Sự đấu tranh không mệt mỏi
Lại một ngày đó đi qua, em vẫn chưa bao giờ quên được. Nó ám ảnh em mỗi ngày, đi vào sâu thẳm trong ký ức đầy đau khổ. Em nhớ, nhớ lắm nhưng vẫn ko mở hình hay bất cứ thứ gì liên quan ra xem, quyết tâm ko tìm lại những gì được gọi là quá khứ.
Cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, em biết mình cần phải quên. Nhưng sâu thẳm trong trái tim này vẫn ko thể, ko thể xóa hết những khoảnh khắc, tất cả vẫn còn đây, lảng vảng trong cái đầu đầy trắc ẩn này. Đã gần một năm trôi qua, thời gian ko là dài nhưng có quá nhiều chuyện để nói , để nhìn lại và để suy ngẫm. Dù rằng giờ đây nó chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa cho cái mỗi quan hệ dở hơi này. Nhưng em vẫn ngồi đây viết về nó, như độc thoại một mình để tự an ủi bản thân và làm vơi bớt nỗi cô đơn mà em đang phải chịu đựng. Biết bao điều muốn nói, muốn chia sẻ, mà sao khó diễn tả đến vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng nào đó chẳng hạn, nhưng thật đáng tiếc nó lại là sự thật, nó dày vò tâm can em từng giờ từng phút trôi qua. Ngay lúc này đây em đang phải chịu đựng tất cả những gì mà em và cả cái gọi là cảm xúc đó đã gây ra, biết khi nào mọi chuyện kết thúc đây? Khi nào vây?
Tim em ngày càng đập mạnh, hơi thở em ngày càng sâu.,có phải do sức khỏeđang xuống cấp hay do tâm trạng ko ổn định này? Tình yêu thật phức tạp, vậy mà em một cô bé lạc quan trong suy nghĩ, vẫn luôn cho rằng tình yêu thật đơn gian, nếu yêu nhau thì cố gắng vượt qua tất cả cũng vì mục đích cuối cùng là được ở bên nhau, còn ko thì hãy dứt khoát để khỏi gây tổn thương đến nhau. Cái quy luật thật dễ hiểu đó mà sao mình ko làm được? nó khó áp dụng đến vậy sao? Để giờ đây, em mang trong mình một trái tim đầy tổn thương bởi nhiều mảnh vỡ, các mảnh vỡ đó được kết với nhau bằng những sợi chỉ yêu thương mỏng manh đến đáng sợ. Nó có thể dễ dàng bị vỡ vụn bất cứ lúc nào. Thật đáng thương cho em phải ko? Đáng thương cho một tâm hồn rách nát luôn phải cố gắng chống chọi lại những viên đạn cảm xúc, những viên đạn đầy hận thù. Đó là điều khó nhất mà e đang phải đấu tranh, mỗi khi cảm xúc trỗi dậy em lại phải tự mình dập tắt, ko cho phép mình chìm vào cái quá khứ đáng ghét đó. Ôi đến khi nào ? đến khi nào em mới thực sự bình yên đây?
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em cứ ước sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ không còn phải nghĩ đến nó nữa. Vậy mà cho đến nay, bao nhiêu đêm trôi qua, bao nhiêu buổi sáng thức dậy, em vẫn thế chẳng thay đổi được gì, vẫn miên man nghĩ ngợi, nghĩ ngợi về những chuyện đáng phải quên đi. Chiều nay, một trong những ngày ý nghĩa của hai đứa, em tự cho phép mình chạy qua cái công viên chứa đầy kỷ niệm đó. Và chỉ đứng ngoài nhìn vào mà thôi, em vẫn chưa mộng mị đến mức vào đó một mình thơ thẩn như một ng mất hồn đâu. Nhưng rồi nước mắt em nhạt nhòa, tim em lại thổn thức, bao kỷ niệm nhỏ đó đã ùa về, nhớ cái nắm tay nhè nhẹ, nhớ cái ôm thật chặt, và nhớ nụ hôn nồng ấm, nó vẫn còn y nguyên trong ký ức mà em đang cố vứt ra. Rồi bỗng chợt em thầm nguyền rủa mình, sao cứ mãi đắm chìm vào cái quá khứ đó, quá khứ mà có lẽ chỉ mình em nhớ. Cố thoát khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn còn lang thang trong đầu, em tự tìm cho mình một câu hát mong nó xua tan tất cả. Rồi quyết định lấy tai nghe điện thoại và mở nhạc, đúng là sức mạnh của âm nhạc, em bắt đầu lấy lại thăng bằng để tiếp tục chạy xe về nhà. Cuối cùng thì những suy nghĩ đó đã đi qua, trở về nhà thật bình yên. Thế đó, em vẫn luôn phải cố gắng như vậy, sự đấu tranh ko mệt mỏi để quên…!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mình làm lại nhé!
Anh của em! Vậy là mọi chuyện có vẻ như khá ổn rồi anh nhỉ? Em thực không dám tin đó là sự thật khi nghĩ tới khoảng thời gian này vào tuần trước, chẳng khác nào địa ngục anh ạ!
Em không làm được gì, không nghĩ được gì, không hiểu được gì... Trong đầu lúc nào cũng chỉ hiện lên những dòng chữ đó, những lời anh nói với một người con gái khác mà không phải là em. Đến giờ, nếu nói là quên thì cũng không hẳn nhưng chắc chắn đã nguôi ngoai nhiều, vì em tin vào cái mà chúng mình gọi là tình yêu. Tình yêu chúng mình cũng gần được một năm rồi anh nhỉ? Nhiều lúc em thấy sao nhanh vậy. Những lúc nhớ lại cảm giác bồi hồi lúc ban đầu vẫn còn y nguyên như mới ngày hôm qua. Nhưng nhiều khi lại thấy sao mới một năm thôi vì mình hiểu nhau như đã biết nhau từ lúc vừa sinh ra vậy. Một năm với bao biến động.
Anh có còn nhớ ngày mình gặp nhau lần đầu tại những buổi tập dancesport? Ngày ấy nói chuyện với nhau dè chừng nhưng cũng rất vui anh nhỉ? Chính cái cảm giác vui vẻ ấy khiến mình như chăm hơn và là động lực để anh cố gắng hết mình vào ngày thi cuối cùng. Em biết lúc đó anh mới bị chấn thương ở bàn chân, đau tới mức anh đã phải dùng nạng. Anh có còn nhớ Tết 2009, anh đã nhắn cho em những gì để em bắt đầu đặt niềm tin nơi anh? Anh có còn nhớ có những lần anh gọi cho em rồi lại hỏi "là em à, anh gọi nhầm", rồi lại gọi để rủ em đi dạo và nghe em cáo bận vì đơn giản lúc đó cả hai đều đang có cuộc sống riêng. Anh có còn nhớ tối trước khi anh đi Sầm Sơn, anh ngồi chờ em tới 3 tiếng liền rồi giận dỗi đùng đùng bỏ về, báo hại em ngày hôm sau bồn chồn cả buổi tìm cách bắt anh nghe điện thoại mặc dù trong lòng vẫn ấm ức thấy anh thật vô lý. Nhưng nếu không có ngày hôm đó, có lẽ anh sẽ chẳng về với em và em cũng chưa thể hiểu em cần có anh bên mình. Biển ở bên hai ta từ đó, anh nhỉ.
Anh có còn nhớ lần đầu tiên em đi công tác ở Đà Lạt? Anh đã bất ngờ đến thăm làm em vui đến mức chạy ào đến ôm anh. Đó là lần đầu tiên anh làm em cảm nhận được cảm xúc trong anh, hiểu anh muốn em ở bên anh đến thế. Anh có còn nhớ ba ngày tuyệt diệu mình ở Đà Nẵng. Những buổi tối anh nắm tay em đi dọc bờ biển và thì thầm với em rằng "lần sau, khi về đây, em sẽ đi cạnh anh với cương vị là một người vợ". Lúc đó em cũng tự hứa với lòng mình trước biển rằng "em sẽ cố gắng, sẽ đấu tranh để bước bên anh". Anh có còn nhớ những khi mệt mỏi mình thường lên Phủ và đi dạo bên Hồ. Đó là lúc mình bỏ lại đằng sau những ồn ào và mệt mỏi. Mình chia sẻ cho nhau về những niềm vui và cả những khó khăn trước mắt. Mình nắm tay nhau thật chặt và tự nhủ rằng "chút nữa thôi, khi bước ra khỏi đây, trở về với cuộc sống thường nhật, mình sẽ vẫn tiếp tục cố gắng nhưng sẽ yên lòng hơn rất nhiều bởi có ai kia vẫn đang nắm chặt lấy tay mình".
Anh có còn nhớ có những ngày cuối tuần mình làm việc cùng nhau, tranh luận miệt mài để anh gõ vào đầu em "nói một câu là cãi một câu" rồi lại phá lên cười. Những lúc ấy dù chẳng nói ra đâu nhưng có lẽ cả anh và em đều thấy thật may mắn khi được san sẻ với nhau cả về công việc, anh nhỉ? Anh có còn nhớ những buổi chiều em ngồi trên khán đài nhìn anh đá bóng. Đó là lúc em cảm thấy anh trút được áp lực công việc và gia đình, là lúc em nhìn thấy anh ở một góc độ khác. Đó chính là lí do tại sao em cứ nói em muốn đi xem anh đá bóng, nhìn anh te tởn chạy trong sân dù nhiều lúc anh không thực sự muốn em đi cùng, sợ "vía" em đen làm đội anh toàn thua. Và em biết có thể vì anh sợ anh không thể tập trung khi cứ vừa đá vừa phải nhìn em trên khán đài, phải không nhỉ? Anh có còn nhớ những trớ trêu mà cuộc sống dành cho tình yêu chúng mình, những cảm giác đau nhói khi đối phương vì vô tình và cả vô tâm làm ta tổn thương? Những hờn ghen khi nghe người yêu của mình nói chuyện ngọt nhạt với một người khác, cả cái cảm giác trống rỗng khi mường tượng ra cuộc sống nếu thiếu vắng nhau... Liệu tất cả những điều đó, anh có còn nhớ? Em không biết chắc chắn nhưng có lẽ cả em và anh đều sẽ khó có thể quên. Mình cùng hiểu đến được với nhau khó khăn thế nào và khó khăn bội phần để quyết giữ lấy nhau. Hôm nay, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh thực hiện những lời hứa, vẫn dõi theo để biết anh dần trả "món nợ cả đời" cho em thế nào. Mình cùng phải cố gắng anh nhé! Cố gắng gây dựng niềm tin trong nhau, nắm tay nhau vượt qua những khó khăn trước mắt vì cùng một mục đích và ở đó có cả anh và em. Anh yêu, mình cùng làm lại nhé! Fiona.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Định mệnh em yêu anh Em không biết phải bắt đầu từ đâu tình yêu ạ. Mọi chuyện cứ như thể là một trò đùa và em đang lạc lõng giữa vòng cung ấy. Tình yêu đến với em ngọt ngào khi em bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Một tình yêu thuần khiết, giản đơn và ngập tràn hạnh phúc. Người ta bảo tuổi của em,...