Sự chờ đợi ngu ngốc
Em từng tự nói với lòng mình em sẽ chờ đợi ngày anh quay về. Nhưng thực sự thì em cũng khôngbiết là mình chờ đợi gì vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chờ đợi để được gì, chẳng gì cả. Chờ đợi để cuối cùng em cũng chỉ là một con bé ngu ngốc mà thôi.
Anh và em chia tay lần này không phải lần đầu, mà là lần thứ hai. Em còn nhớ rõ lắm, cách đây 5 năm, anh nói lời chia tay với em vì chuyện gia đình. Em đã chờ đợi anh và cuối cùng anh cũng hiểu và yêu em sau gần 8 tháng chờ đợi. Em đã nghĩ rằng chuyện đó sẽ không xảy ra với em lần nữa. Nhưng đúng là mọi chuyện không bao giờ như em mong muốn. Em biết anh đã đau lòng như thế nào vì chuyện đổ vỡ của ba mẹ. Và em từng hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ làm anh bị tổn thương vì chuyện tình cảm và sẽ cùng anh xây dựng một gia đình thật sự hạnh phúc. Nhưng em chỉ có thể thực hiện được một nửa lời hứa đó thôi vì anh đã rời xa em để đến bên một người khác. Khi nghe anh nói “mình tạm thời chia tay nhau một thời gian để xem xét lại tình cảm của nhau để xem anh và em có thực sự cần nhau không”.
Hơn 4 năm chưa đủ hay sao mà còn cần thời gian để suy nghĩ chứ? Em đã tin rằng anh như vậy vì chuyện gia đình chứ không phải vì lí do nào khác, vì anh sợ. Và em đã tìm đủ mọi lí do để biện minh cho việc làm đó của anh. Nhưng giờ đây em mới thấy mình thật ngu ngốc khi đã nghĩ tốt về anh. Trong khi em chờ đợi thì anh chỉ im lặng mà thôi, một sự im lặng đáng sợ.
Video đang HOT
Em muốn chính anh đã nói lời yêu em thì cũng chính anh nói ra lời chia vì em rất ghét sự im lặng. Và anh cũng đã nói với nhiều nhiều lí do lắm, “mình có duyên gặp mà không có nợ” (sao em ghét chữ DUYÊN-NỢ quá), vì khác tôn giáo, vì em không biết quan tâm đến gia đình anh (em cũng không biết quan tâm theo ý anh là phải sao nữa) nhiều nhiều lí do quá. Nhưng em chỉ cần quan tâm đến một lý do thôi, lí do mà chỉ khi em hỏi anh mới nói “anh đã mến một người”. Và anh đã so sánh em với người đó. “Người ta là người mạnh mẽ”, còn em là người yếu đuối sao? “Người ta luôn làm anh vui”, còn em làm anh thấy chán ngán và mệt mỏi sao? Giả sử em là người nói với anh những câu đó sau hơn 4 năm yêu nhau, anh sẽ cảm thấy thế nào. Lúc đó em chỉ biết rằng em đã quá ngu ngốc khi tin tưởng và chờ đợi anh trong hơn 3 tháng, chỉ để nghe những lời đau lòng như vậy. So sánh một người anh đã biết và yêu hơn 4 năm và một người anh chỉ quen đựợc khoảng 3 tháng có quá khập khiễng không anh?
Anh còn nói với em “em phải mạnh mẽ lên, để không có anh em vẫn sống được”, thật buồn cười, em vẫn sống đó thôi, vẫn sống mà không có anh bên cạnh. Người khác nói rằng lúc nào cũng thấy em vui. Anh thấy đấy, em đã làm được, sống vui vẻ hoặc ít nhất cũng không để người khác thấy mình buồn. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ, sự mạnh mẽ mà anh không baogiờ thấy được. Và em cũng cảm thấy mừng cho chính mình vì anh thay đổi khi anh và em chưa là gì của nhau. Và em cũng suy nghĩ về những cái em ĐƯỢC và MẤT khi yêu anh.Sau hơn 4 năm đó, em được nhiều lắm, sự chờ đợi, sự lạnh lung và im lặng của anh, nước mắt, nỗi đau vì đổ vỡ, và nhất là 1 bài học về sự “phản bội”. Và em đã mất gì, em chỉ mất một điều thôi, đó là NIỀM TIN vào tình yêu, chỉ vậy thôi. Em được nhiều hơn mất đúng không anh. Tình yêu cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chơi như người ta thường nói. Và cuộc chơi nào cũng có lúc phải kết thúc. Chúc anh luôn vui với cuộc chơi mới của mình!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự đợi chờ vô nghĩa
Anh yêu, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống thì em lại nhớ anh đến thắt lòng. Trái tim tưởng chừng như bóp nghẹt khi nhớ lại những kỷ niệm đã qua. Vậy là anh đã ra đi để rồi em mãi mãi mất anh,mãi mãi em không còn có anh bên cạnh cuộc đời nữa ư ?
Một năm trôi qua kể từ ngày chúng mình yêu nhau, em và anh đang phải sống trong xa cách vi em đang học xa nhà. Những ngày tháng qua em luôn sống trong mòn mỏi và đợi chờ, mòn mỏi trong mong nhớ để giờ đây khoá học sắp kết thúc em sẽ về với anh nhưng có lẽ khi em về cũng là lúc em mất anh mãi mãi.
Anh thương yêu, phải chi ngày đó em đừng gặp anh, đừng yêu anh nhiều đến thế thì có lẽ cuộc đời em giờ sẽ thanh thản hơn, sẽ tốt đẹp hơn và sẽ không bị quá khứ ám ảnh đến khôn cùng như thế này.
Em trách ông trời đã đưa anh đến bên em để rồi cuối cùng lại để em chịu đựng nỗi đau mất anh. Em nhớ mãi những kỷ niệm đã qua, em nhớ vòng tay anh ấm áp ôm chặt em, nhớ bàn tay anh, giọng nói thiết tha luôn thì thầm bên tai em ba chữ "Anh Yêu Em".
Anh ơi em đã thuỷ chung đợi chờ với anh với tình yêu của hai ta, em đã không nghĩ đến ai, không yêu ai để mong nhớ anh trọn vẹn. Hàng đêm trong ký túc xá khi bạn bè trong phòng đã yên giấc, em vẫn ngồi trước trang nhật ký gửi nỗi lòng mình vào đó, gửi tinh yêu, gửi cả trái tim mình để khi em về anh sẽ hiểu được rằng những ngày tháng xa cách qua em đã yêu anh, nhớ anh biết chừng nào.
Lúc này đây em đã và đang ước rằng khi em về chúng mình sẽ có nhau mãi mãi, chung mình sẽ thật hạnh và có những đưa con yêu thương, chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Vậy mà ở nơi thân quen đó anh đã quên em không còn nhớ đến em nữa. Anh đã quên, quên những điều anh đã hứa rồi phải không anh? Em thật nực cười khi cứ lo cho anh rằng ở nhà giờ anh đang sông ra sao, rằng anh sẽ buồn và nhớ em lắm khi em đang ở một nơi xa. Ôi em thật là ngốc khi cứ lo rằng khi không có em bên cạnh chắc anh sẽ cô đơn. Em đâu biết rằng khi em sống bằng những kỷ niệm ngọt ngào xưa cũ của hai đứa chúng mình thì anh đang vui vầy bên người con gái khác.
Người con gái đó có thể sẽ hơn em , nhưng thề có trời đất chứng dám người đó sẽ không bao giờ yêu anh bằng em đâu. Em đã yêu anh bằng tất cả những gì mình có, đã dành tất cả cho anh, quên đi những anh mắt khác để rồi uối cùng em vẫn mất anh một cách trọn vẹn, phũ phàng.
Anh ơi, mãi đến bây giờ em vẫn luôn hi vọng, một hi vọng mong manh rằng một ngày nào đó anh sẽ về với em, sẽ luôn ở bên em như vốn dĩ. Em không trác anh, không giận anh dù chỉ một lời. Em không hi vọng anh sẽ về với em nguyên vẹn, em chấp nhận tất cả chỉ cần anh về với em thôi. Hàng đêm em vẫn nhớ anh, vấn mơ về anh với một nỗi niềm khôn nguôi. Có những đem em thức trắng vì cứ nghĩ rằng trong mơ hôm trước anh hẹn em trở về. Em cứ ngỡ là thật vậy là không dám ngủ chỉ sợ anh quay lại không thấy em thức anh sẽ lại bỏ đi mất. Anh ơi có thể một ngày nào đó sự mòn mỏi trong em sẽ co giới hạn. Vượt qua đi nỗi đau, em sẽ đi kiếm tìm hạnh phúc mới. Nhưng hãy về với em đi anh khi tình yêu của em vần dành cả cho anh. Đừng để em gậm nhấm nỗi cô đơn một mình, đừng để em mất đi lòng tin về tình yêu. Rồi mai đây khi em thắng được nỗi đau quá khứ tinh yêu với anh chỉ là dĩ vãng thì trong sâu thẳm trái mình em vẫn không bao giờ quên được anh.
Em sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc bên người đó. Hãy nhớ đến em đến tình yêu của chúng ta dù chỉ một lần anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu mong manh Hôm nay em lại viết cho anh và có lẽ đây là lần cuối cùng em viết cho anh. Lần đầu tiên em viết cho anh và mong rằng anh có một điểm tựa trong cuộc đời vì tin rằng anh không có tình yêu bên người con gái đó, vì tin rằng em có lỗi vì đã không là điểm tựa cho...