Sự đỗ vỡ trong tình yêu vì tính ích kỉ
Cả đêm không ngủ được, tôi nằm suy nghĩ không hiểu tại sao mình lại làm thế. Đã dặn lòng đừng ăn nói hồ đồ, vậy mà…
Buổi chiều anh bị ngã xe, thấy thương anh thế, tôi dặn anh tối lên nhà để tôi lấy cao bóp chân cho. 7h15 anh gọi điện bảo không lên được. Tự nhiên tôi thấy lòng hụt hẫng. Cũng bởi tôi muốn gặp anh quá nên nói giọng giận dỗi “Thôi anh ăn cơm đi”. Nhưng một phần cũng bởi tôi bị ám ảnh bởi lời nói của đứa bạn thân mới chia tay rằng: “Lúc đầu anh ấy hay đến chơi rồi dần dần ít hơn và chia tay”. Thế nên tôi sợ…
Tôi biết rằng hạnh phúc rất mong manh nhưng chẳng hiểu sao khi yêu vẫn ghen tuông như thế. Tôi ghen với tin nhắn trên Gmail mà anh nói chuyện với một người con gái khác. Dù biết anh không có gì nhưng vẫn thấy giận, vẫn căn vặn anh sao có người yêu rồi mà vẫn chủ động nói chuyện với người con gái khác. Trong cuộc sống, tôi biết không thể chỉ có tình yêu mà phải có mối quan hệ nhưng tôi muốn đâu là mối quan hệ cần thiết và không cần thiết để tránh những hiểu lầm không đáng có với người kia.
Những lần như thế, tôi cũng muốn xin lỗi anh một câu nhưng con gái mà. Bản chất tự ái khiến tôi không sao mở miệng được và trong lòng lại thầm mong anh chủ động làm lành để tôi được làm cao. Tất cả những điều đó khiến tôi vui ghê lắm.
Tối qua, nằm suy nghĩ, tôi giật mình khi thấy thời gian vừa qua có lẽ đã sống gấp gáp quá mà không nhìn lại những gì mình đã làm. Tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không thật sự nghĩ lại anh đã suy nghĩ thế nào. Tôi áp đặt anh phải để kiểu tóc này, phải ăn mặc thế này, đi đứng ra sao mà không cần biết anh có muốn không. Chỉ cần tôi thích là bắt anh là bằng được. Nhưng bù lại, tôi cũng bỏ những thói quen của mình như đi bộ một mình và đọc truyện online. Hình như việc gì tôi cũng muốn làm cùng anh thì phải. Chỉ có điều hơi tí là lại giận anh.
Sau lần đổ vỡ trong tình yêu, tôi chờ đợi một tình yêu chân thành thật sự. Tôi không cần giàu sang, chỉ cần tình yêu, sự tin tưởng, chia sẻ. Và tôi đã vô cùng hạnh phúc khi gặp được anh. Anh giúp tôi lấy lại cảm giác yêu. Nhưng tôi chưa một lần nói với anh ba từ quan trong nhất “Em yêu anh”, cũng chẳng cho anh biết rằng anh có những tính cách của một người chồng mà tôi hằng mong muốn. Từ khi có anh, tôi không cần biết đến những người con trai tán tỉnh mình. Đi làm và chỉ có công việc, có anh.
Tính tôi hay nóng giận nhưng chỉ giận để anh dỗ dành, để cảm nhận được anh yêu. Chưa bao giờ tôi không cố gắng vun đắp cho tình yêu với anh. Nhưng cái tính giận hờn vô tình đã đẩy anh xa dần, xa dần. Sức chịu đựng của con người có giới hạn và câu chuyện xảy ra tối qua liệu có phải là giọt nước tràn ly? Chưa bao giờ tôi dành một chút thời gian trong ngày để trả lời câu hỏi: Mình đã làm được gì cho anh ấy, anh ấy mong muốn điều gì. Chỉ đến khi xảy ra chuyện mới đem những câu hỏi đó ra để trách mình thì ít, dằn vặt anh thì nhiều.
Người ta nói đúng, khi mất đi một thứ gì đó rồi mới thấy hối tiếc. Tôi đã mất anh chỉ vì những lý do không đâu. Bây giờ mới thấy thèm những ngày được anh đi làm. cùng anh thả hồn ở miền đất mới. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa để không biết tôi đang buồn. Thực tại vẫn là thực tại, tôi vẫn phải đối mặt với nó. Nhưng từ mai, tôi biết mình phải sống chậm hơn để có khoảng lặng nghĩ về những hành động của mình, để không phải hối hận một lần nữa.
Video đang HOT
Tôi không biết hai người yêu nhau liệu có về với nhau không nữa nhưng chắc chắn tôi sẽ biết sống tốt và trân trọng hơn cuộc sống, tình yêu. Nếu được làm lại, tôi sẽ biết làm dịu cái tôi ngỗ ngược để hiểu anh hơn. Tôi yêu anh vì chính anh là anh, cả tốt và xấu!
Theo STT
Hãy cho anh làm chồng em, dù chỉ một ngày
Anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau và anh thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em.
Khi viết những dòng chữ này, anh cảm thấy có lỗi với em rất nhiều, anh chỉ ước gì thời gian quay ngược lại, dù điều ước ấy không bao giờ thành hiện thực. Anh đã sai rồi khi để chúng ta xa nhau quá nhiều, bây giờ trời đã quá khuya, anh không ngủ được, em có chắc rằng mình ngủ ngon khi anh đang ngồi bên cạnh và nhìn em ngủ không? Vậy thì tại sao em không tỉnh dậy trò chuyện với anh, em đã ngủ hai ngày rồi, em đã ngủ quá lâu rồi, em có biết không? Anh xin em hãy tỉnh dậy và mở mắt nhìn anh một lần, có được không?
Em ơi, anh đã về rồi, tại sao em không ra sân bay đón anh như bao lần khác? Hãy tỉnh dậy đọc lá thư của anh đây. Đã hai ngày rồi, những bài báo đăng trong mục này không có lời bình luận và "like" của em. Em hãy dậy mà tự đọc các bài viết trong mục mà em thích nhất của báo Ngoisao.net. Anh sẽ không muốn đọc cho em nghe nữa, anh đã biết tại sao em lại thích đọc những bài báo này, vì em cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận một lời câu hôn từ anh, giống như những bài viết này, có phải không người vợ bé nhỏ của anh? Em phải nhanh chóng phục hồi sức khỏe, để nhận lời cầu hôn của anh.
Bây giờ anh ngồi đây và cảm thấy nhớ em rất nhiều. Anh nhớ em cho dù đang ngồi bên cạnh em, nhưng anh vẫn nhớ nhất là giọng nói của em. Đêm đã khuya, chỉ còn nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng xào xạc quét rác bên ngoài của các cô chú lao công, nhưng em có biết còn một tiếng âm thanh khác rất đặc biệt mà chỉ có anh và em nghe thấy. Em có nghe thấy bụng anh đang rất cồn cào, vì cũng gần như hai ngày nay anh không thể ăn gì cả, chắc là bụng của anh lại nhớ những món ăn do em nấu. Tuy hôm nay báo Ngôi Sao có rất nhiều bài viết hay, nhưng anh sẽ không đọc cho em nghe, mà anh sẽ kể lại những kỷ niệm không bao giờ anh quên từ khi gặp em trong suốt sáu năm qua.
Ảnh minh họa: Chris Lim.
Anh là một người rất kém tiếng Anh. Anh đã đăng linh tinh một cái tin cần tìm người dạy tiếng Anh tại nhà với tiền lương khá rẻ 500.000 đồng một tháng, tuần 3 buổi. Anh không ngờ em cũng tìm đến nhà và dạy cho anh. Vậy là em trở thành cô giáo bất đắc dĩ của anh. Giọng nói của em lần đầu đã cuốn hút anh, nhưng khi học, cô giáo này nghiêm khắc hơn anh nghĩ, nhờ đó tiếng Anh của anh cũng khá hơn.
Anh đã ngỏ lời yêu em, thế nhưng em lại đặt cho anh một thử thách, nếu anh thi Toeic được 600 điểm, em sẽ chính thức hẹn hò với anh. Cuối cùng anh đã chiến thắng. Còn nhớ, một lần anh đã sai khi trách lầm em, em giận không chịu gặp mặt anh, anh đứng dưới cơn mưa tầm tã mong em tha lỗi cho anh. Nụ hồng hôm đó dường như mệt mỏi hơn cả anh, khi anh quay lưng ra về thì thấy em cũng đứng đó dầm mưa cùng anh và nói anh là người ngốc nhất trên thế gian này.
Em còn nhớ không, một lần ở công viên, anh trổ tài múa võ cho em xem. Em có biết tại sao hôm đó anh mượn áo khoác của em và bắt em phải chở anh về nhà ngay không? Vì động tác xoạc chân khiến chiếc quần của anh phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh vào bếp nấu cho em ăn, anh đã chuẩn bị rất nhều thứ, nhưng cuối cùng lại dọn lên hai tô mì gói, và em nói với anh: "Đây là tô mì gói ngon nhất mà em từng ăn". Ngày anh tốt nghiệp cũng là ngày em bị tai nạn trên đường đến dự ngày vui của anh, vừa nghe tin anh tức tốc chạy đến bệnh viện, cũng may em không sao. Điều làm anh nhớ nhất là em lấy từ trong áo khoác của mình một chiếc móc khóa có gắn hình của anh và em, em nói: "Rất may nó không bị mất".
Cái ngày cùng em về thăm quê, anh cảm thấy chưa bao giờ vui như thế. Anh chưa bao giờ đi cầu khỉ, thế mà em bắt anh phải đi lại, rốt cuộc là người anh ướt như chuột lột và em cũng thế. Anh lại càng không biết chèo thuyền nhưng cũng muốn thử. Không hiểu sao anh chèo mãi mà chiếc thuyền chỉ xoay vòng vòng, không sao tiến về phía trước được, không chỉ có em cười anh mà cả một lũ trẻ đang bơi gần đó cũng cười anh. Sau đó anh phải nhường tay chèo lại cho một cậu bé để chúng mình ngắm sông Vàm Cỏ trước khi hoàng hôn xuống.
Buổi chiều hôm ấy nhà em tát ao bắt cá, thế là anh cũng xung phong xuống bắt giúp mọi người. Anh không bắt được một con cá nào, dù khắp người lấm bùn. Anh nhớ hôm đó nhà em đầy ắp trẻ con, không hiểu sao chúng nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ như vậy, thế là để xua tan những ánh mắt đó, anh mời tất cả bọn trẻ ăn cơm chung. Rất lâu rồi từ khi bà mất, anh không được anh cơm cháy, lúc ấy anh cảm thấy như chúng mình là vợ chồng, những đứa trẻ ấy là những đứa con của chúng ta. Tất cả món ăn hôm đó điều được chế biến từ cá, canh chua có lóc, cá kho tộ, cá nướng trui, và rau muống luộc, nhắc đến bụng anh lại kêu lớn hơn rồi đây, anh thấy nhớ những cảm giác ấy quá.
Chỉ có năm ngày ở đó, vậy mà anh thấy dường như nó đã trở thành quê hương thứ hai của anh rồi. Có lẽ vì "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn". Em có biết, chính em mới là người đã hóa vào tâm hồn anh thật sự.
Có lần anh nói dối em rằng mình phải đi công tác xa một tháng. Đưa anh ra sân bay mà em buồn như chưa từng được buồn. Nhưng em không ngờ sau ba ngày anh đã về kịp sinh nhật của em. Em cũng không biết rằng anh đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho em. Để chuẩn bị quà cho em, anh phải lang thang khắp siêu thị điện máy để mua một cái thùng giấy to, anh huy động tất cả bạn bè chung vui. Thay vì cắt bánh kem trước mới hát hò và ăn uống, thế nhưng em để đến lúc tàn tiệc mới cắt bánh, làm anh ở trong hộp quà gần như ngộp thở. Điều kinh khủng nhất là em bóc quà của tất cả mọi người, từ nhỏ đến lớn. Anh phải nhờ thằng bạn khoét một lỗ nhỏ cho dể thở hơn. Khi bóc món quà, em không ngờ anh ở trong đó, và xin lỗi anh tới tấp. Em đã khóc và không quên dành tặng cho anh một nụ hôn, đây là lần đâu tiên em dành cho anh. Anh hỏi em:
- Em đã ước gì vậy?
- Em ước... không nói cho anh nghe được, nhưng điều ước của em thành hiện thực một nửa khi em bóc món quà của anh ra đó.
- Vậy còn lại là gì?
- Bí mật! Nhưng em nghĩ nó sẽ thành hiện thực.
Từ khi gặp em, em đã cho anh biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc... nhưng anh chỉ xin em đừng cho anh biết cái cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất. Em có biết tại sao khi ăn cơm, người ta phải cần đến hai chiếc đũa, đi hai chiếc giày? Vì chúng mãi mãi là một đôi không thể nào tách rời, nếu thiếu một trong hai thì cái còn lại trở nên vô nghĩa. Em có biết anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau, và anh cũng cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em. Chúng mình sẽ mãi mãi là một đôi không thể tách rời, phải không em?
Trời sắp sáng rồi, có quá nhiều thứ em còn chưa làm đó, và cũng rất nhiều câu hỏi của anh em chưa trả lời. Anh xin em hãy mở mắt nhìn anh một lần, đừng tàn nhẫn với anh như thế, anh không muốn em chỉ tồn tại trong những kỷ niệm vừa qua, đoạn đường còn lại dài lắm, anh không thể thiếu bóng em, hỡi người anh yêu. Hãy cho anh được nắm tay em vào nhà thờ làm lễ cưới và được làm chồng của em dù chỉ là một ngày duy nhất thì cũng là điều hạnh phúc nhất trên thế gian dành cho anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi là niềm đau... - Dù rất đau vì những gì anh đem đến nhưng cũng cảm ơn anh đã cho em biết em cũng còn có thể yêu thương sau nhưng nỗi đau em đã trãi qua Hãy để em gọi anh 1 lần cuối cùng này nữa thôi anh nhé, đêm nay lại một đêm em trằn trọc không ngủ được, đã bao đêm rồi...