Sự bừng tỉnh của người vợ có chồng kiệm lời
Một người chồng kiệm lời như vậy nhưng lúc nào cũng quan tâm đến vợ đến con, thế chị còn mong muốn thêm điều gì nữa chứ? Chị chợt bừng tỉnh và thôi mơ mộng…
Anh là một người đàn ông tốt, điềm đạm nhưng ít nói đến lạnh lùng. Chị ghét cái tính này của anh. Chị thì ngược lại, tính tình vui tươi, hoạt bát, miệng thì lúc nào cũng ăn nói huyên thuyên, cười đó rồi lại khóc đó, chị giống như là một đứa trẻ con to xác chưa chịu trưởng thành vậy. Nhưng hai người lại yêu nhau, gắn kết bên nhau một cách kỳ lạ như là luật bù trừ cho nhau vậy, như là hai mảnh ghép bổ khuyết cho nhau và gắn chặt vào nhau để cùng tồn tại.
Thời yêu nhau, anh cũng chiều chuộng chị lắm. Anh tuy không nói nhiều nhưng được cái làm nhiều, anh không hứa sẽ tặng chị những gì mà anh âm thầm để ý xem chị thích gì rồi anh lại mua tặng chị. Ở bên anh chị cảm thấy mình nhỏ bé và được che chở, một cảm giác an toàn đến kỳ lạ. Vì thế cho dù có nhiều anh chàng đẹp trai và có điều kiện hơn anh theo đuổi chị, nhưng chị vẫn chung thủy và yêu anh đến 4 năm sau đó thì làm đám cưới.
Bước vào cuộc sống hôn nhân với nhiều áp lực cơm áo, gạo, tiền nên có nhiều khi chị thấy ngột ngạt và khó thở. Anh vẫn lạnh lùng và ngày càng kiệm lời hơn, tính chị vốn vô tư nhưng nay buộc phải trưởng thành hơn để làm vợ và làm mẹ. Chị hiểu điều này chứ, nhưng chị vẫn thèm những cảm giác được nũng nịu với anh như ngày xưa, muốn được anh chiều chuộng như thời còn yêu nhau, nói chung chị thuộc tuýp người sống lãng mạn nhưng anh thì lại lạnh lùng và khô khan quá.
Nhiều lần chị trách móc và hờn dỗi anh, chị nói là anh đã không còn yêu chị như ngày xưa nữa, anh chẳng nói gì chỉ im lặng và bỏ ra ngoài chơi với con, bỏ mặc cho chị bao nỗi niềm tức tưởi chẳng biết phải giãi bày cùng ai. Chị đi làm văn phòng cho một công ty nước ngoài nên có cơ hội ăn diện, với lại gái một con trông mòn con mắt, trông chị lại càng xinh đẹp, mặn mà hơn.
Vì thế nên dù đã là gái có chồng, chị vẫn có nhiều anh tán tỉnh và theo đuổi. Họ làm như thế chỉ để mong được cùng chị nếm mùi “tình công sở”. Chị biết hết nên chị cố gắng tránh xa những người đàn ông như thế nhưng đôi lúc trong lòng cũng có chút mủi lòng và thầm so sánh “Ước gì chồng mình cũng quan tâm và chiều chuộng mình như vậy”.
Trong số đồng nghiệp của chị có một anh rất điềm đạm và ga lăng đúng mực, anh không nhiệt tình săn đón chị trước mặt nhưng lại khá hiểu tâm lý chị và rất biết quan tâm đến chị ở từ xa. Trong công việc anh là một đối tác rất nhiệt tình và năng động. Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ chị bất cứ lúc nào khi chị cần, ở bên anh chị được quan tâm đúng mực và điều này làm cho con tim của chị rộn ràng.
Video đang HOT
Anh là người đã có gia đình nên chị biết anh và chị không thể nào tiến xa hơn được nữa, lý trí không cho phép nhưng chị không thể nào điều khiển nổi con tim. Nhiều lúc chị thầm nghĩ và ghen tỵ với vợ của anh, chắc vợ anh là người phụ nữ hạnh phúc lắm khi có được người chồng tâm lý như anh. Chị lo sợ nếu cứ tiếp xúc gần gũi với anh như thế này thì chị sẽ yêu anh mất. Chị cố gắng tránh xa anh vì chị chẳng muốn làm chuyện có lỗi với chồng và vì chị yêu cái gia đình bé nhỏ của mình với người chồng kiệm lời và cô con gái 6 tuổi rất đáng yêu.
Một buổi chiều tan tầm như thường ngày, khi vừa dắt xe ra đến cổng, chị thấy một cảnh đánh ghen bát nháo đang diễn ra trước cổng công ty, người bị đánh ghen là cô bạn đồng nghiệp cùng chung bộ phận với anh chàng đồng nghiệp mà chị đang cảm mến. Cô đồng nghiệp của chị chưa có chồng, chẳng biết đã dính líu chuyện yêu đương với anh chàng đồng nghiệp như thế nào mà để vợ đến thắng công ty để bắt ghen, nhìn hai người phụ nữ cấu xé nhau quần áo tả tơi và đầu tóc bù xù mà chị không khỏi giật mình.
Nếu người bị đánh ghen là chị chắc là chị sẽ nhục nhã lắm. Chị quay sang tìm anh bạn đồng nghiệp thì thấy anh đã biến mất tự lúc nào, bỏ mặc cho 2 người phụ nữ muốn làm gì thì làm. Chị nhìn kỹ người vợ của anh, một người phụ nữ cũng khá xinh đẹp, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt đẹp ấy ẩn chứa một nỗi buồn mà có lẽ là do chồng chị gây ra.
Chị hoàn toàn tỉnh mộng và sụp đổ thần tượng hoàn toàn về anh bạn đó, hóa ra anh ta cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác, cứ hở ra là ngoại tình khi có cơ hội. Cũng may là chị chưa kịp dính vào chứ nếu không có ngày hối cũng không kịp. Đang suy nghĩ miên man thì chị đã về đến nhà. Chồng chị đã đón con và về nhà trước, anh đang nấu ăn ở trong bếp, anh tuy không nói nhiều nhưng anh chịu khó nấu những món ăn mà chị thích.
Sáng chủ nhật anh chịu khó dậy sớm đi chợ để cho chị có thời gian ngủ thêm cho thỏa thích, hàng tháng lãnh lương anh đưa tiền cho chị đầy đủ và dẫn cả gia đình đi ăn ngoài để thay đổi không khí. Anh không nói nhiều lời ngọt ngào nhưng ngày lễ 14/2 và 8/3 anh đều mua hoa và đưa con gái đem tặng mẹ. Một người chồng kiệm lời như vậy nhưng lúc nào cũng quan tâm đến vợ đến con, thế chị còn mong muốn thêm điều gì nữa chứ? Chị muốn nghe những lời ngọt ngào sau đó sẽ phải chứng kiến cảnh chồng mình đi ngoại tình à? Chị chợt bừng tỉnh và cảm thấy yêu chồng mình đến vô cùng và chị cảm thấy yêu luôn cái tính kiệm lời của anh.
Theo Motthegioi
Lấy chồng nghèo tôi thấy "nhục" nhiều hơn là "hạnh phúc"
Lấy chồng nghèo tôi thấy mình "nhục" nhiều hơn là "hạnh phúc" đong đầy như xưa tôi từng nghĩ. Mọi ước muốn, mơ mộng đều bị dập tắt hết bởi hiện thực phũ phàng và đau lòng.
Ngày xưa có ai nói với tôi rằng "lấy chồng nghèo khổ lắm", tôi sẽ không ngần ngại mà nói với họ rằng "giàu nghèo quan trọng gì, miễn sao vợ chồng yêu thương nhau là được rồi. Chứ lấy chồng giàu rồi về dăm bữa nửa tháng lại cãi vã, không thì lại ngoại tình đủ kiểu". Ấy vậy mà bây giờ lấy chồng rồi, tôi mới chồng giàu chồng nghèo sướng khổ như thế nào.
Tôi lấy chồng tôi được 3 năm nay rồi. 2 vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, nên ra trường 2 đứa sống chết lấy nhau bằng được ,mặc cho gia đình tôi có ngăn cấm đủ kiểu. Vì tình yêu tôi bất chấp tất cả để được làm vợ anh. Khi ước vọng đã được thỏa mãn, tôi đã được về làm vợ người mình yêu thương suốt cả cuộc đời này. Tôi mới chợt nhận ra rằng mình thật ngu muộn và trẻ con khi bất chấp tất cả để tin vào tình yêu.
Nghĩ lại bây giờ mới thấy ân hận vì hành động ngu xuẩn nhất thời, bồng bột của tuổi trẻ (ảnh minh họa)
Dù biết trước gia đình chồng thuộc dạng nghèo khó trong xã, nhưng tôi vẫn can tâm tình nguyện về ở ngôi nhà chật hẹp với anh. Thời gian đầu tôi vẫn chịu được và cảm thấy thoải mái vì được ở bên người mình yêu. Tôi luôn cố động viên mình cố gắng phấn đấu, ngày mai thôi vợ chồng tôi sẽ khá giả hơn. Nhưng đến lúc mang bầu và sinh con gái đầu lòng tôi mới hiểu được nỗi khổ của lấy chồng nghèo là thế nào.
Ngày tôi mang bầu sắp đến tháng đẻ chồng tôi chạy vạy khắp nơi, sắm được cho tôi ít đồ sơ sinh rẻ tiền chuẩn bị cho tôi vượt cạn. Vì chồng đi làm công nhân thu nhập thấp, mà tôi lại đang bầu bí không làm ăn được gì. Nên đến hộp sữa mua cũng đắn đo không biết mua hay không, vì nếu mua thì không biết lấy tiền đâu ra mà ăn tiêu nữa. Không ít lần tôi nuốt nước mắt vào trong vì thấy tủi cho mình có bầu mà phải khổ sở, thiếu thốn thế này.
Đến ngày sinh con, mà tôi lại khó sinh nên bắt buộc phải mổ. Nghe vậy, chồng tôi lại tức tốc chạy đi khắp nơi vay tiền. Anh hỏi ai cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của họ. Bí quá chồng tôi phải đem bán của hồi môn mà mẹ tôi cho ngày cưới. Nhưng bao nhiêu ấy cũng chỉ đủ tiền mổ đẻ cho tôi, còn tiền viện phí các khoản nữa vợ chồng tôi cũng
không biết lấy tôi ra. Nhờ hết người này đến người kia cũng không được, tôi lại phải măt dày cất lời lên vay ba mẹ. Ba mẹ tôi đồng ý cho mượn, nhưng trước đó bố mẹ cũng xả cho tôi một tràng bảo rằng "tôi ngu, thấy hối hận chưa? Đến sinh con mà cũng không có tiền để lo cho nó" và rất nhiều lời lăng mạ vì ngày xưa tôi chống đối không nghe lời ba mẹ.
Vợ chồng lại đâm ra mâu thuẫn cãi vã nhau chỉ vì không có tiền và khổ cực quá(ảnh minh họa)
Ngày về nhà ở cữ, lại là những ngày tủi hờn của tôi khi lúc nào mẹ con cũng ở nhà ôm nhau, trong khi con mình mới sinh mà thiếu thốn đủ đường. Chẳng có gì để tẩm bổ cả, nhìn vậy mà tôi xót xa bao nhiêu. Túng bấn quá tôi làm liều sang vay chị dâu chút tiền về mua sữa cho cháu, nhưng chị ấy đã không cho vay lại còn nói tôi không ra gì: "Cho nhà cô vay để mọt kiếp cũng không trả được à. Tôi không dại, mà thằng chồng cô nó giỏi giang thế mà không nuôi nổi 2 mẹ con cô à. À mẹ đẻ cô giàu thế sao không về nhà mà xin, làm sao phải vay mượn gì".
Đi về nhà ôm con vào lòng mà tôi khóc nức nở, nghĩ mà tội cho cái thân tôi. Lấy chồng nghèo sướng chẳng thấy đâu mà chỉ thấy tủi nhục bủa vây. Bị người ta khinh thường, dè bỉu suốt ngày. Nhiều khi cả nhà chỉ còn vài đồng bạc để tiêu, không có tiền sinh hoạt vợ chồng lại đâm ra mâu thuẫn cãi vã nhau chỉ vì không có tiền và khổ cực quá.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao ngày trước bố mẹ không muốn tôi lấy anh vì anh nghèo là như vậy. Sống trong "một túp lều tranh 2 trái tim vàng" mà người ta thường nói mà tôi thấy chán nản quá. Nghĩ lại bây giờ mới thấy ân hận vì hành động ngu xuẩn nhất thời, bồng bột của tuổi trẻ. Cứ nghĩ chỉ cần tình yêu thôi là sẽ có tất cả, tình yêu sẽ vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Vậy mà...
Tôi không nghĩ mình sẽ bỏ chồng để chạy theo một ai đó giàu có hơn. Tôi sẽ và vẫn phải ở bên cạnh chồng con, vì đơn giản "đâm lao rồi thì phải theo lao". Tôi sẽ phải cố gắng đi làm thật nhiều việc để con tôi được đầy đủ như những đứa trẻ khác. Đời bố mẹ nó đã khổ rồi, thì đời con không được thế nữa.
Đến bây giờ con tôi đã được gần 2 tuổi mọi thứ khó khăn lúc mới sinh con đã dần qua đi, nhưng cái nghèo, cái khó vẫn luôn thường trực bủa vây lấy gia đình tôi. Tôi không biết mình phải làm gì để gia đình đỡ khổ hơn. Cứ như này, ra đường tôi chẳng dám nhìn mặt ai, chẳng dám mua sắm gì cho bản thân vì không có tiền.
Lấy chồng nghèo tôi thấy mình "nhục" nhiều hơn là "hạnh phúc" đong đầy như xưa tôi từng nghĩ. Mọi ước muốn, mơ mộng đều bị dập tắt hết bởi hiện thực phũ phàng và đau lòng. Lấy chồng nghèo không phải là cái tội, mà chỉ là tự làm khổ mình và con cái thôi.
Theo Motthegioi
Mơ mộng trên mạng, thất vọng... ở trên giường Ngày cô bạn trở về, chị nôn nóng dò hỏi về niềm hạnh phúc vụng trộm của bạn. Sau một lúc tránh né, bạn chua chát nói: "Biết vậy thà không gặp còn hơn"... Anh chị quen biết nhau qua mạng xã hội. Ban đầu chỉ là vài câu xã giao thông thường, chút cảm mến từ những dòng tâm trạng ý nghĩa...