Sống trong sợ hãi
Gia đình tôi có bốn chị em, tuổi thơ của chị em tôi là những chuỗi ngày sống trong nghèo khổ, sợ hãi bởi có một người cha nghiện rượu. Kể từ khi tôi nhận thức được cũng là lúc tôi thấy cha tôi suốt ngày say bí tỉ.
ảnh minh họa
Lúc nhỏ, tôi thấy hầu như cha tôi không bỏ qua cuộc nhậu nào, miễn là có ai đó nhậu cùng, với bất kỳ cái gì làm mồi nhậu, không cần phải sơn hào hải vị, chỉ cần có rượu.
Mỗi lần thấy cha chuẩn bị nhậu là chị em tôi lại nơm nớp lo sợ, không đứa nào dám đi chơi, ở nhà để cha tôi sai bảo: Nào là nấu ăn, dọn bàn, nào là mua thuốc, mua rượu, không biết phải mua bao nhiêu lần, bất kể giờ nào.
Video đang HOT
Từ nhỏ chị em tôi đã phải luôn sống trong nỗi sợ hãi, sợ khi cha tôi mỗi lần nhậu say có thể chửi vợ, chửi con; thậm chí là đánh đập khi có ai dám cãi lại. Mà thường chỉ có mẹ tôi, nhiều khi không chịu nổi những lời mắng chửi vô lý, bà dám nói lại vài câu là bị cha tôi đuổi đánh không thương tiếc. Khi say, có lẽ cha tôi cũng không biết mình đang làm gì, mặc cho bốn chị em tôi khóc lóc, mẹ tôi van xin, cha tôi vẫn đập phá hết đồ đạc và đánh mẹ. Chúng tôi, vì quá sợ hãi có khi cũng không dám khóc, cũng không dám bênh vực cho mẹ.
Có những đêm mẹ tôi sợ quá phải về nhà bà ngoại ngủ lại, đợi sáng cha tôi tỉnh rượu mới dám về nhà. Đó là những đêm còn may mắn, có những đêm cha tôi xuống cả nhà bà ngoại tìm bằng được mẹ tôi về, cha tôi còn tuyên bố nếu mẹ tôi không về thì sẽ châm lửa đốt nhà. Có những hôm mẹ tôi sợ quá phải về, lại chịu những lời mắng chửi, những trận đòn thừa sống thiếu chết từ cha tôi. Mỗi đêm, thường thì khoảng hơn 10 giờ đêm thì cha tôi mới về nhà, chỉ cần nghe tiếng cha tôi về là chị em tôi lại hồi hộp, sợ hãi, dù chưa ngủ cũng nằm im không nhúc nhích hoặc có khi vừa nghe tiếng cha ở đầu ngõ là chị em tôi đều tắt đèn lên giường giả vờ ngủ. Có những khi cha tôi đi làm ăn xa, vài tháng mới về, chị em tôi cứ mong cha đi lâu lâu thêm một chút.
Đối với chị em tôi hạnh phúc gia đình là điều gì đó thật xa vời. Ước mơ giản đơn đối với người ta nhưng sao đối với chị em tôi nó xa xôi quá, chỉ là mong một ngày không có tiếng mắng chửi của người say, tiếng khóc la của mẹ và chị em tôi, không có tiếng đồ đạc vỡ nát. Nhưng tất cả cũng chỉ là mơ ước, và cái mơ ước đó suốt tuổi thơ cũng không thể trở thành sự thật. Cũng vì chán nản, bế tắc chị em tôi đều bỏ học giữa chừng đi làm công nhân, sống xa gia đình xem như một sự giải thoát.
Tuổi thơ của chị em tôi thiếu thốn tình cha, nói là thiếu thốn bởi lẽ những khi tỉnh táo cha tôi rất lo làm ăn, thương yêu chị em tôi, nói chuyện với vợ con rất tình cảm. Từ nhỏ đến lớn ngày nào tôi cũng ước giá như không có rượu, giá như cha tôi không nghiện rượu thì cuộc sống của chị em tôi có lẽ đã khác đi, ít nhất là trong mỗi giấc mơ không còn ám ảnh, không còn sợ hãi, không còn giật mình khóc giữa đêm khuya. Nếu không có rượu hẳn cha tôi sẽ là người chồng, người cha tốt.
Chị em tôi lớn lên với những vết sẹo trong tâm hồn không thể nào xóa nhòa được. Bây giờ, mỗi lần nghĩ lại tôi đều sợ hãi, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ những giấc mơ tuổi thơ hỗn độn. Và có lẽ, niềm tin vào hạnh phúc gia đình, vào tương lai tươi sáng ít nhiều đã bị bào mòn trong mỗi tâm hồn của chị em chúng tôi.
Theo VNE
Chồng già, em yêu anh!
Ngày đầu gặp nhau, em chào anh bằng "chú" khiến anh không giấu được sự ngượng ngùng, xấu hổ.
Anh à! Chưa bao giờ em nói những lời có cánh gửi cho anh phải không nhỉ? Em chỉ làm nũng anh, trêu anh, giận hờn anh vô cớ bởi em biết mình trẻ hơn anh rất nhiều, có quyền được làm vậy mà không sợ anh cáu gắt.
Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không anh? Anh đến nhà em vào một buổi chiều tan tầm, giữa những tiếng xe cộ chen nhau inh ỏi trên đường phố. Em vừa mới đi học về - cô nữ sinh lớp 12 chào anh bằng "chú" trước tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ: "Chào anh thôi con! Anh chưa lấy vợ đâu". Em cười khúc khích trước sự ngượng ngùng, xấu hổ của anh. Dù hai trái tim chưa cùng nhịp đập nhưng sao em có cảm giác anh sẽ là người đàn ông của em sau này.
Anh hơn em 12 tuổi, vừa tròn một giáp. Nước da đen rám nắng khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt hút hồn. Anh làm cùng cơ quan với mẹ em, suốt ngày nhận mẹ em là mẹ vợ của anh, rồi tìm cớ để được tới nhà em chơi, gặp mặt em. Em là đứa con gái nhí nhảnh, tính cách trẻ con nhưng chẳng hiểu sao anh lại vẫn muốn yêu em nhỉ? Đến khi lấy nhau về thì em mới biết anh đã hối hận không kịp vì lấy nhầm phải cô vợ trẻ bướng bỉnh, không giỏi nấu nướng, chỉ chăm quát chồng. Mỗi lần như vậy, em lại cười khì, hai má tròn xoe trêu anh, rồi lại làm nũng anh.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? (Ảnh minh họa)
Tình yêu của anh đến với em tự lúc nào không hay. Bao chàng trai trẻ đẹp hơn anh tới cưa em nhưng "cây gỗ" này đã có người bảo vệ nên không thể cưa đổ. Những lần như vậy, em lại chạy đến tìm anh tâm sự, sẻ chia, và nhận thấy đôi lông mày của anh nhíu lại như trầm tư, suy nghĩ điều gì. Mãi đến sau này em mới biết, vì anh sợ "già" nên không dám yêu em, sợ em chê, nên chỉ dám làm anh trai bảo vệ những lúc em bị bắt nạt, mít ướt. Anh thật ngốc phải không, chồng già?
Mãi cho đến một ngày anh mới dám ngỏ lời với em khi em bước vào năm cuối cùng của trường Cao đẳng Sư phạm. Cô sinh viên Anh văn mong chờ anh từng ngày và rồi cái ngày ấy cũng đến. Anh tỏ tình với một bức tranh lớn do tự tay anh vẽ chân dung em kèm theo một bó hồng đỏ thắm. Không chần chừ một giây phút nào hết, em gật đầu đồng ý và còn thêm lời trách móc: "Sao tới giờ anh mới nói ra điều này nhỉ?". Anh thật ngốc phải không nào? Bảo làm sao già thế rồi còn chưa yêu ai.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? Em biết rằng dù đôi lúc anh mệt mỏi vì phải chịu đựng tính vụng về của em, phải chịu đựng cả sự nhõng nhẽo, trẻ con của em nhưng tận sâu trong trái tim em biết anh yêu em rất nhiều!
Vậy là đã tròn 8 năm sống bên nhau, quãng thời gian đủ chín để em biết rằng tình yêu của chúng ta lớn lao như thế nào. Và cũng cho đến tận bây giờ em mới nói câu này với anh phải không: "Lão chồng! Em yêu anh, mãi mãi!"
Theo VNE
Tình yêu mong manh với người nước ngoài Mỗi lần nhắn tin thấy anh lạnh lùng, tôi chán nản quá, không biết có nên chờ đợi hay bỏ cuộc? Tôi và anh quen nhau được 2 năm, anh là người Nhật, gặp gỡ trong một lần anh đến Việt Nam công tác. Hiện tại anh ở Nhật, tôi ở Việt Nam, liên lạc qua điện thoại. 2 tháng trước anh có...