Sống với vợ nhưng tâm trí tôi chỉ nghĩ về tình cũ
Tôi vẫn trốn vợ vào mỗi thứ bảy lên thăm cô ấy để động viên an ủi. Những đêm nằm bên vợ tôi chỉ nghĩ về cô ấy, không có chút tình cảm nào với vợ.
ảnh minh họa
Thời đại học tôi yêu một người con gái trong 4 năm, cả hai có thời gian ăn ở như vợ chồng, sau vì sự phản đối của gia đình nên tôi và cô ấy chia tay. Tôi đau khổ vô cùng, để quên đi tất cả tôi đã ra Bắc thay đổi công việc, môi trường nhưng chẳng ích gì, sau một năm tôi dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Một ngày vô tình qua người bạn tôi quen em với hy vọng tràn trề của tình yêu, những gì tôi chưa làm được cho người cũ sẽ làm cho em, làm tất cả khiến em hạnh phúc.
Khi mới yêu, em nói không bao giờ quen người tuổi Dần vì em tuổi Tỵ, tôi nói dối mình không phải tuổi Dần, hai người vẫn tiếp tục yêu nhau. Những bất đồng trong cuộc sống khiến tôi và em liên tục cãi nhau, cả hai đều quá nản, chia tay nhau 2 tháng nhưng tình cảm chưa dứt rồi lại tiếp tục quay lại. Lần này chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, dự định qua năm là cưới.
Video đang HOT
Tôi đã xin phép gia đình em nhưng trong thời gian này vẫn tiếp tục cãi nhau, điều quan trọng nhất là tôi làm việc ở xa cách em 70 km, chỉ có thứ bảy và chủ nhật mới tới thăm em được. Nếu cưới nhau công việc sẽ thế nào, cả hai sẽ làm ở đâu, ở chỗ nào? Một dấu hỏi lớn không có câu trả lời.
Tôi yêu em nhiều hơn tất cả, dù em có đối xử tệ với tôi như thế nào đi nữa tôi vẫn yêu. Mỗi lần lên thăm em, tối không biết ngủ đâu, không biết như thế nào, sự mệt mỏi vô hạn, nhưng tôi vẫn yêu như một kẻ say tình. Rồi mọi sự chịu đựng đều có giới hạn, cái gì cần đến cũng phải đến. Mẹ tôi vào Sài Gòn chơi, muốn em đi đón và qua chào mẹ, nhưng em không muốn làm.
Tôi nghĩ yêu em như đánh một ván bài, không biết được mất lúc nào. Mẹ cũng nói: “Con với nó hai đứa khắc tuổi, khắc khẩu, cãi nhau nhiều như thế lấy về có ở được với nhau không”. Tôi bị phân tâm, xao lòng, tự dưng muốn chấm dứt tất cả, kết thúc cuộc tình này. Tôi lên Sài Gòn đưa mẹ đi chơi và xuống chỗ mình ở.
Thời gian trước khi tôi khủng hoảng vì chia tay với người yêu thời đại học, về Hà Nội làm tôi có gọi điện thoại qua lại với một cô gái. Nhân dịp này, tôi kể với mẹ nhà cô gái đó gần đây, muốn mẹ qua chơi, mẹ bắt đầu vun vào cho tôi. Trong thâm tâm tôi muốn chấm dứt tất cả, muốn cưới ai đó thật nhanh để quyên đi mọi chuyện, và những quyết định sai lầm bắt đầu.
Tôi đưa mẹ qua và ngỏ lời xin cưới, cả hai gia đình đồng ý, đám cưới nhanh chóng diễn ra khiến tôi như đang mơ. Gần tới ngày cưới tôi bắt đầu hoảng, có ý định bỏ không cưới nữa nhưng gia đình khuyên ngăn, tôi lại tiếp tục.
Người con gái tôi yêu biết chuyện rất buồn, khóc lóc, vật vã, xin lỗi tất cả và xin tôi cơ hội để sửa chữa, nhưng mọi chuyện quá muộn màng. Ngày tôi cưới, cô ấy như người mất hồn, đi tìm tôi khắp nơi, tôi đau lòng quá. Giờ đây cô ấy khủng hoảng, không ăn, không ngủ được. Tôi thương cô ấy vô cùng và hứa sẽ ở bên đến khi nào cô ấy lấy lại thăng bằng, tôi vẫn trốn vợ vào mỗi thứ bảy lên thăm cô ấy để động viên an ủi. Những đêm nằm bên vợ tôi chỉ nghĩ về cô ấy, không có chút tình cảm nào với vợ, tôi biết phải làm sao?
Giờ đây tôi muốn từ bỏ tất cả để trở về bên người mình yêu, nhưng nếu thế tôi sẽ gây ra thêm một nỗi đau cho vợ và gia đình cô ấy. Tôi sẽ mất công việc và tất cả để về bên người mình yêu. Nhưng ở bên vợ mà lòng cứ nhớ về người yêu, chỉ mong tới thứ bảy để được gặp cô ấy, xin bạn đọc cho ý kiến tôi phải làm sao?
Theo VNE
Vì anh tôi đánh mất con
Không đủ dũng cảm để giữ, tôi đành bỏ cái thai. Tôi hận vì anh nói sẽ không chịu trách nhiệm nếu vẫn quyết giữ đứa con này.
Một tháng trôi qua kể từ khi tôi bỏ đi đứa con của mình. Chúng tôi chỉ mới yêu nhau được 2 tháng nhưng oái ăm tôi lại có thai 5 tuần với anh. Biết có thai tôi rất vui vẻ, nghĩ về cuộc sống hạnh phúc khi có đứa con chào đời, nhưng mọi chuyện vỡ tan khi anh không chấp nhận vì lý do hai đứa chưa ổn định.
Ảnh minh họa: HH
Tôi 26 tuổi, anh 28. Anh dùng mọi lời lẽ để thuyết phục tôi bỏ đi đứa con, nói hai đứa chưa ổn định. Không đủ dũng cảm để giữ đứa con hằng khao khát và mơ ước, tôi đành bỏ cái thai. Tôi hận vì anh nói sẽ không chịu trách nhiệm nếu vẫn quyết giữ đứa con này. Tôi không còn muốn làm gì hay tha thiết với cuộc sống nữa, cho đến ngày hôm nay lòng vẫn đau khi nghĩ về đứa con bé bỏng tội nghiệp.
Điều đáng nói anh vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa, vẫn bên tôi và chăm sóc chu đáo. Thật sự tôi không hiểu về con người anh. Nếu không yêu tôi anh có thể rời xa ngay lúc này vì tôi đã mấy lần chia tay nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Giờ đây tôi không biết nên ở bên anh hay rời xa nữa?
Theo VNE
Bất lực nhìn em theo đại gia Em quyết định đám hỏi, tôi đau xót chấp nhận. Cầu mong em sẽ hạnh phúc, tôi đau lắm mà đành nhìn em cưới người khác. Một ngày với quá nhiều cảm xúc, tôi liếc nhìn xung quanh để tìm em. Hôm nay, em lấy chồng, tôi ngồi lặng lẽ nhìn. Em rạng ngời trong chiếc áo cưới. Bất chợt, ánh mắt em...