Sự nhầm lẫn ý nghĩa
Chuyện xảy ra vài năm trước đây. Lúc đó, gia đình tôi có nuôi một chú chó nhỏ rất đáng yêu tên Blue.
Chuyện xảy ra vài năm trước đây. Lúc đó, gia đình tôi có nuôi một chú chó nhỏ rất đáng yêu tên Blue. Thế rồi chúng tôi sớm nhận ra rằng mình không có nhiều thời gian để chăm sóc Blue vì ai cũng bận rộn. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tìm cho Blue một gia đình mới có điều kiện chăm sóc nó tốt hơn.
Qua một đồng nghiệp, tôi được biết về một gia đình đã từng nuôi chó và hiện đang tìm một chú chó con để nuôi. Người chồng là Frank, người vợ là Donna, cả hai hiện đang làm việc ở một bệnh viện địa phương.
Tôi gọi điện đến và họ đồng ý. Họ có vẻ rất xúc động về việc được nhận nuôi Blue. Hôm sau, chồng tôi đưa Blue đến. Nhưng thật ngạc nhiên, không có ai ở nhà. Anh ấy đợi thêm vài phút nữa rồi tiếp tục gõ cửa. Một người đàn ông ở ngôi nhà bên cạnh ló đầu qua hỏi:
- Anh tìm ai thế?
Video đang HOT
Chồng tôi bảo anh ấy muốn tìm Frank.
- Ồ, Frank đã vào bệnh viện rồi mà – Người hàng xóm nói – Tôi cũng không biết là khi nào anh ấy sẽ về nữa.
Chồng tôi cảm thấy bối rối vì anh ấy sắp phải đi dự một cuộc họp quan trọng nên không thể chờ lâu hơn được. Sau khi nghe anh giải thích về chuyện con chó, người hàng xóm đề nghị là ông ta sẽ trông nom Blue cho đến khi Frank về. Không còn cách nào khác, chồng tôi đành phải đồng ý.
Vài ngày sau, chúng tôi được biết là gia đình Frank vẫn chưa nhận được chú chó từ người hàng xóm. Thì ra, chồng tôi đã nhầm đường và có lẽ ngôi nhà đó cũng có một người đàn ông tên Frank.
Chúng tôi trở lại ngôi nhà mà chồng tôi đã gởi Blue. Sau khi nghe chúng tôi giải thích, người hàng xóm hôm nọ lộ vẻ buồn bã:
- Chú chó của ông bà không sao cả, nó vẫn khỏe mạnh. Nhưng tôi mong ông bà sẽ không mang nó về – Trầm ngâm một hồi lâu, ông ta nói tiếp – Frank đã qua đời vào ngày mà anh đưa con chó đến. Cơn nhồi máu cơ tim đã giết anh ấy. Đó quả thật là một cú sốc lớn đối với gia đình Frank. Vì thế tôi đã quyết định là sẽ không làm phiền gia đình họ về chuyện con chó. Tôi mới mang nó qua nhà họ ngày hôm qua. Tôi nói với con gái của Frank là cha cô đã đặt mua tặng cô một chú chó nhỏ, nhưng lúc người ta đưa đến, không có ai ở nhà nên tôi đã đứng ra nhận thay. Cô bé hầu như không thể tin vào chuyện đó. Cô bé xúc động đón lấy chú chó con từ tay tôi rồi ôm chặt vào lòng, bật khóc nức nở. Lúc đó, tôi thật sự không biết phải nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn. Sau một hồi, cô bé ngẩng lên và nói: “Có lẽ chú không hiểu điều này có ý nghĩa với cháu đến nhường nào đâu. Cháu hạnh phúc lắm khi nhận con chó nhỏ của cha cháu để lại”. Khi nói câu đó, khuôn mặt cô bé tràn ngập sự yêu thương.
Chia tay người hàng xóm tốt bụng, chúng tôi ra về với một tâm trạng xúc động sâu sắc. Cuối cùng, chồng tôi nói với tôi, giọng thanh thản:
- Đây là sự nhầm lẫn ý nghĩa nhất mà chúng ta có được.
Theo Guu
Nhận thức về ý nghĩa cuộc đời
Ba mươi hai tuổi, có thể anh không có một sự nghiệp giàu sang như bạn bè cùng trang lứa, nhưng anh lại có một điều mà rất nhiều những người trẻ, thậm chí là cả những người già đã không có được, đó là nhận thức được chân lý của cuộc sống và ý nghĩa cuộc đời.
Một ngày cuối tháng 7, trong bữa tiệc gia đình, tôi có may mắn được gặp một người vừa đi vòng quanh thế giới sau 9 tháng và vừa mới trở lại Canada cách đây ba tuần. Tất cả mọi người rất hồi hộp và muốn biết chuyến đi của anh ra sao, động lực nào đã khiến anh quyết định bỏ việc để đi. Mẹ tôi nói mỗi người được hỏi hai câu và em Pitchou là người bắt đầu. Sau những câu hỏi "quen thuộc" như: "Nước nào đẹp nhất?", "Phụ nữ xứ nào xinh nhất?","Bạn có gặp tiếng sét ái tình ở đâu không và nếu có, bạn vượt qua nó như thế nào?". Tôi đã hỏi anh: "Bài học lớn nhất anh thu hoạch được sau chuyến đi là gì?" và anh đã không ngần ngại trả lời: "Người ta không nhất thiết là phải có nhiều tiền để vui. Nhiều người họ rất nghèo nhưng họ sống rất vui và sẵn sàng cho mình nhiều thứ họ có".
Khi mẹ tôi hỏi anh rằng: "Con không thấy những điều này ở đây sao? Vậy con không thấy đời sống ở đây có ý nghĩa sao". Anh bảo: "Không. Ở đây người ta suy nghĩ cần phải có tiền mới vui. Mình không thấy mình sống ở đây để làm gì, để hữu ích cho ai. Ở đây người ta nói chuyện là để khoe mình làm việc nhiều, mình không đi nghỉ hè, mình vừa mua xe mới, loanh quanh luẩn quẩn: nhà, việc, xe. Ở những xứ nghèo, họ không có tiền nhưng họ không thấy họ khổ, họ muốn cho".
"Vậy ai hay cái gì đã cho con nhận thức về ý nghĩa về cuộc đời" - mẹ tôi hỏi tiếp. "Chính bản thân con và ở sở làm của con. Con thấy người ta chỉ nhào nhào vào làm việc mà không nghĩ đến người khác, thích lấn người khác, thích giành thêm giờ phụ trội để làm. Con không muốn đặt tiền bạc trên hết, không muốn nó là giới hạn của mình. Con muốn biết mình sống để làm gì. Con muốn khi chết, khi người ta nói đến tên mình, người ta biết mình là ai chẳng hạn tên Hitler dính liền với tội ác, tên Bill Gate dính liền với Microsoft. Con ý thức mình đang làm gì với tên của mình" - anh đã trả lời mẹ tôi như thế.
Khi kể về con trai của mình, ông từ tốn nói: "Nó là một đứa không thích nhiều tiền, chỉ cần đủ. Hồi đi học kinh tế, nó học được hai năm thì bỏ vì không thích. Nghỉ ở nhà được một thời gian, nó đi loanh quanh rồi cuối cùng cũng chịu học về nghề làm kính, vì nó biết không có tiền thì cũng không làm gì được cả. Nhưng làm được ba, bốn năm, nó thấy sự bất công khi tiền mua cái gọng kính nhiều khi chỉ hai mươi đô, nhưng khi bán ra cho khách hàng thì tận gấp mấy. Nó bảo nó không thích lừa dối khách hàng như vậy! Sau khi tiết kiệm được một ít tiền, nó quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới...". Tôi lặng mình nhìn anh - một người đàn ông vừa mới đi qua ba mươi hai mùa xuân, cuối cùng cũng đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời từ chính những trải nghiệm của bản thân. Khi tôi hỏi anh rằng liệu anh có quay trở lại với công việc cũ của mình không, anh suy nghĩ một hồi rồi bảo: "Tôi không biết. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không kiếm tiền từ sự ngây thơ của người khác". Câu trả lời của anh khiến tôi nhớ tới cuộc trò chuyện với người cha của anh một ngày trước đó khi tôi tới Toronto.
Tôi đã quên không hỏi anh rằng nếu không có chuyến đi này, anh có hình dung ra được rằng bây giờ anh sẽ sống thế nào không? Nhưng thôi, nói "nếu" để làm gì khi những điều tốt đẹp hơn đã đến với anh. Tôi mừng vì anh đã dám từ bỏ, dám sống cho lý tưởng và ước mơ của mình. Ba mươi hai tuổi, có thể anh không có một sự nghiệp giàu sang như bạn bè cùng trang lứa, nhưng anh lại có một điều mà rất nhiều những người trẻ, thậm chí là cả những người già đã không có được, đó là nhận thức được chân lý của cuộc sống và ý nghĩa cuộc đời.
Tôi - một cô gái cũng sắp đi qua ba mươi mùa hoa, đến giờ phút này, cũng vẫn còn đang loay hoay những câu hỏi về cuộc đời. Tôi không có được những trải nghiệm như anh, nhưng những năm tháng đã qua, những ngày đã sống, tôi cũng đã hiểu ra được rằng: Nếu muốn biết ý nghĩa cuộc sống là gì, hãy mở rộng trái tim. Và tôi vẫn đang mở rộng nó mỗi ngày.
Theo Guu
Trở lực đầu tiên Còn thứ nước hoa kia? Tôi đã thử đem nó xịt lũ gián và kỳ lạ thay, kết quả rất... công hiệu! Có lẽ lúc vội vàng, nàng đã nhầm lẫn. Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức vào ngày 12/10, nhưng cuộc sống hôn nhân thực sự chỉ bắt đầu ba tuần sau đó. Tối hôm ấy chúng tôi khoác lên...