Sự thật quá phũ phàng…
Anh ráo hoảnh nhắn tin: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Anh thực sự không muốn có đứa con này”.
Cô và anh đến với nhau khi cô vừa mới chân ướt chân ráo ra trường, đang mải miết và bải hoải với công cuộc tìm kiếm việc làm, hi vọng bám trụ để rồi có một cuộc sống tốt đẹp ở nơi thành phố phồn hoa. Còn anh, hơn cô 2 tuổi, ra trường trước cô nhưng tình cảnh cũng không khấm khá hơn cô là bao. Anh và cô – 2 con người nhỏ bé đã nương tựa vào nhau, trao cho nhau hơi ấm, những lời động viên để cùng nhau nỗ lực, cố gắng.
Yêu nhau được 1 năm thì cô mang thai. Hoảng hốt và bối rối, cô chỉ biết đến tìm anh. “Anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình không thể giữ đứa con này được em ạ! Em mới ra trường, anh thì công việc vẫn chưa ra đâu vào đâu, mình sẽ phải xoay xở thế nào khi có thêm 1 đứa trẻ nữa ra đời? Chúng ta còn trẻ, sẽ còn những cơ hội khác em ạ!” – anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ. Không muốn làm trái ý anh, cô của tuổi 23 non nớt và thiếu bản lĩnh đã ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện để lấy ra cục máu của mình.
Sau chuyện đó, mọi thứ lại trở lại bình thường. Cô và anh luôn chăm chỉ, nỗ lực làm việc, tình yêu của 2 người vẫn mặn nồng như xưa. Nhưng lời hẹn ước của 2 người về 1 đám cưới khi cô tròn 25 tuổi đã không được thực hiện. Anh vẫn còn trẻ, còn muốn phấn đấu để thăng tiến trong công việc, chưa vội muốn gắn bó ràng buộc với ai và chịu trách nhiệm về 1 gia đình nhỏ nào cả. Còn cô thực ra cũng đã muốn, vì 2 người đã đi bên nhau 3 năm, công việc cả 2 cũng đã ổn, nhưng 1 mình cô muốn đâu phải đã được, chẳng còn cách nào khác cô đành tôn trọng ý kiến của anh.
2 năm sau, khi cô 27 tuổi, một lần nữa cô phát hiện ra mình mang thai đứa con của anh. Lần này, cô vui mừng khôn xiết, thay vì hoang mang và lo sợ như lần trước. Cô và anh đã yêu nhau ngần ấy năm, chẳng phải giờ là lúc cho tình yêu này một cái kết có hậu sao? Và đứa con này sẽ giúp hạnh phúc được nhân đôi. Hơn nữa, cô cũng nào còn trẻ trung gì nữa, anh cũng gần 30 tuổi, nghĩ đến việc kết hôn cũng là điều nên làm rồi. Và nhất là, tuy không nói ra nhưng thâm tâm cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi 1 lần nữa con yêu lại về với cô. Lần phá thai trước, thật không may đã để lại cho cô biến chứng. Đã có những lúc cô và anh hoàn toàn để tự do nhưng cô cũng không hề có bầu, cô đã lo sợ vô cùng mình không còn có thể làm mẹ.
Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành (Ảnh minh họa).
Cô hồ hởi thông báo cho anh về việc anh sắp được làm bố mà trong lòng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Cô sợ anh sẽ không đón chào đứa con này, cũng như mấy năm về trước. “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, em về nghỉ ngơi đi, chuyện này đột ngột quá, anh phải suy nghĩ đã. Anh thật sự rất sốc!” – anh đã nói thế sau khi nghe cô nói. Hụt hẫng vì không nhận được phản ứng vui mừng hay lời hứa hẹn nào từ anh, nhưng cô vẫn yên lặng, lủi thủi ra về, đợi ở anh 1 câu trả lời, vì nghĩ đàn ông không thích bị dồn ép, bị đặt vào thế đã rồi.
“Anh nghĩ rồi, mình chưa thể cưới bây giờ được em ạ! Anh còn mục tiêu quan trọng trong sự nghiệp cần phấn đấu. Khi nào đạt được rồi, anh mới nghĩ tới chuyện lập gia đình. Em bỏ thai đi, rồi mình lại tiếp tục như xưa, nhé!” – sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Đọc tin anh mà cô thấy như có sét đánh giữa trời quang. “Bỏ ư? Anh lại muốn cô bỏ thai nữa ư?” – cô thảng thốt. Hoảng loạn, cô khẩn thiết van xin anh, nhắc cho anh nhớ những năm tháng 2 người đã có với nhau để mong lay động được anh, nhưng anh lại tiếp tục tạt cho cô 1 gáo nước lạnh nữa: “Thực ra em cũng thừa hiểu, mấy năm mình ở bên nhau, phần nhiều là do tình thương, ân nghĩa và thói quen gắn bó phải không? Giờ đây, khi phải đứng trước 1 sự lựa chọn có tính chất bước ngoặt, anh mới nhận thức càng sâu sắc điều đó!”.
Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành. Cực chẳng đã, cô đành phải nói thật với anh, nếu lần này bỏ thai nữa thì khả năng làm mẹ của cô sẽ giảm xuống thấp vô cùng, chính bác sĩ đã khuyến cáo như thế khi cô đi khám thai cách đây mấy hôm. Anh im lặng hồi lâu rồi bảo cô: “Em muốn thì cứ sinh, anh sẽ có trách nhiệm với con. Còn đám cưới thì thực sự là không thể, anh đã sai lầm để có đứa con này, anh không thể tiếp tục sai lầm lần nữa”. Cô cười trong cay đắng, có lẽ đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh rồi. Tình yêu anh dành cho cô là có thật, nhưng đó đã là quá khứ. Anh đã chán cô, muốn ruồng rẫy mối quan hệ này – đó là 1 sự thật phũ phàng mà cô buộc phải chấp nhận.
Video đang HOT
Cô đã sống những ngày mà chính bản thân cô thậm chí không biết mình còn sống hay không nữa. Mấy hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Run rẩy mở hộp thư đến, lòng cô hồi hộp, mong đợi một sự đổi ý từ anh. Nhưng anh đã viết: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Nếu em vô sinh thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, được chưa! Anh thực sự không muốn có đứa con này”. Lần này thì cô phải phá lên cười ngặt nghẽo: “Anh ta định chịu trách nhiệm với cả đời mình như thế nào? Anh ta có thể 1 lần nữa mang lại cho mình con hay sao?”. Nếu có ai chứng kiến cô lúc đó sẽ cho rằng cô lên cơn điên mất, cô cười rũ rượi, cười như chưa bao giờ được cười, cười như thể để phát tiết hết những cay đắng, đau đớn, khinh bỉ và oán hận trong lòng.
Sau khi đã bình tâm lại, cô nhắn cho anh ta một cái tin: “Tôi bỏ thai rồi, từ hôm qua!”. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ đứa con này đi, vì thế, nếu không có anh ta, cô sẽ vẫn sinh nó ra và nuôi nó lớn khôn trưởng thành, dù biết khó khăn luôn chồng chất trước mắt…
Theo VNE
Con dâu tát mẹ chồng vì chồng ngoại tình
Thấy tôi vào, con bé nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa nhưng vẫn im lặng. Khi tôi vừa cất lời nói khéo cho con trai, nó tát tôi một cái "bốp"...
ảnh minh họa
Nếu người ngoài nhìn vào thì có lẽ gia đình tôi may mắn lắm khi có được cô con dâu xinh đẹp lại có công việc ổn định. Con bé luôn cười nói vui vẻ, cũng thường xuyên tạo ra tiếng cười cho mọi người. Nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận" để mà thấm câu "đừng nhìn mặt mà bắt hình dong".
Những ngày đầu tiên về nhà, con bé là người luôn vui vẻ và hoà đồng, đôi khi có chút thẳng tính. Tôi cảm thấy gia đình mình may mắn hơn nhà người ta cứ phải e dè tiếng mẹ chồng, lời con dâu. Thương và quý con bé, tôi cũng xem dâu con như con cháu trong nhà nên tình cảm hai mẹ con rất tốt. Vợ chồng chúng nó cũng hoà thuận, quấn quýt bên nhau. Thấy mà mừng lắm!
Rồi một thời gian sau đó, khi tôi có đứa cháu Nội đầu tiên trong đời, gia đình tôi trở nên sum vầy hơn. Nhưng cũng là thời gian bắt đầu của nhiều chuyện không hay sau đó. Tôi không biết là con dâu tôi suốt thời gian qua nó che giấu tật xấu của nó hay là sau khi sinh con thì nó thay đổi. Tính nó trở nên nóng nảy hơn và những cơn giận của nó trở nên đáng sợ.
Thằng cháu bắt đầu lên bốn tuổi, tính hiếu động khiến cháu tôi không thể ở yên một chỗ được, nó muốn khám phá nhiều thứ xung quanh nên tất cả những đồ chơi mà gia đình mua cho, nó đem ra tháo gỡ hết. Mỗi lần như thế, con dâu tôi yêu cầu thằng bé dọn dẹp lại chỗ bừa bộn đó, nếu thằng nhóc không nghe thì những trận đòn xảy ra với nó là điều thường thấy.
Ban đầu là hai tát vào mông, dần dần là năm cái, mười cái, rồi những lần sau nữa là roi tre cứ quất liên tục vào lưng, tay rồi đến chân. Tôi có can cũng khó. Có lần thấy thương cháu quá, tôi cản con dâu thì bị nó xô ra rồi bảo: "Mẹ để yên cho con dạy cháu!".
Một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba tôi lao vào ôm thằng bé thì bị "dính" hai phát roi của con dâu. Xong con dâu tôi vứt cây roi rồi bỏ vào trong phòng đóng cửa. Còn tôi ở phòng ngoài dỗ thằng cháu khóc, nhìn mấy vết lằn mà xót xa rồi cũng chẳng để ý đến hai vết lằn trên bắp tay khi can trận đòn của con dâu đánh cháu mình.
Con dâu thường xuyên dạy dỗ con bằng đòn roi.
Chờ con trai tôi về, tôi nói nhỏ nhẹ lại với nó. Tôi bảo nó nói chuyện với vơ xem sao, chứ nóng tính quá đánh con nhỏ vậy rất là tội. Không hiểu con trai tôi nói gì, nhưng sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì thấy con dâu dậy từ rất sớm để phụ tôi làm điểm tâm. Con dâu có xin lỗi tôi vì trận đòn nóng nảy ngày hôm qua. Nó cũng nói nó sẽ cố gắng kiềm chế.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, nó cứ nóng nảy như vậy. Tôi đành phải nói chuyện với nó về vấn đề này. Khi tôi hỏi chuyện thì con bé trả lời cũng rất thiệt tình. Những lúc nó bình thường, trong nó rất hiền và biết điều, thế nhưng không biết sao mỗi lần nó tức giận lại đáng sợ như thế.
Nói chuyện một hồi, con bé cũng kể rằng ngày bé, nó rất ngông vì chẳng ai dạy nó về phép tắc cả, chỉ toàn người ta chiều nó nên bản tính của nó muốn được phục tùng. Thời đi học cấp một mang tiếng đánh bạn, cấp hai khét tiếng ăn hiếp người khác, thậm chí có lần đánh bạn ngồi cạnh chảy máu. Lên cấp ba thì chẳng ai dám chơi với con dâu tôi.
Dần dần, khi lớn lên đi học xa nhà, con bé chuyển chỗ ở với bác nó, mà vì nó nể bác lại được bác lo lắng cho đầy đủ nên con bé luôn cố gắng kiềm chế mình. Rồi tưởng chừng như đã bỏ đi được cái tính nóng nảy đó. Nhưng thời gian gần đây, vừa chăm chồng con, vừa áp lực công việc nên không hiểu sao cơn nóng nảy tìm đến thường xuyên hơn. Nghe con dâu thiệt tình kể chuyện, tôi cũng khuyên nó nên tìm cách suy nghĩ lạc quan để kìm hãm cơn nóng nảy.
Vợ chồng nó cãi nhau lớn tiếng lắm.
Mấy tháng sau đó thì gia đình con trai tôi lục đục. Nói ra thật xấu hổ, con trai tôi lại ngoại tình công sở với một người cùng cơ quan. Con dâu tôi biết được nó vừa đau vừa giận lên, đúng lúc thằng cháu tôi lỡ tay làm bể hình của ba mẹ nó để trên bàn, thế là nó đánh con một trận lằn hết bắp chân, mặc cho tôi can như thế nào.
Khi con trai tôi vừa về, tôi nghe vợ chồng nó cãi nhau lớn tiếng lắm. Rồi con trai tôi mở cửa phòng đi ra ngoài. Con dâu tôi chạy từ phía sau dùng tay đánh túi bụi vào người chồng vừa buông miệng chửi "Đồ phản bội!". Tôi với ông nhà chạy lại để ôm con dâu lại và yêu cầu nó bình tinh, nhưng dường như bất lực. Khi nóng giận, con bé trở nên khoẻ chưa từng thấy, nó hất cả tôi lẫn ông nhà té ngã. Được một lúc, con trai tôi dùng sức ôm vợ thật chặt rồi đưa con bé nhốt trong phòng, mặc cho nó gao thét, hò hét, khóc lóc phía trong.
Con trai tôi mệt mỏi, ôm đầu rồi thở dài. Nó biết nó sai khi lừa dối vợ, nhưng cũng chỉ vui qua đường chứ không có ý gì khác. Tôi yêu cầu nó không nên có ý định ngoại tình, vì khi người phụ nữ theo chồng, họ phải hy sinh và lo lắng rất nhiều. Phản bội người phụ nữ của mình là điều trái đạo đức. Con trai tôi tỏ ra ân hận và biết lỗi, nhưng dường như con dâu còn rất nóng nên tạm thời để nó nguôi giận mới nói chuyện được.
Khoảng khuya hôm đó, khi nghe phía trong phòng con dâu im lặng, tôi quyết định vào để nói chuyện với nó. Thấy tôi vào, con bé nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa nhưng vẫn im lặng. Khi tôi vừa cất lời nói khéo cho con trai, nó tát tôi một cái "bốp" rồi nói gia đình tôi bao che cho con trai làm điều trái đạo đức, che dấu chuyện con trai ngoại tình rồi nhốt con dâu vào trong phòng. Tôi tức tối cũng tát lại con bé một cái chỉ mong cho nó tỉnh cơn nóng giận, chứ cứ thế này không thể nào an tâm ở với nó.
Con dâu nói gia đình tôi bao che cho con trai làm điều trái đạo đức.
Tôi quay lưng trở ra ngoài và nói thẳng với tất cả thành viên trong gia đình: "Nếu đến sáng mai, dâu con còn không biết xin lỗi hay tự sửa chữa bản tính này thì yêu cầu con bước ra khỏi cửa nhà này và không là dâu con gì nữa. Việc đánh chồng trước mắt ba mẹ là không thể chấp nhận, việc mẹ nhận đòn thay cho cháu Nội hết lần này đến lần khác cũng phải chấm dứt. Loại đàn bà thích bạo lực không thể nuôi dạy chồng con hay bất cứ ai an toàn!". Chồng tôi và con trai đứng im lặng. Còn con dâu tôi thì bật khóc!
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy trên bàn ăn một lá thư của con dâu để lại. Trong thư, con dâu xin lỗi tôi và tất cả thành viên trong gia đình, con bé nhờ tôi chăm sóc giùm chồng con một thời gian, dặn tôi và ông nhà giữ gìn sức khoẻ, còn nó xin phép được lên chùa học đạo và học thiền định, tịnh tâm. Nó hứa sẽ cố gắng sửa sai để xứng đáng với gia đình này. Nó cũng không quên cảm ơn tôi vì những điều được học từ tôi...
Đọc thư con bé mà nước mắt tôi ngắn dài. Đúng là không ai toàn mỹ. Cầu mong con bé trở về và gia đình tôi được bình an.
Theo VNE
Gia đình tôi cấm lấy đàn ông bị vợ bỏ Chúng tôi quen nhau sau khi anh bị vợ bỏ. Qua nhiều lần trò chuyện và gặp gỡ tâm sự, chúng tôi yêu nhau từ khi nào không hay. Ảnh minh họa Yêu nhau được một năm thì gia đình tôi biết và phản đối. Bố mẹ nhận xét gương mặt anh không có cảm tình, rồi nghề nghiệp của anh không ổn...