Sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ
So sánh về sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, nhà triết học người Pháp – Henri Bergson viết: “Người đàn ông sẽ trả 2 đồng cho một món hàng đáng giá 1 đồng mà anh ta cần. Người phụ nữ sẽ trả 1 đồng cho món hàng đáng giá 2 đồng mà cô ta không cần dùng tới”.
Khát khao ngàn đời của đàn ông
Một người đàn ông viết trộm trong nhật ký: “Những vị nha sĩ nam giới là những người đàn ông duy nhất trong xã hội có thể bảo phụ nữ ngậm miệng lại mà không bị họ cho 1 cái tát! Giá như tôi có thể là bác sỹ nha khoa thì tốt biết bao!”.
*
* *
Phụ nữ giống cọp ở điểm nào?
Nhân sắp hết năm con cọp, so sánh sự giống nhau giữa phụ nữ và cọp, chương trình “ Thế giới động vật” của Discovery Channel thực hiện một video clip kèm theo lời bình: “Cọp và phụ nữ có nhiều nét cực kỳ giống nhau: Cọp hay gầm, phụ nữ hay… gào. Cọp rảnh rỗi ra suối mài móng, phụ nữ rảnh rỗi ra tiệm làm móng. Da cọp dùng để may bóp… (đoạn sau bạn biết rồi, không nói nữa)”.
*
* *
Nói thật lòng với phụ nữ
Tạp chí “Nói thật” viết: Nhiều phụ nữ thường nghĩ rằng đi bơi nhiều có thể giảm béo, điều đó hoàn toàn sai lầm, con cá voi ngày nào chả bơi, bạn có thấy nó gầy tẹo nào không? Câu trả lời là “không”! Vậy hãy nói “không!” với phụ nữ khi họ xin tiền bạn đi học bơi giảm béo!
*
* *
Trốn mất tăm ngày 20-10
Một người đàn ông có một vợ và 3 con gái. Ông lại là sếp ở một doanh nghiệp dệt may, nơi có nhân viên đa số là nữ. Năm nay do khủng hoảng kinh tế nên ngày 20-10 người ta thấy ông “mất hút con mẹ hàng lươn”. Lục tìm trong phòng làm việc của ông, người ta thấy một cuốn nhật ký, trong đó có những dòng tự sự: “… Năm nay đến dịp này, nhìn tờ lịch 20-10 mình bỗng có cảm giác như thấy… chiếc còng số 8. Vậy mà mình nhớ có một tay cha căng chú kiết nào đó đã từng ước ao: Mong cho trên trái đất này chỉ còn mình ta với phụ nữ! Thật là điên rồ hết cỡ. Thể nào hắn cũng phải đi viện…”
Video đang HOT
*
* *
Bí mật và phụ nữ
Trong bài “Phụ nữ và bí mật” đăng trên tạp chí “Phụ nữ tân thời” số tháng 7, tác giả Dị Nhân viết: “Thật vớ vẩn khi người ta nói rằng phụ nữ không biết giữ bí mật. Cá nhân tôi cực lực phản đối điều này, bởi tôi lấy vợ đã gần 20 năm nay và chưa bao giờ dò được xem vợ tôi đã dùng tiền lương của mình để mua những thứ gì!”.
*
* *
Xếp loại đàn ông theo kiểu phụ nữ
Tạp chí “Phụ Nữ Thời Đại Mới” đã phân loại đàn ông như sau: Theo cách đối xử với phụ nữ thì trên đời có thể phân chia thành 3 loại đàn ông: Loại thứ nhất, rất chiều chuộng, quan tâm chăm sóc phụ nữ, được gọi là Ga-lăng. Loại thứ hai: Quan tâm một cách thái quá, suốt ngày chạy quanh phụ nữ, được gọi là Ga-lăng-xăng. Và loại thứ ba, thấy phụ nữ thì cứ lờ lớ lơ được gọi là… Vô-lăng!
*
* *
Chỉ có ở phụ nữ
Hãng mỹ phẩm H.Z quảng cáo một loại sản phẩm mới của mình: “Hãy sử dụng ngay hôm nay sản phẩm X của chúng tôi. Khi mua một hộp sản phẩm X, các bạn sẽ được khuyến mãi quà tặng dùng cho cả năm…”.
Sau khi xem quảng cáo, tất cả các chị em phụ nữ trong thành phố đổ xô đi mua mỹ phẩm X để lấy quà tặng. Kết quả, đúng như quảng cáo, quà tặng là một cuốn lịch túi trị giá 2000đ, dùng cho cả năm. Mặc dù chị em tức nổ đom đóm mắt nhưng không ai dám nói vì sợ mang tiếng tham.
*
* *
Phỏng vấn một người có 4 con gái
Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, Báo “Dân số và Kế hoạch hóa” phỏng vấn anh T.N ở quận 10, TPHCM – Một cán bộ nhà nước có 4 con gái và đều được đặt tên là Nhi:
- Tại sao anh lại đẻ tới… 4 cháu gái?
- Thì ai mà chả hy vọng đứa tiếp theo là con trai!
- Đẻ tới đứa thứ 3 vẫn là gái mà anh còn cố?
- Thì được tiếng “tứ nữ bất bần” chứ sao!
- Lý do cả 4 đứa nhà anh đều mang tên là Nhi?
- Để cho tiện thôi, đến bữa cơm tôi chỉ cần gọi: Nhi ơi! Vậy là cả 4 đứa vào luôn.
*
* *
Chị em tám chuyện sau ngày 20-10
Sau ngày 20-10, chị em phụ nữ ở công ty C.P K ngồi tám chuyện với nhau về hành động thực hiện nghĩa vụ của các ông chồng trong ngày Phụ nữ Việt Nam. Dưới đây là trích đoạn băng ghi âm ghi lén được:
- Chồng em tặng em hẳn 83 bông hồng vàng. Mà hoa hồng vàng là tượng trưng cho sự… chia tay, những ngày này hoa hồng vàng là rẻ nhất. Chả hiểu lão này ngố, có dã tâm hay tham rẻ!
- Còn chồng mình thì tặng mình cái tivi LCD 40 inchs, lúc đầu mình cũng thấy thích, sau mới phát hiện ra, sắp đến world cup, lão mua để xem bóng đá là chủ yếu chứ báu bở gì. Mình nhận “quà” mà bị lão cười vào mũi. Cú thật!
- Ôi trời, các chị sướng thế mà còn chê. Ông xã nhà em thì chả tặng gì, đến tận 3 giờ sáng, lừa thằng cu ngủ, khều chân em dậy, tặng mỗi bông hoa… súng. Em chỉ cần thế là mãn nguyện lắm rồi!
Cử Tạ (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tôi đâu phải là búp bê tình dục?
Anh chỉ xem tôi như một thứ đồ chơi, một con búp bê biết nói để khi anh cần thì anh tìm đến
Tôi ước, giá như mình đã từng là đứa con gái hư hỏng thì có lẽ giờ đây, tôi không phải khóc cười như thế này, không phải dằn vặt lương tâm, không phải đau khổ, không bị tổn thương như thế nữa...
"Chúng ta đã hết rồi! Tôi và anh đã chấm dứt!" - Tôi biết khi mình nói ra những lời này, trái tim tôi đang quặn thắt đau đớn vì mình đã phải đánh đổi quá nhiều thứ để có được nó... Nhưng giờ đây, trái tim tôi, tình yêu của tôi đã cạn kiệt và mệt mỏi rồi... Tôi không thể tiếp tục cùng anh sánh bước trên con đường oan trái ấy nữa.
Anh chỉ xem tôi như một thứ đồ chơi, một con búp bê biết nói để khi anh cần thì anh tìm đến, và khi không cần thì anh lại ném nó vào sọt rác. Anh coi tôi là nơi để anh giải quyết nhu cầu sinh lý chứ chưa bao giờ anh đến bên tôi bằng một tình yêu thật sự.
Anh yêu chính bản thân mình hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Tất cả mọi việc anh làm đều lo cho chính bản thân mình... thậm chí, khi tôi nói tôi bị nhiễm HIV thì điều đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là sinh mạng của anh. Khi anh có nhu cầu về "chuyện ấy" thì anh kéo bằng được tôi vào nhà nghỉ để thỏa mãn, còn khi anh không thèm nữa thì anh chẳng cần đoái hoài đến tôi, chẳng để ý xem tâm trạng của tôi như thế nào, cuộc sống của tôi ra sao... Những ngày tôi bị "đèn đỏ", anh vẫn không buông tha cho tôi, mặc dù anh biết rằng, quan hệ vào những ngày đó thì khả năng lây nhiễm hay bị nhiễm khuẩn và mắc bệnh của phụ nữ là rất cao. Thế nhưng, anh vẫn chẳng hề để ý đến bản thân tôi, cũng không quan tâm tôi hạnh phúc, sướng khổ như thế nào... Tất cả đều vì nhu cầu xác thịt của anh...
Khi tôi cần anh sẻ chia, cần anh vỗ về và muốn gặp anh cho thỏa nỗi nhớ mong thì anh lại lấy lý do "Anh bận việc". Nhưng anh ạ, trên thế gian này có biết bao người bận rộn với công việc, tại sao người ta vẫn đến được với nhau? Lý do đó xưa lắm rồi, nó chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa đâu anh ạ! Nếu thực sự quan tâm nhau thì đâu cần thiết phải ở gần nhau, cận kề nhau hằng ngày... nó đâu thể hiện nhiều ở hình thức nếu như người ta yêu thương thực sự?
Lời xin lỗi ư? Anh có thấy nó quá thừa thãi không? Nếu mọi việc mình làm đều chỉ cần một câu xin lỗi thì nhà tù, tòa án, trại giam... mọc lên để làm gì? Lời nói đó có còn giá trị gì với tôi nữa hay không hả anh?
Tôi mong mỏi có được một tình yêu đẹp, một bến đỗ hạnh phúc...
Và tôi thật không ngờ rằng, anh cũng có thể mong tôi hạnh phúc. Hạnh phúc ư? Bây giờ nó đã trở thành một điều quá xa xỉ với tôi rồi. Tôi đã đánh mất nó, đánh mất ngay cả khi tôi chưa có được anh... Anh có thực sự hạnh phúc không khi yêu và lấy phải một người con gái không còn trinh tiết? Anh có tưởng tượng ra được cảnh người chồng dằn vặt người vợ suốt đời vì nỗi nhục đó không? Trên đời này, có bao nhiêu người đàn ông tốt mà chấp nhận cái quá khứ đó? Cho dù bây giờ mọi người suy nghĩ hiện đại hơn, tư tưởng cũng thoáng hơn nhưng mấy ai có thể chấp nhận được điều đó? Đấy là hạnh phúc của tôi sao? Hạnh phúc anh mong mỏi cho tôi bấy lâu là đấy ư anh? Thứ hạnh phúc ấy đắng lắm... đắng thật sự! Tôi sợ nó, sợ lắm rồi! Hạnh phúc không bao giờ đến từ một phía đâu anh ạ!
Anh quan tâm đến tôi sao? Anh muốn nhìn thấy tôi sống tốt à? Nếu là anh, chắc anh sẽ sống tốt chứ? Anh nói tình yêu không phải là tất cả... Đúng vậy! Nhưng mất đi niềm tin thì chẳng còn gì nữa! Tôi đã quá tin để rồi hụt hẫng vô bờ, tôi đã quá hi vọng để rồi tuyệt vọng vì cuộc sống không có lối thoát. Anh không hứa hẹn gì nhưng tại sao tôi lại hi vọng viển vông đến vậy? Tôi biết anh gian dối nhưng tại sao tôi lại không thể né tránh những đòi hỏi, ham muốn của anh?
Tôi biết khi tôi ra đi, nghĩa là tôi sẽ rất đau khổ, xấu xa, mặc cảm... Tôi không còn xứng đáng với người con trai nào yêu thương tôi nữa. Nhưng nếu tiếp tục như thế này, nỗi đau vẫn cứ dai dẳng và gặm nhấm mỗi ngày như thế này sao? Tôi phải làm sao đây? Đã bao lần tôi bỏ qua và chịu đựng, nhưng anh vẫn làm tới, càng chà đạp lên tình yêu của tôi dành cho anh... và cả lòng tự trọng của tôi nữa. Tôi không thể là miếng giẻ rách cho người ta giày xéo, anh hiểu không anh?
Sống như thế này thực sự còn kinh khủng hơn cả cái chết. Nhưng tôi không thể chết được. Tôi mất bố từ ngày còn nhỏ. Bây giờ tôi còn mẹ, còn các anh chị của tôi nữa... Họ đã hi vọng quá nhiều vào tôi... Hi vọng đó đáng nhẽ ra tôi phải thực hiện được nếu không có cái ngày oan nghiệt khiến tôi gặp anh. Đó là lỗi lầm lớn nhất để giờ đây, tôi phải trả giá quá đắt như vậy!
Anh nói anh nợ tôi à? Anh nợ gì vậy? Tôi đã cho anh vay cái gì sao? Tôi thật sự không thể tin nổi anh có thể nói ra điều đó với tôi! Tại sao anh nợ tôi nhiều như vậy mà anh lại không trả? Anh nỡ quỵt tôi sao? Thật không thể nào tin nổi! Nếu tôi chết đi, anh sẽ trả tôi cái gì đây? Và nếu như tôi không đủ can đảm để cho một sinh mạng trong bụng mình ra đời thì anh sẽ biến tôi thành người như thế nào? Tôi sẽ trở thành kẻ giết người, kẻ vô lương tâm, vô đạo đức đấy, anh biết không?
Tôi ước, giá như mình đã từng là đứa con gái hư hỏng thì có lẽ giờ đây, tôi không phải khóc cười như thế này, không phải dằn vặt lương tâm, không phải đau khổ, không bị tổn thương như thế nữa! Anh nói là anh đau khổ, anh dằn vặt... nhưng tôi tự hỏi, anh đau khổ và dằn vặt vì một lẽ gì? Vì đã xem tôi như một con búp bê tình dục sao? Anh bảo anh không còn mặt mũi nào để gặp tôi, còn tôi, liệu tôi có còn mặt mũi nào để gặp mọi người không, để đối diện với những ánh mắt dò xét, thái độ khinh bỉ và tiếng cười mỉa mai của biết bao người không?
Chính anh đã biến tôi trở thành một đứa con gái hư hỏng...
Anh nói anh chịu trách nhiệm về những gì mình làm à? Thế anh chưa làm gì có lỗi với tôi sao? Chưa hề quen biết tôi sao? Và trách nhiệm anh sẽ chịu là cái gì đây? Tôi không muốn níu kéo hay đòi hỏi cái trách nhiệm gượng ép ấy của anh đâu... Điều tôi muốn là một tình yêu đích thực, một sự chở che, một điểm tựa cuộc sống. Còn sống với nhau chỉ bằng trách nhiệm thôi thì nó vô nghĩa lắm! Nó chỉ giống như một công việc phải làm và cố làm cho xong mà thôi. Tình yêu không bao giờ có sự gượng ép hay cố gắng cả đâu anh ạ!
Tôi không hề thù oán với anh nhưng tại sao anh không yêu tôi mà anh lại lợi dụng trái tim nông nổi của tôi? Anh làm như thế là hả hê lắm sao? Sung sướng lắm sao? Tự hào khoe mẽ với bạn bè là anh tài giỏi lắm sao? Sao anh có thể nói những điều chót lưỡi đầu môi mà không một chút ngại ngùng vậy? Tại sao anh có thể ma mãnh với một cô gái nhẹ dạ và yếu đuối như tôi cơ chứ?
Anh nói anh yêu tôi sao? Anh không muốn người phụ nữ nào khổ vì anh ư? Vậy tại sao anh chà đạp lên cơ thể tôi chán chê rồi lại vứt tôi tơi tả như một tấm giẻ rách vậy? Anh yêu tôi... Vậy anh đã thực sự làm được điều gì, dù là nhỏ nhất cho tôi chưa?
Tôi biết, để quên đi nỗi đau này thật chẳng dễ dàng gì. Bởi trái tim tôi còn cồn cào mỗi khi nghĩ đến anh, còn nhức nhối mỗi khi những hình ảnh ân ái bên anh cứ hiện về và càng đớn đau khi nỗi thù hận trong tôi ngày càng lớn... Tôi đã yêu anh, yêu hết mình, dâng hiến hết mình.. để rồi tình yêu ấy đã trở thành tội lỗi, thành nỗi đau... nhưng biết làm sao được? Đã quá muộn để tôi có thể lấy lại những gì tôi đã đánh mất, những gì là niềm hạnh phúc của tôi bấy lâu nay!
Nếu như anh muốn tìm một người con gái để giải quyết nhu cầu của mình thì tôi không phải là người con gái như vậy. Tôi ngốc nghếch lắm nhưng cũng mơ mộng lắm... Tôi mong mỏi có được một tình yêu đẹp, một bến đỗ hạnh phúc... chứ không bao giờ muốn trở thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, càng không muốn làm một "món hàng" cho người ta giải quyết những ham muốn của mình...
Tôi không phải là một đứa con gái hư hỏng... Nhưng chính anh, anh đã biến tôi trở thành một đứa con gái hư hỏng thật rồi!
ĐG (Theo Bưu Điện Việt Nam)