Sự tha thứ muộn màng
Trái tim tôi quặn thắt lại khi biết Chiến là người yêu cũ của chị dâu… (Ảnh minh họa)
Háo hức dẫn Chiến về ra mắt gia đình bao nhiêu thì trái tim tôi quặn thắt lại bấy nhiêu khi đón nhận sự thật phũ phàng: chị dâu tôi chính là người yêu cũ của anh.
Vẫn biết tất cả đã trở thành dĩ vãng song lòng tôi cứ rối bời như lửa đốt. Bữa cơm thịnh soạn mà gia đình tôi chuẩn bị thết đãi Chiến với tư cách một thành viên mới đâu ngờ lại đánh dấu một bước ngoặt định mệnh trong tình cảm của chúng tôi.
Chiến nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Mối tình đầu bây giờ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp thôi thúc anh phải trân trọng, gìn giữ những gì mình đang có. Kể từ khi gặp em, anh đã xác định sẽ dâng trọn cả tâm hồn và thể xác anh cho em với tất cả sự chân thành, mãnh liệt. Hãy tin anh!”.
Tôi ngước mắt nhìn Chiến rồi vội vàng quay đi cố che giấu những phong ba, bão tố đang cuồn cuộn trong lòng… Hình ảnh Chiến và chị dâu từng một thời tay trong tay đắm đuối, nồng nàn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy họ trao nhau ánh mắt đắm đuối, vòng tay tình tứ và cả những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn. Tôi thầm xót xa cho thân phận “đến sau” của mình.
Mỗi dịp cả gia đình quây quần bên nhau tôi cứ có cảm giác chị dâu đang nhìn mình với ánh mắt ngạo mạn xen lẫn chút coi thường.
Hơn một năm qua, kể từ ngày anh trai yên bề gia thất, chúng tôi luôn gắn bó thân thiết song khi biết rõ mối quan hệ ngày trước giữa chị và Chiến thì dường như có một khoảng cách vô hình luôn ngăn cản tôi và chị. Nói đúng hơn tôi không vượt qua được sự tức tối, ghen tị nên cố tình hờ hững, lạnh nhạt.
Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực nhức nhối tâm can. Phải chăng tôi chỉ là vật thay thế khoả lấp nỗi cô đơn, trống trải của Chiến sau khi mối tình đầu tan vỡ?
Gặp lại “người xưa”, liệu từ sâu thẳm trái tim Chiến những bồi hồi, thổn thức có được khơi dậy lại? Ánh mắt đằm thắm, những lời thề thốt, hứa hẹn anh dành cho tôi xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là đầu môi, chót lưỡi nhằm đánh gục sự ngây thơ, nông nổi của tôi, một đứa con gái lần đầu tiên đặt chân vào lãnh địa tình yêu?… Hàng loạt câu hỏi dồn dập dội về đẩy tôi vào nỗi hoang mang, tuyệt vọng.
Video đang HOT
Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực… (Ảnh minh họa)
Tôi rất yêu Chiến và không bao giờ muốn để mất anh song lại không thể thanh thản đón nhận anh như trước đây.
Có lần Chiến thành thật thổ lộ đã từng yêu một người con gái song phải chia tay chỉ vì cả hai quá hiếu thắng, cố chấp và anh đề nghị tôi đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó.
Tôi cũng chưa một lần hờn ghen với quá khứ của anh cho đến ngày phát hiện ra sự thật người mà Chiến kể lại chính là chị dâu mình… Những suy nghĩ rất đỗi nhỏ nhen tầm thường đã khiến tôi ngày càng trượt dài hơn vào những ấm ức. Tôi không chỉ đánh mất chính mình mà còn vô tình tự chế ra độc dược huỷ hoại tình yêu mà bấy lâu tôi nâng niu, tôn thờ.
Để giải toả tức tối, hằn học tôi nghĩ ra đủ mưu kế nhằm hạ thấp danh dự của chị dâu và lôi kéo bố mẹ, anh trai đứng về phía mình. Sự độc địa của tôi không ít phen làm chao đảo tổ ấm bé nhỏ mà anh chị vừa tạo dựng nên. Nhưng rồi tình yêu, lòng bao dung đã giúp anh trai tôi đủ tỉnh táo, tự tin để hiểu ra vợ mình không có lỗi. Hơn nữa đứa con trai bụ bẫm, kháu khỉnh là cầu nối để mối quan hệ của họ khăng khít, gắn bó trở lại…
Tôi chẳng đoái hoài tới ánh mắt ngày càng hụt hẫng, thất vọng của Chiến. Khoảng cách giữa chúng tôi cứ xa dần, xa dần.
Cho đến kỉ niệm tròn hai năm ngày Chiến ngỏ lời yêu thương tôi mới phần nào bừng tỉnh nhận ra sự vô lí đáng trách của mình. Tôi hồi hộp mong ngóng bước chân Chiến từ sớm với dự định sẽ nói cùng anh lời xin lỗi và hứa hẹn gạt sang một bên mọi dư âm buồn để cùng anh hướng tới tương lai. Song đến tận khuya Chiến vẫn bặt vô âm tín.
Tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Đầu dây bên kia Chiến lên tiếng bằng giọng khàn khàn của một kẻ say: “Mình chia tay đi, như thế cả hai sẽ cảm thấy thanh thản hơn. Anh không muốn vì anh mà tình cảm gia đình em rạn nứt, càng không muốn sau này chúng ta day dứt, khó xử… Anh đã chuyển công tác rồi! Chúc em hạnh phúc…”.
Tôi chưa kịp nói cùng Chiến những điều mà tôi cần phải nói thì anh đã cúp máy. Tôi cuống quýt gọi lại nhưng kể từ giây phút ấy số máy đó không còn liên lạc được nữa…
Theo PNVN
Về đi anh...
Tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi, phải không anh?
Tôi không thể cứ đắm chìm mãi trong sự đau khổ như thế này, cũng không thể tiếp tục chờ đợi một niềm hạnh phúc quá xa xỉ bên người con trai vô tâm, vô tình như thế.
Đã suy nghĩ rất nhiều và lưỡng lự rất lâu nhưng... hãy kết thúc đi anh, cứ dai dẳng kéo dài cuộc tình mãi cũng chỉ khiến cả hai thêm đau khổ mà thôi!
Tại sao con người ta lại khó hiểu như vậy nhỉ? Tại sao cuộc sống lại có những điều ngoài sức tưởng tượng như vậy chứ? Trong tình yêu, khi người ta không còn yêu nhau nữa, họ sẽ không thể nào trở lại làm bạn như bình thường được nữa... đôi khi, đó còn là lòng thù hận, sự căm ghét, ghê tởm một con người mà trước đây mình đã từng ôm hôn thắm thiết.
Tại sao khi không yêu nhau nữa, người ta lại cứ phải giày vò nhau như vậy? Trong tiềm thức của người ấy, tình yêu là gì? Chẳng nhẽ nó chỉ giống như một trò chơi thôi sao? Trái tim tôi cũng mỏng manh và yếu đuối lắm... làm sao tôi có thể mỉm cười vui sướng khi chính anh, người tôi đã từng yêu thương nhất khiến tôi tổn thương như vậy?
Những ký ức về tình yêu thật đẹp. Tôi không thể nào quên được những kỷ niệm yêu thương ngày còn bên anh, mối tình đầu của mình. Gần một năm trôi qua, tôi cố gắng vùi đầu vào công việc, cố gắng vứt bỏ quá khứ để sống tốt hơn... nhưng tôi không thể nào quên được những hình ảnh yêu thương ấy! Mặc dù không còn đau đớn như lúc anh rũ bỏ em để ra đi... nhưng trái tim vẫn quặn đau khi nhớ về những cử chỉ, những hình ảnh của người con trai ấy...
Có lẽ tôi cũng chẳng thể mở lòng mình để yêu thêm lần nữa...
Thế rồi, một hôm, người bỗng quay về... Anh lại quan tâm, lại bắt đầu mang đến cho tôi những cảm giác yêu thương như ngày xưa ấy. Tôi cứ ngỡ mình là người may mắn và hạnh phúc nhất, tôi vững tin và tiếp tục hi vọng, chờ đợi... Khi biết được anh vẫn còn yêu tôi, vẫn còn quan tâm, lo lắng cho tôi, anh có biết được tôi vui sướng đến mức nào không? Nhưng tại sao khoảng thời gian hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy? Anh đến và đi chóng vánh như một cơn gió lạ... để lại em một mình với nỗi buồn đau đến tái tê lòng...
Đã bao lần anh làm trái tim tôi đau đớn... nhưng chưa bao giờ tôi nhận được từ anh một lời giải thích hay xin lỗi. Dù có những lúc rất giận, nhưng tôi đều tự an ủi mình, đều tìm ra những lý do để thanh minh và tha thứ cho anh... Nhiều lúc, tôi tự hỏi mình, liệu đã khi nào tôi chạm đến được bến bờ của hạnh phúc hay chưa? Có lẽ bây giờ, tôi đã tự trả lời cho mình cái câu hỏi mà tôi đã phải dằn vặt trong suốt thời gian qua.
Tôi không thể cứ đắm chìm mãi trong sự đau khổ như thế này, cũng không thể tiếp tục chờ đợi một niềm hạnh phúc quá xa xỉ bên người con trai vô tâm, vô tình như thế và tôi cũng không thể phụ thuộc vào anh suốt đời như vậy được... cảm giác ấy, đáng sợ lắm anh ạ!
Tôi biết, sẽ chẳng ai yêu thương và trân trọng tôi bằng chính bản thân mình. Vì thế, tôi sẽ sống cho mình nhiều hơn, sẽ chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn và sẽ bảo vệ trái tim yếu đuối của mình để nó không phải run lên đau đớn khi gặp phải một bất hạnh nào trong cuộc sống nữa?
Anh đi, để lại trong tôi một vết thương lòng quá lớn. Tôi đau. Tôi sợ... Có lẽ tôi cũng chẳng thể mở lòng mình để yêu thêm lần nữa... vì tôi hiểu, tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều!
Tôi biết rằng, anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này... Nhưng tôi vẫn viết ra, chỉ để mong lòng mình được thanh thản, nhẹ nhõm hơn mà thôi!
Tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi, phải không anh?
Nhớ và yêu anh lắm... nhưng tình yêu của chúng ta cũng chỉ dừng lại ở đó thôi!
Tạm biệt nhé! Anh hãy đi đi...
Conhocsitinh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hãy tin em hạnh phúc Hãy quay về bên vợ mình và xoá hết một kí ức về em... (Ảnh minh họa) Tất cả là quá khứ, em và anh chỉ là một dĩ vãng... Anh! Cứ tin em đang hạnh phúc, đang ấm êm, chồng em rất tâm lý, hiểu và cảm thông cho em... Anh ấy có tất cả những gì em cần, anh ấy còn...