong chờ đến ngày lên xe hoa thì Tuấn lại muốn tổ chức đám cưới đơn giản nhất.
Ảnh minh họa
Tôi và Tuấn yêu nhau được 4 tháng, chúng tôi dự định kiếm được nhiều tiền mua nhà, rồi mới tính đến chuyện cưới xin. Thế nhưng tháng trước, tôi phát hiện mình đã có thai thế nên không cả hai phải tính đến đám cưới sớm hơn dự kiến.
Tuy tôi làm xa nhà nhưng bố mẹ vẫn muốn tôi về quê rồi tổ chức đám cưới đàng hoàng, nhà trai qua nhà gái nói chuyện và có đưa đón dâu. Bởi tôi là con gái duy nhất, cả đời mới cưới một lần, gia đình tôi cũng khá giả nên bố mẹ muốn chúng tôi có một đám cưới vui vẻ.
Tôi nói những dự định của bố mẹ tôi cho Tuấn biết. Thấy vẻ mặt của bạn trai trầm tư, tôi lo lắng hỏi han. Anh ấy liền nói hết sự thật, bố mẹ mất từ khi còn nhỏ, may có chú thím nuôi dưỡng và cho học hành. Bây giờ Tuấn không muốn chuyện cưới xin làm phiền đến chú thím.
Nghe những điều Tuấn kể, tôi thấy thương anh vô cùng, không ngờ anh lại có quá khứ đau buồn đến vậy.
Tuần vừa rồi, Tuấn đã đưa tôi về ra mắt gia đình chú thím. Khi biết Tuấn sắp cưới vợ, người thím rất vui và hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng (như bố mẹ tôi từng mong muốn).
Video đang HOT
Vì muốn tiết kiệm tiền cho chú thím, Tuấn bảo chỉ làm vài mâm cơm để báo cáo với bố mẹ tổ tiên là đủ, anh ấy không muốn làm to tốn kém. Nhưng chú của Tuấn gạt đi và nói sẽ rước dâu đàng hoàng.
Chú ấy còn nói khi bố mẹ Tuấn mất có để lại mảnh đất 100m2. Bán cũng được 1 tỷ nhưng đó là tài sản của Tuấn nên chú thím không dám bán. Giờ Tuấn sắp lấy vợ và tu chí làm ăn, người chú mới tiết lộ sự thật.
Tuấn bảo chú thím đã vất vả nuôi Tuấn từ khi mới 3 tuổi, anh ấy muốn sang tên sổ đỏ mảnh đất đó cho hai người. Anh bảo hai chúng tôi đã có công việc ổn định ở thành phố, sau này sẽ cố gắng làm và định cư ở đó, không về quê nữa, cũng không có ý định sử dụng mảnh đất của bố mẹ anh ấy để lại. Lần này về quê, Tuấn sẽ sang tên sổ đỏ đất cho chú thím đứng tên.
Thế nhưng người chú không chịu nhận mảnh đất ấy, chú bảo Tuấn mồ côi từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, có mỗi mảnh đất là tài sản quý giá nhất, sao chú ấy có thể lấy được? Sự từ chối của người chú khiến Tuấn rất đau đầu vì anh thật sự muốn báo đáp ân tình của họ. Bỏ không mảnh đất hay bán đi thì anh ấy không nỡ, mà giao cho chú thím thì họ không nhận. Nên làm thế nào để vẹn cả đôi đường?
Mẹ tôi vẫn hạnh phúc dù chưa từng có một đám cưới đàng hoàng
Bố mẹ tôi chưa từng tổ chức đám cưới và phải đến gần chục năm đầu ấp tay gối mới n về giấy đăng ký kết hôn.
Ông ngoại vẫn hay thường kể về phi vụ xách làn đi sinh nở một mình của mẹ tôi. Mỗi lần ông nhắc lại bố tôi đều cúi mặt rồi cười trừ, dẫu có biết đấy là lời trách cứ của nhà vợ đi chăng nữa, bố tôi cũng chưa từng cảm thấy tự ái vì chuyện này.
Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong tất cả những gì êm đềm nhất. Ông bà ngoại không quá dư dả của cải nhưng có lẽ bởi vậy mà gia đình luôn chan hòa tiếng cười. Mẹ tôi được ông bà nuôi nấng và dạy dỗ đâu vào đấy nên đến tuổi dựng vợ gả chồng thì thanh niên trai tráng làng trên xóm dưới ai cũng luôn rước cho bằng được nàng dâu này về.
Ấy vậy nhưng mẹ tôi lại chọn theo bố tôi về dinh. Bố tôi là thầy giáo ở thành phố nhưng lại xin về dạy ở vùng cao. Từ lúc bước chân vào sự nghiệp trồng người, bố tôi đã lăn lộn không biết bao nhiêu bản làng xa xôi, nơi mà đám trẻ muốn học được con chữ thậm chí phải băng rừng vượt núi với đầy rẫy những nguy hiểm chực chờ.
Ngày bố tôi sang hỏi cưới, ông bà ngoại thiết nghĩ gả con gái rượu cho cái anh giáo hiền lành là có lẽ chẳng phải lo lắng nhiều. Ấy vậy nhưng chỉ ba ngày sau khi đồng ý, ông bà ngoại tôi liền hối hận.
Chưa kịp rước dâu, chẳng kịp tổ chức đám cưới thì bố tôi nhận dạy học cho bản làng nghèo xơ xác ở Điện Biên. Đến tận giờ tôi vẫn nghi ngờ mẹ biết thừa chuyện bố đi dạy học xa nhà nhưng cố tình "ỉm" đi để ông bà ngoại đồng ý cho lấy anh chồng này.
Mẹ tôi cứ thế mang quần áo sang nhà chồng.
Phải đến gần 2 năm sau bố tôi mới được về thăm nhà. Vợ chồng son quấn quýt chưa được bao lâu ba tôi lại lên đường. Rồi cứ thế, hai năm thậm chí có khi ba năm bố mới về một lần. Thời gian ở bên nhau không nhiều, mẹ tôi cũng mãi chẳng có tin vui...
Những va vấp giữa nhà chồng và dâu con là điều khó ai mà tránh được. Mẹ tôi cũng không hề phủ nhận chuyện đó, nhưng chưa ai từng lắng nghe câu chuyện không vui từ trong nhà lọt ra ngoài. Duy chỉ có một bận, họ hàng cứ hỏi mãi về chuyện con cái khiến mẹ tôi đang loay hoay rửa bát phải bật khóc tại chỗ.
Bà nội tuy kiệm lời mà cũng không mấy hài lòng với nàng dâu nhưng thấy người ta nhiều lời thì cứ như gà mái mẹ đứng chống nạnh bênh con dâu chằm chặp. Kể từ đó, chẳng ai dại mà đi chĩa mũi vào nhà tôi nữa.
Phải đến 8 năm sau, trong một lần nghỉ phép dài đợi thuyên chuyển công tác, bố tôi được ở nhà lâu ngày thì tôi mới có mặt trên đời. Tất nhiên, đợi đến lần kế tiếp bố về nhà thì tôi đã bằng đầu lũn cũn đuổi đám gà con trong sân của bà nội rồi.
Cũng bởi vì lo chuyện tôi đi học sau này mà mẹ và bà nội tự cầm giấy tờ ra cơ quan hành chính làm đăng ký kết hôn. Bố tôi lúc đó ở xa nhà nào có biết về mặt pháp lý mình có 1 cô vợ từ lúc nào đâu.
Tôi có một bận hỏi mẹ trong suốt những năm tháng đó, mẹ có buồn không?
"Năm đó mẹ hơn hai mươi, tuổi trẻ mà phải xa chồng thì vừa buồn nhớ vừa tủi hơn. Bà nội và mẹ không phải không có lúc chẳng vừa ý nhau nữa chứ. Nhưng mỗi lần như vậy lại nghĩ thương bố mày. Chung quy lại thì nếu không thương bố mày mẹ cũng chẳng phí phạm thanh xuân thế làm gì".
Mãi về sau này, khi tôi 14 tuổi bố mới không phải công tác xa nhà nữa. Bố xin dạy học trường nhỏ gần nhà để được "bám riết" lấy mẹ tôi.
Sáng nay, tôi thấy bố giận dỗi bỏ vào phòng đắp chăn cả nửa ngày chỉ vì mẹ nhất quyết không đồng ý chụp 1 bộ ảnh kỉ niệm ngày cưới. Mẹ bảo rằng nào có cưới ngày nào đâu mà kỉ với chẳng niệm.
Cuối cùng, tôi đành phải ra tay nịnh nọt mẹ thuận theo ý bố. Bà thương con gái nhất nên đành gật đầu chứ có vẻ không mấy hứng thú.
Mỗi lần nghĩ đến chữ "thương" mà mẹ nói hôm đó. Tôi chợt nhận ra để duy trì một cuộc hôn nhân có khi cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Muôn vàn khó khăn của cuộc sống, đôi khi chỉ vì "thương" nhau rồi cứ thế mà hóa giải được hết.
Ngày cưới, chị dâu mừng 5 lượng vàng nhưng vừa nhìn mâm cơm nhà chị ấy, tôi đã vội vàng đem trả Tôi sững sờ khi nhìn thấy mâm cơm mà chị dâu đang ăn. Anh trai tôi tính tình hà khắc, gia trưởng nên bố mẹ tôi chỉ mong anh ấy "đi đâu ở cho khuất mắt". Cả nhà ai cũng thương chị dâu. Người đâu mà hiền hậu, lo làm lo ăn, lại khéo ăn nói. Thế mà anh tôi cứ chê bai...