Sự thật bất ngờ của nhà chồng khiến dâu mới bỏ của chạy lấy người
Tôi vốn rất tin vào khả năng của tự bản thân mình. Nhưng hiện tại, tôi thực sự thấy tương lai phía trước của mình quá mờ mịt. Khi chứng kiến sự thật về gia đình nhà chồng.
Tôi là con gái cả trong một gia đình buôn bán nhỏ, vì thế, từ bé tôi đã hoạt bát, tháo vát. Nhưng không hiểu vì sao , càng đảm đang trong việc nhà, tôi càng “ngu dốt” trong con đường chữ nghĩa. Vì thế, tôi chỉ có thể vào kiếm được một cái bằng tốt nghiệp kế toán hệ trung cấp.
Tuy nhiên, trong thời buổi các doanh nghiệp mọc ra rất nhiều, chỉ cần chăm chỉ, hàng tháng, tôi cũng kiếm được các khoản tiền mà nhiều bạn bè của tôi mơ ước.
Rồi tôi xin được vào một cơ quan nhỏ ở huyện, vừa làm nhà nước, tôi vừa tranh thủ kiếm thêm ở bên ngoài nên kinh tế cũng dư dả.
Tuổi 24, tuy so với các bạn ở nhà đã là “gái ế”, nhưng tôi tin tưởng vào khả năng của mình, thêm vào đó là các “vệ tinh” ngày ngay vây quanh khiến tôi càng nghĩ cuộc đời thật đẹp.
Nhưng không hiểu con tim đã dùng lý lẽ gì để bắt tôi chọn một cậu bạn học cùng cấp 3 đã thầm yêu trộm nhớ tôi từ ngày còn học cùng, chứ không phải là anh cán bộ huyện, hay anh doanh nghiệp giàu có mà bố mẹ tôi ưng mắt.
Tôi quyết định lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người, sự cáu giận của bố mẹ. Tôi lên xe hoa với vẻ đắc thắng của một “con ngựa non” bằng chân lý: Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Tôi muốn một ngày nào đó mọi người sẽ phải sáng mắt ra nhìn vợ chồng tôi đi lên từ hai bàn tay trắng.
Video đang HOT
Chúng tôi khá “thuận vợ thuận chồng” khi về chung sống với nhau. Chồng tôi kinh doanh nhỏ ở phố huyện. Công việc nhà nước lương ba cọc ba đồng cũng không níu giữ tôi được lâu. Tôi quyết tâm cùng chồng xông pha thương trường.
Nhưng nhân định không thể thắng thiên. Gặp đúng lúc thời buổi kinh tế đi xuống, chúng tôi khá chật vật trong việc kiếm đồng tiền. Tuy nhiên, đó không phải là lý do khiến tôi phải viết lá thư này để chia sẻ cùng các anh chị.
Lại kể tiếp, gia đình chồng tôi vốn không dư dả gì. Đó cũng chính là lý do bố mẹ tôi không muốn tôi về làm dâu nhà ấy. Trước đây, tôi cũng nghĩ chẳng bao giờ mình phải nhờ cậy tiền nong của gia đình nhà chồng. Nhưng tôi đã nhầm.
Không phải lúc khó khăn, tôi mong được sự giúp đỡ của gia đình nhưng không có, mà ngược lại, trong lúc khó khăn nhất, tôi mới biết tôi đang đi trên một con thuyền bị mục ruỗng.
Hóa ra, bà mẹ chồng trước đây khoác tấm áo hàng gạo, nhưng thực chất là đi buôn tiền. Cái khổ là thời làm ăn được, bao nhiêu lời lãi, bà ném cả vào việc ăn ngon, và đề đóm. Giờ đây nhiều nhóm hụi của làng bị vỡ, bà cũng vạ lây. Đã bán hết đất đai, tài sản, nhà chỉ còn trơ lại cái khung nhà, mà số nợ của bà cũng hơn 1 tỷ. Là con trai một, chồng tôi được bố mẹ chồng gọi lại và “tuyên bố” phải trả nợ thay mẹ.
Trong giai đoạn kiếm nổi bạc chục đã khó, tôi thực sự bị sốc khi nghĩ đến con số bạc tỷ đang đổ sập xuống đôi vai mình. Món nợ ấy, cũng như khối đá lớn ngăn cách tình cảm vợ chồng chúng tôi. Giờ đây, thực sự mà nói, chúng tôi là hai kẻ đồng sàng dị mộng.
Trong công việc làm ăn, tuy chung một địa điểm, nhưng tiền ai lấy giữ, việc ai lấy làm. Thậm chí, nhiều khi tôi còn thấy số tiền hàng của mình hao hụt mà không dám đặt nghi ngờ cho ai.
Chúng tôi lấy nhau cũng đã hơn 1 năm rồi. Ở cái phố huyện nhiều dòm ngó này, chuyện chậm trễ con cái dễ bị dèm pha. Nhưng tôi vẫn quyết không có con.
Tôi không muốn giam hãm cuộc đời mình bằng một đứa trẻ, khi tương lai của mẹ con tôi là khoản nợ mà tôi nghĩ cả đời tôi không thể trả nổi.
Tôi có nên sớm giải thoát cho mình? Xin hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo PLVN
Có chấp nhận lấy người đã bỏ rơi mình lúc khó khăn
Lúc mẹ con tôi khó khăn nhất, anh đã bỏ rơi để đi lấy người khác, rồi bây giờ lại quay lại xin tôi tha thứ...
Ảnh minh họa
Tôi gần 30, cách đây 5 năm, tôi có gặp gỡ và yêu một người, chúng tôi hẹn hò với nhau hơn 1 năm, anh ta cũng đã đưa tôi về nhà chơi, hứa hẹn với tôi đủ điều và hứa hẹn sẽ làm đám cưới. Tin lời anh, tôi đưa anh về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi rất có thiện cảm với anh. Anh cũng nói với tôi bố mẹ anh rất quý tôi và giục làm đám cưới, tin lời anh nên chúng tôi đã nhiều lần quan hệ với nhau.
Khi tôi mang thai, anh vui mừng ra mặt, và nói sẽ nhanh chóng làm đám cưới, nhưng một thời gian sau đó, khi cái thai của tôi đã được hơn 2 tháng tuổi, tôi thấy anh dần xa lánh và tìm mọi lý do để tránh mặt tôi. Tôi cố tình đến gặp thì anh nói không còn yêu tôi nữa và muốn chia tay. Sau đó, anh đưa cho tôi 5 triệu và nói đi giải quyết cái thai. Quá đau khổ, nhục nhã, tôi đã tìm đến bác sĩ nhưng họ khuyên tôi nên giữ lại cái thai, vì lúc đó, đã được 17 tuần, nếu cố tình phá có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh sản sau này, chẳng còn cách nào khác, tôi lại phải giữ lại cái thai.
Tôi lại tìm gặp bố của đứa trẻ nhưng anh vẫn cương quyết từ chối với lý do không còn yêu tôi. Anh còn giới thiệu cho tôi bạn gái mới và nói hai người sắp kết hôn. Tôi gặp bạn gái của anh, nói cho họ biết về mối quan hệ của tôi và anh và về cái thai trong bụng tôi nhưng cô gái ấy không quan tâm và nói tôi đừng làm phiền đến cuộc sống của họ. Con tôi đẻ ra thì là của tôi, không có trách nhiệm gì với anh ta. Tôi về quê gặp bố mẹ anh ta nói rõ mọi chuyện nhưng họ vẫn không chấp nhận mà còn trách tôi ăn nằm với ai có thai rồi đổ vạ cho con họ.
Không còn cách nào khác, tôi đành chấp nhận tủi nhục, sinh con và nuôi con một mình. Sắp đến ngày sinh, không ai giúp đỡ, tôi đã phải nói thật với mẹ đẻ để mẹ ra chăm sóc mẹ con tôi. Mẹ tôi đã khóc cạn nước mắt khi biết tôi không chồng mà chửa, mẹ giận tôi, nhưng lại cũng thương tôi, nên đã chăm sóc mẹ con tôi rất chu đáo. Thời gian trôi đi, sau bao nhiêu vất vả, giờ con tôi cũng đã được 4 tuổi, bé đã biết đủ thứ và rất yêu thương mẹ. Cuộc sống của hai mẹ con tôi tuy vẫn vất vả nhưng đã đỡ hơn nhiều so với cách đây hồi 3-4 năm. Tôi cũng đã quen với công việc và cảm giác của một người mẹ đơn thân, không còn sợ những ánh mắt dò hỏi của mọi người, cũng chẳng phải ngại ngần giấu giếm với ai đó rằng tôi là mẹ đơn thân.
Tôi nghĩ mình cứ sống như vậy và nuôi con ngoan khỏe theo cách riêng của mình mà chẳng cần đến ai. Con tôi cũng chẳng cần có bố, vậy mà người đàn ông ấy lại xuất hiện, anh nói anh đã sai khi bỏ rơi tôi cách đây hơn 4 năm trước để yêu cô gái kia. Hai người lấy nhau có một đứa con nhưng giờ thì đã chia tay, cô gái đó ôm theo con về nhà ngoại sống và cấm không cho anh gặp con. Anh nói muốn quay lại với mẹ con tôi, làm lại từ đầu và xin tôi chấp nhận làm đám cưới để con của chúng tôi có một gia đình hạnh phúc như bao nhiêu đứa trẻ khác.
Sau từng ấy năm và bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tôi không còn cảm thấy có chút tình cảm gì với con người ấy nữa. Tôi muốn nói lời cương quyết không bao giờ chấp nhận tha thứ cho anh và không bao giờ để con tôi gọi anh là cha, nhưng mẹ tôi lại muốn tôi tha thứ cho anh để làm đám cưới. Mẹ nói muốn tôi lấy chồng và muốn con tôi có bố, để mẹ đỡ phải lo lắng cho tôi. Mẹ cầu xin tôi đừng làm trái ý mẹ, nhưng bản thân tôi thì lại không muốn chút nào, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ, có nên tha thứ cho con người bội bạc ấy và sống với anh?.
Theo Đất Việt
Cái kết không ngờ sau 1 năm bế con ra khỏi nhà chồng với 2 bàn tay trắng Ấy vậy mà Thy cút thật. Tối hôm đó, cô bế con ra khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng. Trước khi đi, Thy nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng rồi bảo: "Con biết được âm mưu đón con dâu mới của mẹ, giờ thì mẹ cứ tự nhiên, con xin nhường". Thy lấy chồng năm 25 tuổi, 1 năm sau, cô...