Sự trả thù nghiệt ngã của tình đầu
Cách đây hơn chục năm, chị Hường (Mỹ Tho) còn là cô sinh viên trường sư phạm. Chị đã có mối tình đẹp với anh Đức, một chàng trai cùng xóm trọ.
Anh Đức khi ấy là sinh viên trường kiến trúc, vừa đẹp trai lại có nhiều tài lẻ. Giọng ca và tiếng đàn của anh làm biết bao cô gái say đắm, nhưng tiếng sét ái tình đã làm trái tim anh thổn thức ngay lần đầu tiên gặp chị Hường. Theo đuổi chị Hường suốt một năm trời, anh mới được chị chấp nhận cho chính thức được hẹn hò, dù khi ấy, theo bạn bè nhận xét thì chị Hường cũng chẳng phải xinh đẹp xuất chúng hay tài giỏi gì.
Ngược lại, anh Đức lại là sinh viên tài năng của trường kiến trúc. Ngay từ năm 3 đại học, anh đã được nhận vào làm trong một công ty có tiếng về thiết kế xây dựng và kiếm được mức lương mà bất cứ cô cậu sinh viên nào thời ấy cũng mơ ước.
Nhưng một biến cố lớn đã xảy ra, làm thay đổi toàn bộ những gì anh chị đã lên kế hoạch. Đúng vào ngày đi nhận bằng tốt nghiệp loại ưu của trường kiến trúc, anh Đức đã gặp một tai nạn xe hơi khủng khiếp. Các bác sĩ cho rằng anh giữ được mạng sống đã là một điều kì diệu. Vụ tai nạn đã khiến anh Đức không chỉ liệt hai chân mà còn biến dạng hoàn toàn khuôn mặt. Đồng thời với những chấn thương kinh khủng ấy là cú sốc khi biết rằng toàn bộ tương lai xán lạn phía trước đối với anh giờ cũng chỉ còn là sương khói.
Nằm liệt trên giường với khuôn mặt bị băng kín, điều duy nhất an ủi được anh là có người yêu luôn bên cạnh, túc trực chăm sóc. 3 năm trời sau vụ tai nạn, anh Đức kiên trì tập luyện để có thể dần đi lại được. Tình yêu và gia đình với chị Hường trở thành động lực to lớn giúp anh có nghị lực để vượt lên đau đớn, bệnh tật. Nhưng anh không thể ngờ, khi anh chập chững những bước đi đầu tiên thì cũng là lúc chị Hường quyết định rời xa anh để xây dựng tương lai của riêng mình.
Suốt thời gian anh Đức nằm viện, chị Hường dù yêu thương và chăm sóc anh hết lòng, nhưng cũng không thể không có những lúc xao động trước những người đàn ông khác. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, viện lý do rằng mình quá mệt mỏi, quá yếu đuối, không thể vượt qua cú sốc người yêu đang mạnh khỏe, tương lai ngời ngời bỗng trở thành kẻ tật nguyền, chị Hường viết một lá thư đẫm nước mắt song cũng vô cùng rõ ràng và dứt khoát để chia tay anh Đức. Lá thư được một người bạn của chị gửi tới giường bệnh của anh. Từ đó, chị không bao giờ gặp lại anh nữa.
Đối với anh Đức, sự chia tay của chị Hường giống như lần thứ 2 anh phải đối mặt với tử thần vậy. Chẳng ai biết anh đã phải trải qua những gì và vượt qua chuyện này ra sao, nhưng cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp diễn. Và chị Hường chỉ một tháng sau đó đã lên xe hoa với một người đàn ông thành đạt, lành lặn và có khả năng đảm bảo cho chị một cuộc sống sung túc, ấm êm. Tình yêu sâu nặng ngày nào chị dành cho anh Đức chỉ còn là một kí ức buồn, một chuyện tình thời vụng dại mà chị không còn muốn nhắc nhở.
Video đang HOT
Bi kịch bắt đầu từ khi chị ngoại tình (Ảnh minh họa).
Người vợ chạy trốn và sự trả thù sau 8 năm cùng cực
Chị Hường dường như đã lựa chọn đúng. Bởi sau đám cưới, chị đã có một gia đình đàng hoàng khiến nhiều người phải ghen tị. Chồng chị tuy không tài giỏi hơn người nhưng cũng là người đàn ông biết kiếm tiền và biết chăm lo, vun vén cho gia đình. Anh là kỹ sư trong một công ty phần mềm máy tính. Anh chị có 2 đứa con, đủ cả trai gái, rất xinh đẹp, kháu khỉnh. Hạnh phúc tưởng như đã vẹn tròn.
Nhưng ở cái tuổi ngoài 40, sự bình lặng, yên ổn bỗng dưng trở nên nhàm chán. Chồng con và công việc bỗng dưng trở thành một gánh nặng mà người phụ nữ như chị chỉ muốn được thoát ra để vẫy vùng. Bề ngoài, chị Hường là một người vợ đoan chính, chỉn chu, một giáo viên mẫu mực, nhưng những khát khao thầm kín bên trong chị thì chẳng ai thấu hiểu được. Đêm đêm, chị vẫn lầm lũi với những ước ao “giá như”, rồi lại tự cắn rứt, tự thấy mình có lỗi với chồng con vì không phải một người đàn bà an phận.
Người đàn ông đó đã xuất hiện đúng lúc. Chị tình cờ gặp anh ta trong một quán café rất có gu mà chị hay lui tới. Anh ta chủ động tiếp cận chị trước, nhưng rất tinh tế và khéo léo sắp xếp cho nó xảy ra như một sự tình cờ . Ở anh ta có gì đó rất cuốn hút, vừa gần gũi, thân quen lại vừa lạ lẫm, bí ẩn khiến chị không thể không xao xuyến. Ban đầu, đó chỉ là một tình bạn đẹp giữa hai con người có thể trò chuyện với nhau hàng giờ đồng hồ. Anh ta có những cuộc phiêu lưu mà chồng chị chưa bao giờ có và chị thì vẫn trộm mơ ước, khao khát nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Cuộc đời anh ta ắt hẳn đã trải qua nhiều thăng trầm và có nhiều uẩn khúc. Chị thừa biết rằng một con người như vậy rất quyến rũ, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm. Nhưng cả đời chị đã chọn sự an toàn, nên giờ đây chị chẳng thể ngăn mình bị sự nguy hiểm của anh ta cuốn vào.
Rồi họ đến với nhau trong một cuộc tình đầy ngông cuồng nhưng cũng không ít hứa hẹn. Người đàn ông này rất giàu có, anh ta định cư ở nước ngoài và ngỏ ý muốn cùng chị xây dựng gia đình, thậm chí anh ta có thể nuôi cả những đứa con của chị nếu chị không muốn dời xa chúng. Lời đề nghị táo bạo đó ban đầu đã khiến chị hoang mang, lo sợ. Nhưng càng về sau, chị càng bị viễn tưởng về cuộc sống mới với người đàn ông mới thuyết phục. Và dù chẳng có xích mích gì to lớn với chồng, chị vẫn một mực chia tay anh, trong sự bàng hoàng của những người trong cuộc.
Để cuộc chia tay thêm phần dứt khoát, chị đã công khai chuyện mình và nhất định cho rằng không còn chút tình cảm cũng như sự thiết tha gắn bó với chồng nữa. Tất nhiên chồng chị đã không ít lần níu kéo vợ, nhưng anh cũng là một người đàn ông giàu tự ái, tự trọng nên cuối cùng anh vẫn để chị ra đi, vì theo chị, đó là tất cả những gì chị từng ao ước, ấp ủ suốt nhiều năm tháng sống bên anh.
Tuy nhiên, những đứa con thì anh không thể giao cho chị, và để giành được quyền nuôi con, anh đã phải dựng lên hình tượng khác về vợ mình, khi ấy, tất cả mọi người đều đứng về phía anh, ngay cả những đồng nghiệp trong cơ quan chị hay bố mẹ, họ hàng và bạn bè của chị. Chị đã bị cô lập với mong muốn đầy hoang dại của mình. Nhưng chị vẫn quyết định ra đi, như một sự giải thoát khỏi cuộc sống nhàm chán và tù túng hiện tại.
Sau khi sắp xếp xong vài bộ quần áo, chị vội vã ra sân bay theo lời hẹn với người tình, trong lòng ngập tràn hi vọng. Nhưng hàng giờ liền trôi qua, hết chiếc máy bay này tới chiếc máy bay kia lần lượt cất cánh mà bóng dáng người tình vẫn biệt tăm, điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Cuối ngày, khi chị đã hết kiên nhẫn và linh cảm thấy có điều không lành thì một bức thư được chuyển tới. Đó chẳng phải là vật gì lạ mà lại là chính là bức thư mà chị đã viết cho người bạn trai tên Đức năm nào để chia tay. Những bức ảnh được gửi kèm đã cho thấy quá trình hồi phục của anh Đức ở nước ngoài.
Chị Hường đổ sụp xuống sàn vì nhận ra tất cả chỉ là một trò trả thù man trá và nghiệt ngã mà anh Đức dành cho chị. Anh đã chờ suốt 8 năm để quay lại trả cho chị những gì đã làm đối với anh.
Theo Afamily
Tâm sự của một sinh viên Sư phạm thất nghiệp
Trước đây với sự hồn nhiên của tuổi học trò luôn ấp ủ những hoài bão cho tương lai, tôi luôn nghĩ mình phải cố gắng học thật giỏi để thi đỗ đại học. Niềm mơ ước duy nhất của tôi là được làm cô giáo đứng trên bục giảng để dạy cho các em nghèo vùng cao còn khó khăn...
Bản thân tôi sinh ra và lớn lên trong một miền đất biên cương, sương giăng phủ kín cả đường đi học những buổi sáng mùa đông buốt giá. Với đôi chân trần lạnh cóng, không có đôi tất để đi, áo ấm để mặc. Vậy mà hàng ngày tôi vẫn đi bộ từ nhà đến trường trong suốt 12 năm học. Vì hoàn cảnh khó khăn, tôi không được cuộc sống đầy đủ vật chất như các bạn trong lớp, luôn bị các bạn nhìn mình với ánh mắt thương hại, tủi thân lắm!
Mẹ tôi mất khi tôi mới 3 tuổi, bố tôi phải nuôi 6 anh em nên suốt ngày đi xây nhà, mùa nào cũng vậy. Nhưng mỗi khi vào mùa đông nhìn đôi tay nứt nẻ, rỉ máu của bố vì phải bưng bê gạch và trộn vữa cộng với thời tiết buốt giá của mùa Đông ở Trùng Khánh - Cao Bằng, mắt tôi ướt nhòe nhưng không dám để bố nhìn thấy.
Thương bố lắm nhưng tôi chẳng thể làm được gì khi mình còn quá nhỏ. Tôi quyết tâm học thật tốt để thi đỗ Sư phạm một phần là tôi muốn nối nghiệp của mẹ, một phần là gia đình tôi quá nghèo không đủ tiền học phí để nuôi tôi học 5 năm ở các trường đại học khác. Tôi thương những em nhỏ có hoàn cảnh giống mình ngày xưa nên chỉ mong được làm cô giáo để giúp các em có nghị lực học và vượt qua mọi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Và rồi tôi đã tốt nghiệp Đại học Sư phạm như dự định, nhưng ước mơ được làm cô giáo của tôi cũng bị tan vỡ vì sinh viên ra trường quá đông, mà chỉ tiêu giáo viên thì quá ít. Thất vọng và mất phương hướng tôi đi làm đủ mọi công việc từ bán hàng tạp hóa, rồi bán bánh, đồ ăn sáng... kiếm tiền cũng đủ sống. Từ những công việc ấy tôi nhận ra giá trị cuộc sống và trân trọng giá trị đồng tiền bằng chính mồ hôi nước mắt của mình. Cái quan trọng hơn là tôi đã nhận ra rằng trường học chỉ là học lý thuyết, đó là những kiến thức chuyên ngành được biết qua những cuốn sách, những bài giảng. chỉ giỏi lý thuyết thôi thì hoàn toàn không đủ. Cái mà tôi cần có thêm đó chính là sự cọ xát với thực tế công việc, là kinh nghiệm và vốn sống.
Cảnh chen chúc ở một hội chợ việc làm dành cho bạn trẻ.
Tôi đã quyết định đi thi Cao học và tiếp tục theo đuổi ước mơ, vừa đi học vừa đi làm thêm. Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành khóa luận Thạc sỹ như tôi mong muốn. Đã có nhiều thầy cô gợi ý để tôi về Hà Nội công tác, nhưng tôi nghĩ về các em nhỏ vùng cao thiếu thốn, tôi muốn trở về với miền quê với tuổi thơ đầy dữ dội và ấp ủ bao khát khao để được làm cô giáo truyền cho các em những tri thức mà tôi đã được học ở trường.
Nhưng rồi những ước muốn và hy vọng của tôi cũng tan tành theo mây khói. Tôi ra trường vẫn không có chỉ tiêu sư phạm, buộc tôi phải làm đủ mọi nghề để kiếm sống. Tất nhiên tôi vẫn kèm các em nhỏ ở những xã khó khăn để các em học tốt hơn có lẽ đây là niềm vui nho nhỏ và duy nhất của tôi trong thực tại. Bon chen với cuộc sống tôi có thể làm được, nhưng tôi chỉ tiếc một điều là những tri thức mà tôi đã học nó sẽ mai mòn theo năm tháng.
Không chỉ riêng tôi rơi vào tình trạng như vậy mà tôi biết còn rất nhiều sinh viên thất nghiệp phải đi bán hàng thuê, làm nhân viên phục vụ ở các quán cà phê, thậm chí họ còn đi rửa bát để kiếm tiền...
Từ thực trạng ấy, tôi thấy đáng thương cho số phận những người học hành có bằng cấp mà họ không được trọng dụng. Không phải vì họ kém năng lực mà không có chỉ tiêu đúng chuyên môn để họ va chạm và thử sức với những gì họ đã học.
Vấn để việc làm là một vấn đề thời sự nóng hổi đang bức xúc đặt ra cho xã hội. Ra trường rồi thất nghiệp là tình trạng chung của không ít trí thức trẻ hiện nay. Qua bài viết này, chúng tôi chỉ mong muốn các ban ngành, các tổ chức chính trị - xã hội hãy quan tâm đến tầng lớp tri thức đang rơi vào tình trạng thất nghiệp khi kiến thức họ được đào tạo ngày càng bị mai mòn bởi những bon chen cuộc sống. Chúng tôi chỉ ước mong có được một công việc phù hợp với trình độ chuyên môn được đào tạo ở các trường đại học, cao Đẳng... để cống hiến sức trẻ của mình.
Oanh Đinh
Theo Dantri
Yêu cầu hạnh kiểm với thí sinh thi vào sư phạm PGS.TS Nguyễn Quang Huy - Phó Hiệu trưởng ĐH Sư phạm Hà Nội 2 cho biết: 7 trường ĐHSP trọng điểm của cả nước có buổi cùng bàn bạc, thống nhất về phương án tuyển sinh năm 2015. 7 trường ĐHSP tham gia gồm: Hà Nội, TP.HCM, Đà Nẵng, Vinh, Hà Nội 2, Huế. Theo đó, bên cạnh việc có trường đề xuất...