Sự thật đắng lòng về vợ tôi
Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. (ảnh minh họa)
Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu.
Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: “Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây mà coi”. Anh ta quăng cho tôi link của một bài báo. Tôi đọc xong, kết luận: Đây hình như là Cáo!
Tôi thật sự dốt công nghệ thông tin vì tôi không được đào tạo chuyên môn về ngành học đó nhưng tôi không mù tịt về mạng xã hội như ai đó nói. Những người sống ở nước ngoài hẳn sẽ biết rằng, một người có công ăn việc làm tử tế, không thể suốt ngày lê la trên Facebook để làm những chuyện vô bổ như bỡn cợn người này, chỉ trích người kia, khích bác người nọ. Hơn nữa, một người có tâm địa xấu xa thì không bao giờ có được những việc làm lương thiện dù suốt ngày họ rao giảng đạo đức.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. Để hồ sơ chắc chắn không bị đánh rớt, một đám cưới đã được tổ chức linh đình trong lần thứ hai tôi về nước. Sau đó là tuần trăng mật.
Điều tôi không thể nào ngờ được là ngay đêm đầu tiên, khi tôi mang chăn màn xuống đất ngủ thì chính Cáo đã lôi tôi lên giường. Cô ta đã ngấu nghiến tôi như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng thật sự. Kết quả là tôi đã thay đổi suy nghĩ, mặc nhiên xem đấy là vợ của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc khi đưa được Cáo ra nước ngoài, tôi không hề nhận thêm một đồng nào của cô ta từ khoản thù lao mà đáng ra tôi phải nhận được theo hợp đồng kết hôn.
Tôi nghĩ âu cũng là duyên phận. Ở bên đó tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc để lo cho gia đình còn ở Việt Nam, lại rất sợ bị vợ bỏ như nhiều người bạn khác nên không bao giờ dám để ý một cô gái nào. Thế mà giờ đây tự nhiên tôi có được một người vợ xinh đẹp, hẳn là ông trời cũng thương tình nên mới ban ơn cho tôi như vậy.
Video đang HOT
2 năm đầu, Cáo rất ngoan hiền. Suốt ngày đi học tiếng, học lái xe; về nhà thì nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thật sự hạnh phúc với món quà quý mà số phận mang đến cho mình. Có lần tôi bảo: “Khi nào em có công việc ổn định, anh sẽ lo thủ tục để lãnh mẹ em sang ở với chúng mình”. Đó là tôi nói hoàn toàn thật lòng.
Nhưng kể từ khi Cáo đi làm thì mọi việc bắt đầu đảo lộn. Hết giờ làm, Cáo không về nhà mà tụ tập bạn bè đi tiệc tùng, đi bar, có khi nửa đêm mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Tôi nhịn riết hết chịu nổi nên bảo cô ta: “Nếu em cứ như vậy thì hãy tự lo liệu cuộc sống của mình”. Như chỉ chờ vậy, Cáo dọn ra thuê nhà ở riêng.
Tôi biết mình nóng giận lỡ lời nên tìm đến nhà trọ xin lỗi, năn nỉ cô ta quay về. Thế nhưng tôi nhận được lời thách thức: “Tại anh đuổi tôi chớ đâu phải tôi muốn đi? Mà tôi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại”.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong giai đoạn đó khiến tôi không tập trung vào công việc, cuối cùng bị sa thải. Cuộc sống càng khó khăn hơn. Túng cùng, tôi bảo Cáo trả cho tôi số tiền mà ngày trước cô ta thuê tôi rước qua bên đó. Cáo vênh mặt: “Tôi đã trả cho anh còn nhiều hơn số tiền đó. Anh không biết là ngủ với tôi mỗi đêm phải mất bao nhiêu à? Bây giờ nếu tính kỹ, có khi anh còn nợ lại tôi”.
Đến lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Cái đuôi con cáo đã lộ ra. Tôi bảo cô ta làm thủ tục ly hôn. Thế nhưng cô ta không chịu: “Anh thích thì cứ làm chứ tôi không làm”. Thật ra thì cô ta sợ tốn tiền nộp hồ sơ dù số tiền đó chẳng đáng là bao.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn… (ảnh minh họa)
Qua bạn bè, tôi biết Cáo đang cặp với một gã người Hoa có cửa hiệu lớn ở Chinatown. Hắn cung phụng cho Cáo như một bà hoàng. Đến lúc đó, tôi không quan tâm đến cô ta nữa. Bất ngờ sau đó tôi nhận được tin Cáo bị tai nạn ô tô dập não, có người đồn đãi thật ra là Cáo bị bà vợ của gã người Hoa đánh ghen. Tôi có đến thăm mấy lần nhưng lúc đó Cáo đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi.
Bẳng đi một thời gian chừng 2 năm, tôi tình cờ thấy Cáo “tái xuất giang hồ” ở một bang miền Bắc lạnh lẽo. Trên mạng xã hội, Cáo vẫn xinh đẹp như xưa nhưng nhìn kỹ, tôi thấy vẻ mặt cô ta có điều gì đó bất bình thường. Chút tò mò khiến tôi trở thành một trong số friends của Cáo. Và tôi thấy cô ta bắt đầu tung chiêu cưa cẩm những gã đàn ông, cả những anh độc thân lẫn những anh đã có vợ. Trong số này, người sập bẫy mới nhất là một tay kỹ sư ở Sài Gòn.
Tôi không nghĩ người trong bài báo mà bạn tôi nói đúng trăm phần trăm là Cáo bởi có những điều chưa đúng, có những điều còn hơn thế mà chỉ tôi mới biết. Nhưng đối với Cáo tất cả những việc làm đó đều đúng. Có lần cô ta đã nói với tôi: “Phàm đã sinh ra làm con người trên thế gian này thì người ta có quyền làm tất cả những gì mà người ta thích”. Có thể so với những chuẩn mực đạo đức thì đó là sai, nhưng với Cáo thì suy nghĩ đó, hành động đó hoàn toàn đúng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với Cáo là “đời có vay, có trả”. Hãy dừng lại để làm một người lương thiện cho phần đời còn lại. Tôi cũng muốn nói với những người đàn ông đang còn mụ mị xung quanh Cáo biết rằng nếu họ không có đủ năng lực tài chính thì đừng có dây dưa với người phụ nữ ấy bởi chuyện bị đá chỉ là điều sớm hay muộn.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn…
Theo VNE
Đắng lòng vì gia đình gặp nhiều tai ương
Tôi cầu mong có thứ thuốc tiên nào chữa được mắt cho con trai tôi sáng như cũ và cháu nội tôi khỏi được bệnh bại não.
ảnh minh họa
Gia đình tôi làm nông nghiệp ở xã Sơn Nam, huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang. Các con tôi đi làm ăn xa. Đứa làm thợ xây, đứa làm mộc ở Hà Nội.
Con dâu tôi sinh được 1 cháu trai, nhưng được 4 ngày, cháu bị vàng da nặng, phải đi cấp cứu ở bệnh viện. Nào tiền thuốc thang, tiền thuê xe cấp cứu, tiền ăn ở, đi lại cũng rất tốn kém. Trong khi đó, bố cháu nhận xây những công trình nhỏ, toàn bị thua lỗ, nên ngay khi cháu nội đi viện về tôi phải xuống Hà Nội làm giúp việc gia đình.
Con trai tôi cũng đành phải để vợ con ở nhà để đi làm xa trả nợ dần dần. Tôi vừa đi làm được 11 ngày thì tai họa ập đến nhà tôi. Con trai út 21 tuổi của tôi liên tiếp bị tai nạn. Cháu bị máy cưa cưa đứt một ngón tay bên phải và bị một mẩu gỗ nhỏ bắn vào mắt rách hết giác mạc. Tôi phải nghỉ việc, vào viện chăm sóc con trai.
Vì công ty con trai của tôi làm việc sắp phá sản, nên họ chỉ có thể hỗ trợ được chút ít tiền bạc, phần còn lại một mình tôi phải lo toan. Rất may, mắt của cháu không bị hỏng hoàn toàn, chỉ riêng có ngón tay là không thể nối được. Chồng tôi ít học, chỉ quanh quẩn vài sào ruộng và ít đồi nương nên mọi việc đều đến tay tôi hết.
Mãi đến ngày 25 Tết vừa rồi, hai mẹ con mới được ra viện. Thị lực của cháu còn được 20% và hàng tháng phải đến viện khám lại và mua thêm thuốc. Tư đo tới giờ, đa 8 tháng rồi mà mắt của cháu vẫn chưa cắt được chỉ vì bị chấn thương quá nặng. Ăn Tết xong, tôi xuống Hà Nội đi làm giúp việc ngay để lấy tiền trả nợ cho lần đi viện chữa mắt của con trai.
Giúp việc được 2 tháng thì cháu nội tôi lại bị cấp cứu ở bệnh viện Tuyên Quang. Các bác sĩ đã kết luận cháu tôi bị bại não do ảnh hưởng của bệnh vàng da lúc mới sinh. Ở viện cháu cứ sốt và co giật liên tục, cả nhà đứng ngồi không yên. Khi cháu hạ sốt thì phải chuyển sang phục hồi chức năng vì đã hơn 7 tháng rồi mà cháu cứ nằm im như một đứa bé 2 tháng.
Nhưng ở bệnh viện tỉnh không ổn, tôi và con dâu lại cho cháu lên Bệnh viện Nhi Trung ương. Tại đây, các bác sĩ mới kết luận bệnh của cháu dài như cả một trang giấy, cháu bị bại liệt não, thiếu máu, giật co quắp, amiđan nặng. Tôi và con dâu như ngã quỵ trước tin này, sao cháu tôi lại lắm bệnh như thế, toàn bệnh nguy hiểm.
Tôi vác xe về nhà huy động tiền bạc của hai bên nội ngoại, nhưng cũng chỉ ít bữa lại hết nhẵn. Tôi và con dâu đành đem cháu về cho uống thuốc và và tập luyện cho cháu hàng ngày. Khi nhà hết tiền, tôi lại phải đi vay nặng lãi để mua thuốc cho cháu. Ở nhà được mấy bữa thì cháu lại sốt cao, co giật, tiêu chảy cấp, hai mắt cháu sưng hup va chay nươc hông như mau. Tôi và con dâu lại chạy hêt viên kia đê mong còn nước còn tát.
Con trai tôi đi làm thợ xây gom góp mỗi tháng được 3 triệu, để lo cho con nhưng cũng như muối bỏ bể. Cháu nội tôi ốm ròng rã đã mấy tháng trời, tôi và con dâu cũng kiệt sức luôn, không có tiền, không còn người trông nom, tôi và con dâu lại tìm đến các loại thuốc nam rẻ tiền. Thông gia nhà tôi nghèo, lại có tới 7 người con nên cũng không nhờ vả được chút nào.
Không khí trong nhà tôi buồn như đưa đám, nhìn cái cảnh cháu ốm quặt quẹo, người đắp đầy thuốc, còn con trai út thì rờ rẫm đi từng bước vì mắt kém mà tôi xót xa sầu não. Chồng tôi buồn chuyện con cháu mà cả ngày không nói một câu. Có được đứa con khỏe mạnh thì nó phải đi làm ăn xa để trả món nợ lên đến bốn chục triệu. Con dâu tôi cũng gầy rộc đi vì lo cho con cái, tôi không dám đi làm giúp việc nữa vì còn phải lo toan nhiều việc ở nhà.
Tôi cầu mong có thứ thuốc tiên nào chữa được mắt cho con trai tôi sáng như cũ và cháu nội tôi khỏi được bệnh bại não. Tôi có mong ước gì cao sang đâu, chỉ mong được như bao người, có được cuộc sống bình thường, đủ chân, đủ tay, đủ mắt mũi để được lao động, để được tự tìm kế sinh nhai. Chúng tôi đâu có ngại nghèo, ngại khó, mà ông trời lại đầy đọa gia đình tôi như vậy. Tôi muốn được kêu lên với trời, với đất, để cho thấu nỗi lòng của mình.
Hàng ngày tôi vẫn giấu những giọt nước mắt vào trong. Tôi không dám thở dài, không dám nói một câu than vãn, bởi tôi biết, nếu tôi buông xuôi, phó mặc thì mọi người trong nhà cũng sẽ mất hết niềm tin. Cuộc sống của con trai tôi còn dài, số phận cháu nội tôi cũng còn quá non nớt, tôi muốn nối dài thêm cuộc sống cho chúng, muốn chúng được hạnh phúc hơn đời của chúng tôi. Tôi muôn môt lân noi hêt nhưng đau đớn khổ sở mà tôi đã phải câm nín trong lòng bấy lâu nay, để rồi đêm nay tôi lại trở về với thực tại, với sức lực mới và cố gắng mới.
Theo VNE
Bị đâm chết vì liên tục nói 2 chữ 'Đắng Lòng'! Nạn nhân là anh Trần Văn Lợi sinh năm 1989, quê quán Quận 1, TP HCM. Trong lúc đang nhậu với đám bạn, anh liên tục "chêm" từ "đắng lòng" vào mỗi câu nói. Bị đâm chết vì liên tục nói 2 chữ 'Đắng Lòng'! Nạn nhân là anh Trần Văn Lợi sinh năm 1989, quê quán Quận 1, TP HCM. Trong lúc...