Sống với anh rồi tôi mới biết mình quá dại
Tôi đã nghĩ đến chuyện rời bỏ người đàn ông mà mình đang sống cùng để ra đi nhưng lòng tôi đau lắm.
Đún là khi yêu, người ta thường mù quáng. Tôi cũng như nhiều người con gái khác, khờ dại và mơ mộng. Lúc đó, tôi chỉ thấy một màu hồng mà không biết còn bao khó khăn chờ mình phía trước. Giờ đây, khi thực tế cuộc sống với cơm áo, gạo tiền đổ xuống đầu, tôi mới thấy mình đã quá sai lầm khi chọn con đường chông gai như vậy.
Hiện tại tôi đang sống cùng anh, một cuộc sống không hôn thú. Anh là người đàn ông chững chạc, trưởng thành. Anh đã từng có một đời vợ và ly hôn. Sau khi chia tay vợ, anh là người nuôi con. Khi tôi quen anh, anh vừa chấm dứt với vợ được hơn nửa năm.
Lúc đó, tôi thấy thương cuộc sống của bố con anh vô cùng. Là đàn ông, một thân một mình vừa đi làm, vừa nuôi con nhưng anh không bao giờ ca thán. Anh lúc nào cũng cần mẫn và nhẹ nhàng. Ở anh toát lên một sự ngọt ngào và sâu lắng. Nó làm cho cô gái mới lớn như tôi thổn thức và thầm yêu.
Thực ra tôi đâu phải cô gái không có chàng trai nào để ý mà phải đi yêu một người đàn ông bị vợ bỏ. Tôi có nhiều anh chàng theo đuổi, trong đó có những người điều kiện rất khá. Nhưng tôi bỏ qua hết. Trong mắt tôi lúc đó chỉ có hình ảnh của anh, của người đàn ông đã từng chịu thiệt thòi trong cuộc sống. Tôi yêu anh một cách si mê, mãnh liệt. Anh càng cố gắng giữ khoảng cách với tôi thì tôi lại càng không rời được. Anh nói thương tôi còn trẻ, còn nhiều cơ hội hạnh phúc, đừng gắn bó với một người như anh mà tội nghiệp. Nhưng mặc cho anh tìm cách né tránh tôi, tôi vẫn quyết tâm bên anh.
Khi yêu, tôi cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc dù cho anh có một đời vợ và đang phải nuôi con riêng (Ảnh minh họa)
Sau khi chúng tôi yêu nhau, bố mẹ tôi cấm cản ra mặt. Cũng đúng thôi vì tôi là niềm tự hào của bố mẹ, tôi học hành giỏi giang, có công việc tốt, bố mẹ nào mà chẳng muốn tôi kiếm được một tấm chồng xứng đáng. Đằng này tôi lại khăng khăng yêu một người đàn ông một đời vợ, có con riêng, giờ đang chật vật với cuộc sống hàng ngày. Nhưng bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ, tôi vẫn quyết định chuyển đến sống với anh.
Video đang HOT
Tôi thương bố con anh, tôi nghĩ đến việc mình sẽ là một người mẹ kế tốt, yêu thương con chồng, rồi anh sẽ biết ơn tôi, sẽ trân trọng tôi cả đời. Cái viên cảnh đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng thực tế không giống như những gì tôi tưởng tượng.
Dọn về sống cùng nhau, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi khi phải san sẻ thời gian, tình cảm của anh cho đứa con. Khi yêu, đi hẹn hò cùng nhau chỉ có hai đứa thì tôi nghĩ mình có thể làm người mẹ kế tốt nhưng thực tế thì không phải. Tôi bị bực bội, tôi thấy mình chịu thiệt thòi khi phải san sẻ quá nhiều. Đó là chưa kể sau này nếu tôi có con, có lẽ tôi sẽ còn ích kỉ hơn nữa khi thấy con mình không được toàn bộ sự yêu thương của bố nó. Mặc dù tôi biết đứa trẻ không có lỗi, tôi cũng chưa bao giờ làm gì ác với cháu nhưng đúng là trong lòng tôi vẫn có một sự ganh tị.
Tôi đã nghĩ đến chuyện rời bỏ người đàn ông mà mình đang sống cùng để ra đi nhưng lòng tôi đau lắm. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi sống với nhau được 2 năm rồi. Anh nói đợi con anh vào lớp 1 rồi chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới và sinh con. Nhưng giờ cháu mới được 4 tuổi, tức là phải tầm 2, 3 năm nữa tôi mới có một danh phận chính thức, được sinh đứa con ruột thịt của mình. Kinh tế của chúng tôi cũng không tốt. Nhìn bạn bè bằng tuổi mình được chồng đưa đi ăn hàng, du lịch, mua sắm quần áo tôi lại càng thêm tủi thân vì cuộc sống của mình chỉ quẩn quanh việc ngày hai bữa cơm, giặt đồ, đi làm, đón con…
Gần đây, có một người đàn ông mà tôi mới quen. Anh ta là Việt Kiều và anh ta có tình ý với tôi. Anh ấy đạo mạo, thành đạt và muốn kết hôn với tôi vì anh chỉ muốn lấy một người vợ Việt mà thôi. Anh nói cưới xong sẽ đón tôi ra nước ngoài sinh sống. Anh biết hoàn cảnh hiện tại của tôi nhưng không bận tâm lắm vì anh là người sống ở môi trường nước ngoài nhiều năm nên những chuyện sống như vậy không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng. Chỉ cần tôi đồng ý theo anh thì anh sẽ đứng ra lo liệu mọi việc.
Thành thật mà nói tôi không yêu người đó. Cảm giác của tôi chỉ là sự nể trọng, quý mến… Nhưng tôi biết anh ấy là người có thể đảm bảo cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ rất nhiều. Anh ấy có thể khiến cho những mong ước của tôi thành hiện thực.
Tôi đã nghĩ đến chuyện rời bỏ người đàn ông mà mình đang sống cùng để ra đi nhưng lòng tôi đau lắm. Anh ấy yêu tôi, thương tôi và tôi biết chắc chắn anh ấy sẽ không níu giữ tôi lại đâu bởi vì anh ấy mong tôi được hạnh phúc. Nhưng đi như thế tôi thấy mình tàn nhẫn và là kẻ tham vàng bỏ ngãi… Tôi không biết mình phải làm gì nữa… Tôi mong mọi người cho tôi một lời khuyên!
Theo Khampha
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...