Sự tĩnh lặng của Carlo Ancelotti
Cuốn sách “Lãnh đạo tĩnh lặng: giành lấy trái tim, tâm trí và thành công” vừa ra mắt đã lập tức tạo ra sự thích thú, khi nó hé lộ nhiều chuyện hậu trường của những CLB hàng đầu và được kể bởi một quý ông HLV Carlo Ancelotti.
Phong cách “tĩnh lặng” theo Ancelotti suốt từ thời nhỏ đến khi đã thành một HLV lão lãng.
Khi còn là một cậu bé nhà quê ở miền bắc Italy, có bao giờ tôi nghĩ mình sẽ trở thành một người làm quản lý trong ngành công nghiệp triệu đô mang tên bóng đá không? Không. Không đời nào. Lúc ấy, tất cả những gì tôi muốn là được chơi bóng.
Bây giờ, khi nhìn lại, tôi như sống lại khoảng thời gian nghèo khổ nhưng hạnh phúc ấy. Ngày đó, gia đình tôi đã dạy tôi những bài học đầu đời, những bài học sẽ theo tôi suốt chặng đường khôn lớn, những bài học mà tôi sẽ kể lại rải rác trong quyển sách này.
Đấy là bài học về sự tôn trọng, lòng trung thành, giá trị của đồng tiền và nỗ lực, tầm quan trọng của gia đình. Đấy là những hạt giống tốt của tuổi thơ, để rồi sau đó chúng đâm chồi, nở hoa khi tôi có cơ may được trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, và sau đó là một nhà cầm quân.
Quiet Leadership (Lãnh đạo tĩnh lặng) là tổng hợp những suy ngẫm của tôi trong suốt thời gian hoạt động bóng đá. Nó gồm những suy nghĩ và triết lý về việc cần gì để trở thành một người lãnh đạo bóng đá. Mở rộng ra, tôi mong những bài học này cũng có thể được áp dụng ở những ngành nghề khác, bởi vì lãnh đạo ở bất kỳ đâu cũng đều có những nét tương đồng, dù là bóng đá hay kinh doanh. Chính tôi cũng là một người áp dụng thuật lãnh đạo ở những ngành khác vào công việc của mình. Và tôi đã làm việc ấy từ Paris đến London, Madrid và hiện nay là Munich. Chúng ta đừng bao giờ từ bỏ việc học hỏi.
Thuật lãnh đạo thầm lặng thoạt nghe có vẻ mềm yếu, nhưng tôi chưa bao giờ cho đấy là trở ngại, và chính những người từng làm việc cùng tôi cũng không nghĩ vậy. Sự tĩnh lặng mà tôi muốn đề cập ở đây chính là sức mạnh. Đôi khi, im lặng lại hàm chứa uy quyền và sức mạnh, im lặng để tạo dựng lòng tin và ra những quyết định chuẩn xác, im lặng nhưng lại đầy quyền năng thuyết phục và cực kỳ chuyên nghiệp. Khi bạn xem Vito Corleone trong phim “Bố già”, im lặng ngồi trong chiếc ghế rộng lớn và ôm lấy con mèo của mình, bạn có nhìn thấy một người đàn ông yếu đuối không? Hay bạn thấy một sự điềm tĩnh đầy quyền lực của một kẻ luôn biết cách làm chủ tình hình?
Tôi tin vào sức mạnh của sự tĩnh lặng. Tôi tin một người lãnh đạo không nhất thiết phải gào thét, tức giận và dùng quả đấm thép. Tôi thích sự im lặng nhưng tiềm ẩn sức mạnh. Một lãnh đạo tài năng, với tôi, phải khiến cho thuộc cấp tôn trọng và tin tưởng hơn là sợ hãi. Tôi tin mình đã giành được sự tôn trọng của các cầu thủ vì sự nghiệp thành công với nhiều danh hiệu trải qua nhiều CLB khác nhau, nhưng quan trọng hơn nữa là tôi luôn dành sự tôn trọng cho họ. Cầu thủ và các trợ lý tin tôi ra quyết định đúng, cũng như tôi tin họ sẽ làm tốt vai trò của mình.
Phương thức lãnh đạo của tôi cũng là một phần của tính cách. Tôi tin khả năng lãnh đạo có thể học hỏi được, nhưng tuyệt nhiên không thể bắt chước. Chúng ta có thể dõi theo cách làm việc của những nhà lãnh đạo tuyệt vời, nhưng nếu phong cách của bạn là im lặng, điềm đạm và coi sóc mọi thứ quanh mình, việc gồng lên mà la hét chỉ phản tác dụng mà thôi.
Phong cách “tĩnh lặng” đã hình thành từ khi tôi còn bé, những ngày ở cạnh bố mình. Tôi mang theo phong cách ấy khi đã trở thành thủ quân của AS Roma. Nó tiếp nối khi tôi đến Milan, nơi mọi cầu thủ đều nhìn tôi như một người thủ lĩnh trong phòng thay quần áo. Rồi tôi tiếp tục duy trì sự “tĩnh lặng” ấy đến khi đã cầm quân, không chỉ cho chính Milan mà còn tại những CLB sau này: Chelsea, Paris SG và Real Madrid. Và chẳng có việc gì tôi phải thay đổi khi chuẩn bị bước vào công việc mới tại Bayern Munich. Hơn nữa, khi một ông chủ quyết định thuê tôi về lãnh đạo đội bóng, họ biết rõ phong cách của tôi là gì.
Ancelotti luôn được yêu mến ở mỗi CLB ông từng đi qua.
Video đang HOT
Khi rời Real Madrid hồi tháng 5/2015, tôi quyết định sẽ tự cho mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi. Tôi có thể chữa dứt điểm vấn đề ở cổ đã hành hạ tôi suốt một thời gian dài, đồng thời có một năm để sạc lại năng lượng. Tôi có nhiều thời gian hơn cho vợ mình, Mariann. Một năm trước đó, chúng tôi đã thành hôn tại quê hương của nàng ở Vancouver, không lâu sau khi cùng Real Madrid giành chức vô địch Champions League.
Trong thời gian nghỉ ngơi ấy, tôi chờ xem nơi nào phù hợp với mình cho cuộc phiêu lưu kế tiếp, vì tôi mong mỏi được làm việc trở lại. Sau khi chơi bóng, công việc tuyệt vời nhất thế giới, tôi đã chuyển sang cầm quân và có cơ may được huấn luyện những nhà vô địch, ở những thành phố tuyệt vời nhất ở châu Âu.
CLB đầu tiên liên kết với tôi là Liverpool, một vinh dự lớn. Nhưng tôi không thất vọng khi rốt cục họ đã bổ nhiệm người khác. Jurgen Klopp là một lựa chọn tuyệt vời cho họ. Và khi một CLB như Bayern Munich ra đề nghị, thật khó để chối từ. Và tôi thực sự muốn có khoảng thời gian làm việc dài nhất có thể tại CLB này.
Xuyên suốt cuốn sách này, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những mối quan hệ, vì quan hệ là nền tảng của mọi thứ, quan hệ với những người lãnh đạo ở trên tôi, với đội bóng của tôi và quan trọng nhất là với các cầu thủ của tôi.
Không có các cầu thủ, sẽ không có trận đấu. Cũng giống như không có nhân công và sản phẩm, chúng ta không thể kinh doanh. Hàng nghìn người đến sân, hàng triệu người xem truyền hình không bỏ tiền để nhìn tôi, hay Pep Guardiola, Sir Alex Ferguson đứng bên đường pitch, họ muốn nhìn thấy cầu thủ, thấy ma thuật từ những đường bóng. Làm việc với những cầu thủ ấy, chăm sóc họ, giúp họ phát triển và trưởng thành, tạo dựng lòng tin, lòng trung thành, chia sẻ thành công, cùng xốc nhau dậy sau những thất bại, đấy là trọng tâm trong nghề nghiệp của tôi. Đấy là lý do vì sao mỗi sáng, tôi thức dậy và đi làm cùng với một nụ cười.
Chiến lược gia người Italy đã giành ba Champions League với hai CLB khác nhau.
Khi còn bé, chúng tôi chơi bóng chỉ vì niềm đam mê với nó. Khi trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, tôi không thể tin là mình được trả tiền, thậm chí là nhiều tiền, để làm cái việc mà mình thích. Thỉnh thoảng, ở đâu đó trên hành trình, áp lực và gian khó khiến cho tình yêu của các cầu thủ với quả bóng phai nhạt đi. Nhiệm vụ của tôi là giúp họ yêu lại quả bóng ấy từ đầu. Nếu làm được việc ấy, tôi hạnh phúc vô cùng.
Tôi mong bạn sẽ tìm được điều gì đó hữu ích để mang vào cuộc sống hay sự nghiệp của mình. Và có thể, bạn sẽ tìm được gì đó khiến mình mỉm cười.
Theo TTVN
Tự truyện của Ancelotti: Chỉ là tay mơ khi vào nghề HLV
Là ngôi sao sáng bậc nhất thế hệ cầu thủ của mình nhưng Carlo Ancelotti cũng gặp không ít gian truân khi chuyển sang nghiệp cầm quân, theo chia sẻ trong sách "Lãnh đạo tĩnh lặng" mà ông vừa cho ra mắt.
Để có được một sự nghiệp đồ sộ như hiện tại, Ancelotti đã đi qua cả con đường dài học hỏi, tích luỹ kinh nghiệm. Ảnh: Marca.
Trừ phi bạn sinh ra đã là tài năng kiệt xuất, ngàn năm có một như Sir Alex Ferguson của Man Utd, còn lại sự nghiệp của những người quản lý khác đều đi theo gần như một lộ trình. Thời gian của tôi ở Real Madrid chính là một ví dụ điển hình cho lộ trình này, mà cả ở những CLB trước đó cũng vậy.
Đầu tiên là giai đoạn ve vãn, tán tỉnh, khi CLB tìm cách để có được sự phục vụ của bạn. Sau đó là giai đoạn trăng mật. Lúc này, tất cả mọi người - các cầu thủ, ban lãnh đạo, CĐV - đều cho bạn khoảng thời gian để tìm hiểu. Nhưng không may là giai đoạn này thường kéo dài chẳng lâu. Sau đó là đến giai đoạn thành công và ổn định, nếu bạn có khả năng vươn đến điều đó. Với một CLB lớn, thành công ở đây có nghĩa là những danh hiệu, nhưng ở những quốc gia khác nhau thì lại có những cách định lượng thành công khác nhau.
Nhưng sau đó, giai đoạn ổn định này cũng qua đi và bắt đầu sẽ xuất hiện những rạn nứt trong mối quan hệ. Và cuối cùng là giai đoạn... ly hôn. Chúng ta gọi toàn bộ quá trình này là vòng cung lãnh đạo. Nó đi từ điểm thấp nhất, lên cao nhất rồi lại trở về thấp nhất.
Ở Madrid, vòng cung lãnh đạo của tôi rất hẹp, cũng như ở bất kỳ CLB hàng đầu nào khác. David Moyes chỉ trụ được ở Man Utd chưa đến một năm. Tôi cũng từng có những vòng cung với biên độ rộng hơn, như tám năm ở Milan chẳng hạn, một thời gian rất dài ở một CLB lớn như thế. Nhưng đấy là một ngoại lệ. Còn lại, tuổi đời của những HLV hàng đầu tại các CLB hàng đầu đều không cao.
Trên hành trình của mỗi vòng cung ấy, sẽ có những thời khắc then chốt. Ở đó, cách quản lý có thể tác động lên những sự kiện để có thể làm thay đổi vận mệnh của mình, nhưng các giai đoạn mà tôi đã nêu trong vòng cung trên cơ bản là không thay đổi. Nó đã theo tôi trong suốt sự nghiệp, khởi đầu với CLB đầu tiên mà tôi cầm quân.
Leo thang. Bước đầu tiên: Reggiana
Giả như tôi đang làm người tư vấn cho Chủ tịch Reggiana, nếu ông ấy chuẩn bị thuê một cựu cầu thủ, có gốc gác ở địa phương, nhưng lại không có chút kinh nghiệm cầm quân nào, tôi sẽ cản ngay. Người ấy từng là một cầu thủ giỏi, nhưng ai quan tâm đến điều ấy cơ chứ? Thật may cho tôi, sự điên rồ của bóng đá luôn có chỗ cho những HLV khởi nghiệp.
Không có gì phải nghi ngờ nữa, Reggiana bổ nhiệm tôi vì tôi từng là một cầu thủ nổi tiếng và tôi trưởng thành từ chính CLB này. Đôi khi điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng vào thời điểm ấy, tôi và Reggiana đúng nghĩa là đang cần nhau. Họ vừa rớt xuống giải Serie B và cần một cái tên để vực dậy bầu không khí ảm đạm. Tôi là một cái tên như thế, lại sẵn sàng để trở thành một HLV trưởng.
Tôi đã ở trong nghề này đủ lâu để biết một quá khứ thi đấu lẫy lừng hoàn toàn không đủ để giúp một người trở thành HLV giỏi. Nó chỉ cho bạn một chút lợi thế, bởi việc từng là cầu thủ giúp bạn hiểu cầu thủ cần gì. Nhưng tất cả những đòi hỏi khác của nghề nghiệp chỉ có thể đến thông qua học hỏi và nghiên cứu. Trong một thời gian dài ở Reggiana, tôi làm việc mà chưa có bằng HLV. Tôi cố vừa làm vừa tranh thủ học để lấy bằng. Tôi là người tin vào học thuật.
Vì chưa có bằng, tôi cần phải thuê một người có bằng để làm trợ lý cho tôi. Khi ấy tôi cũng cần một HLV thủ môn. Tôi tìm cuốn sách của Hiệp hội HLV Italy và nhìn thấy một người đáp ứng đủ hai tiêu chí này ngay những trang đầu tiên theo thứ tự chữ cái. Người ấy cũng sống ngay ở Reggiana với tôi: Giorgio Ciaschini. Tôi không biết anh ấy là ai cả, nhưng tôi cứ gọi thử và anh ấy đồng ý sẽ làm việc cùng tôi. Và chúng tôi đã cùng nhau trải qua mười năm trong nghề. Giorgio trở thành một thành viên quan trọng và trung thành trong gia đình bóng đá của tôi ngay từ những ngày đầu. Và xuyên suốt trong cuốn sách này, bạn sẽ biết là tôi đánh giá cao lòng trung thành đến thế nào.
Ancelotti (trái) là một tiền vệ xuất chúng thời còn thi đấu, nhưng kinh nghiệm đó vẫn không đủ để ông tránh khỏi bỡ ngỡ khi dấn bước sang nghiệp cầm quân. Ảnh: AI.
Ngài Chủ tịch đề ra mục tiêu vào đầu mùa bóng: chức vô địch Serie B. Nhưng sau bảy trận đấu đầu tiên, Reggiana rớt xuống tận chót bảng. Có lẽ là do lỗi của tôi, bởi tôi còn quá non kinh nghiệm, tôi ngỡ ngàng nhận ra việc chuyển từ cầu thủ sang làm HLV không hề dễ dàng như mình tưởng.
Tất nhiên tôi cũng không phải là kẻ lơ tơ mơ không biết gì. Ngay trước khi treo giày ở Milan, tôi đã được mời về làm trợ lý cho Arrigo Sacchi ở đội tuyển Italy. Khi ấy tôi hoàn toàn có thể chơi bóng tiếp, nhưng tôi chọn dừng lại vì biết thời gian làm việc cùng Sacchi sẽ rất bổ ích cho mình sau này. Mà quả thực đấy là giai đoạn rất hệ trọng trong sự nghiệp của tôi. Nếu không được phụ việc và học hỏi Sacchi tại đội tuyển Italy thời gian ấy, tôi đã thất bại thê thảm ở Reggiana rồi.
Vấn đề của một HLV vừa bập bẹ từ thế giới cầu thủ chuyển qua là: bạn cho là mình biết mọi thứ, rốt cục lại nhận ra mình chẳng biết gì. Đầu tiên, phải làm được một việc khó khăn nhưng quan trọng: giữ quan hệ tốt với cầu thủ, nhưng đồng thời phải cho họ biết ai mới thật sự là ông chủ. Việc này không phải là bất khả thi, cho dù rất nhiều người nghĩ HLV rất khó được cầu thủ đồng thời yêu mến và kính trọng cùng lúc.
Điều khiến tôi cảm thấy sợ hãi nhất trong thời gian đầu là phải nói chuyện trước các cầu thủ. Cầu thủ muốn mọi thứ phải hoàn hảo, trong khi việc này lại quá mới mẻ. Đứng trước 25-30 con người, người thì đang ngáp, người thì tranh thủ "chợp mắt một tí", người thì nhìn lơ đãng ngoài cửa sổ, người thì đã ngủ gà ngủ gật, làm sao để họ tập trung không phải là việc dễ dàng.
Nhưng tôi cũng dần làm quen được với việc ấy. Nhưng một vấn đề khó khăn khác xuất hiện: công bố đội hình thi đấu. Bạn có 18-20 cầu thủ, ai cũng muốn đá chính cả. Khi công bố 11 cái tên, bạn sẽ nhìn thấy sự thất vọng ở những người mới mấy phút trước còn hào hứng vì nghĩ họ sẽ được đá. Tôi hiểu rõ nỗi thất vọng của họ, vì tôi từng là một trong số họ. Vậy nên, trong thời gian này, tôi để việc công bố đội hình ra sân đến tận những giây phút cuối cùng, để họ có thể hào hứng tập luyện và theo dõi suốt cả quá trình chuẩn bị. Nhưng cuối cùng, việc làm ai đó phải thất vọng vẫn là không thể tránh khỏi.
Một khó khăn khác: cầu thủ không hề coi trọng thời gian luyện tập cho trận đấu. HLV huyền thoại Bill Parcells của môn bóng đá Mỹ từng nói một câu bất hủ: "Ai cũng muốn thắng, nhưng không phải ai cũng muốn chuẩn bị để thắng".
Tôi nhớ một lần cho gọi các cầu thủ Reggiana đến và nói: "Tôi có niềm tin vào việc chúng ta nên chơi như thế nào và cư xử như thế nào. Nếu các anh đồng ý, chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau. Nếu các anh không tin tôi, tôi sẽ chẳng chờ cho đến khi ông chủ sa thải tôi, tự tôi sẽ làm việc ấy. Nếu ta chẳng đồng lòng, thế thì chia tay sớm tốt hơn".
Ancelotti (áo khoác trắng, thứ hai từ phải sang) khi còn dẫn dắt Reggiana.
Hầu hết các cầu thủ nghe tôi nói thế đều ủng hộ, chỉ có hai người không theo. Nhưng như tôi đã nói, bạn chẳng bao giờ có thể khiến tất cả đều hạnh phúc. Sau cuộc gặp gỡ ấy, mọi thứ tốt dần lên. Cuối cùng chúng tôi đã giành suất lên hạng Serie A.
Trong bảy trận đấu đầu tiên ấy, đã có những lúc tôi nghĩ mình không thể nào trở thành HLV được. Tôi đã lo là mình chọn nhầm nghề, ngộ nhận về khả năng của mình. Áp lực của công việc là quá nhiều. Hầu hết những áp lực ấy là do tôi đặt ra cho chính mình. Bây giờ, khi đã là thành viên của Hiệp hội các HLV ở những giải vô địch lớn, tôi có điều kiện tiếp xúc với những nghiên cứu về thời gian bình quân của một HLV ở một CLB. Thật mừng là ngày ấy tôi không biết đến những con số này, nên không bị nó dọa cho chết khiếp!
Tôi đã đi đến cuối vòng cung của mình tại Reggiana ngay sau mùa bóng ấy. Nhưng không phải bị sa thải như Real Madrid mà tự tôi ra đi, để đến một CLB lớn hơn - Parma. Đôi khi người đặt dấu chấm hết cho một vòng cung là HLV chứ không phải CLB. Đôi khi bạn tự đi, đôi khi bạn bị ép. Nhưng đấy là bóng đá, và trong kinh doanh cũng thế!
Theo TTVN
C. Ronaldo tắm nước đá giữa đêm dù Irina chờ ở nhà Theo tiêt lô cua HLV Carlo Ancelotti, siêu sao Real tha đê bô chơ chư không bo qua công đoan quan trong giup phuc hôi sưc khoe nhanh Thây cu Ancelotti khăng đinh C. Ronaldo co y chi phi thương, chuyên nghiêp trong tâp luyên va thi đâu. Anh minh hoa trên Sun. Chiên lươc gia Italy dân dăt Real hai mua giai...