Sống tiếp cuộc đời của mẹ
Mọi người hay tin đều cố thu xếp đến thắp cho bà nén nhang, với những chiếc khẩu trang che kín mặt và đứng cách xa nhau hai mét.
Mẹ của nhỏ bạn thân đã trăm tuổi và về trời vào một buổi trưa oi ả của mùa dịch. Nó chỉ kịp nhắn tin trong Zalo, vì còn phải lo hậu sự cho bà.
Bà nằm bình yên trong căn nhà mái ngói cổ cuối hẻm nhỏ, bụi trúc trước sân xanh um. Mọi người hay tin đều cố thu xếp đến thắp cho bà nén nhang, với những chiếc khẩu trang che kín mặt và đứng cách xa nhau hai mét.
“Đời vô thường đã đưa mẹ đến cuối con đường, để lại sau lưng những tháng ngày nhiều hạnh phúc nhưng cũng không ít gian truân… Mẹ đi vui vẻ nhé, tụi con cảm ơn và luôn nhớ mẹ”. Tôi lẩm bẩm và bỗng dưng thấy mình mạnh mẽ, mỉm cười với mẹ chứ không khóc.
Tôi và Trang chơi với nhau từ hồi tiểu học. Ông trời đã sắp xếp cho hai đứa cùng tên lót, yêu quý nhau như chị em. Học cùng, chơi cùng, lớn lên, vui buồn cũng cùng nhau, cho đến khi biết yêu, lấy chồng, sinh con…
Hầu như ai là bạn của Trang đều gọi mẹ của Trang là mẹ. Chúng tôi thấy xúc động mỗi khi tới nhà Trang chơi và được nói câu: “Thưa mẹ con mới tới”. Tại sao ư? Vì mẹ đã cho chúng tôi nhiều bài học rất đời thường, và kể cả chuyện chúng tôi học được từ Trang những điều hay ho, khi nó nói “mẹ biểu vậy”.
Còn nhớ, thời bao cấp, hoàn cảnh gia đình nào cũng khó khăn, bọn tôi lại thích ăn hàng nhưng nào có tiền. Thế nhưng mỗi lần kéo nhau tới nhà Trang chơi, chúng tôi đều được mẹ cho tiền, khi thì đổ bánh xèo, khi thì nấu chè đậu xanh…
Video đang HOT
Mẹ chỉ là nhân viên bưu điện nhưng rất rộng rãi, phát tiền chợ và tiêu vặt cho Trang luôn dư, nên chúng tôi cũng “ké” vào chút chút. Mẹ nói nụ cười của Trang quan trọng nhất với mẹ, Trang và các bạn vui thì mẹ vui thôi.
Thú thật, cũng có một dạo tôi hơi “dị ứng” với Trang về khoản khéo léo của nó trong cách cư xử. Điều này cho đến hôm nay chắc nó cũng không biết, nhưng chỉ một thời gian ngắn tôi đã thấy mình sai, ở chỗ mình còn nhiều thiếu sót chứ không phải do bạn mình quá chỉn chu. Hôm nay Trang bật khóc: “Đám tang của mẹ ấm áp quá, có bạn bè, đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp mới nơi tớ vừa làm vỏn vẹn vài tháng, và cả những người ở xa thật xa cũng về với mẹ. Trong mùa dịch, tớ chỉ thầm mong mọi người nhắn tin chia buồn là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng cũng áy náy quá vì chưa làm gì cho mọi người mà đã gây phiền hà…”.
Có gì áy náy đâu bạn yêu, chỉ là mọi người không quên được những câu hỏi thăm, an ủi của bạn khi họ cần, mọi người nhớ tới hương vị thơm ngon của ổ bánh mì kẹp thịt lúc đang đói, hay bịch xí muội bạn trao khi họ đau cổ họng…
Trong tích tắc, tôi một lần nữa biết mình sai vì đã từng nghĩ nhỏ bạn của mình “quá khéo”. Hiểu câu chuyện của Trang, tôi nhanh nhảu lặp lại câu ngày xưa mẹ đã nói với chúng tôi: “Hãy chinh phục mọi người bằng sự tử tế của mình, các con sẽ không bao giờ cô đơn”.
Mẹ luôn thích đẹp mỗi khi ra khỏi nhà. Mẹ vẽ mắt viền đen, mí mắt màu xanh nhạt, tô màu son vàng cam, quần áo thẳng thớm, rất quý phái. Bởi thế nên Trang giống mẹ, lúc nào cũng muốn mình đẹp trong mắt mọi người. Hồi đi học, chỉ mỗi mình nó được may đầm mới khi Tết đến, còn có cả kẹp tóc đẹp nữa.
Tôi cũng không chịu thua, nên mua vải ký về tự cắt may theo kiểu áo của nó, nghĩ lại thật buồn cười. Giờ đây khi đã bằng tuổi mẹ ngày xưa, trong túi xách của tôi luôn có cây son màu cam, và rất tự tin khi dùng nó. Tôi nhớ mẹ nói: “Là phụ nữ thì phải luôn sạch sẽ và biết cách làm đẹp”.
Trang kể: “Còn nhớ, ngày tớ không thi đại học mà đi làm ngay sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ không buồn hay xấu hổ mỗi khi bạn bè của mẹ hỏi thăm. Mẹ nói tớ không phải cố sức, chỉ cần làm tốt những gì mình đã chọn như trở thành người tốt, có ích cho gia đình, xã hội là ổn. Con cũng không cần là người giỏi nhất, mà hãy là chính mình, luôn nỗ lực và điều đó sẽ tạo nên con người đặc biệt, là con của mẹ…”.
Những lời khuyên của mẹ đã theo Trang suốt những năm qua, đi làm, nuôi con tới tuổi trưởng thành, Trang đã là đứa con đặc biệt của mẹ thật rồi.
Căn nhà cổ chứng kiến bao vui buồn của gia đình Trang từ nay sẽ vắng đi người mẹ tảo tần, tâm lý và tốt bụng, hết lòng thương yêu con cái. Trang bỗng chợt thèm những sớm mai lui cui vệ sinh, lo thức ăn sáng cho mẹ như ngày trước… Nhưng thôi, Trang nói rằng nó sẽ tiếp tục sống cuộc đời tươi đẹp của mẹ mình, với những hành trang quý giá mà mẹ đã ban tặng.
Minh Anh
Sau 9 năm xa cách, dù con không nhớ mặt bố nhưng tôi vẫn quay về "cưa" lại vợ cũ (Phần năm)
Vào ngày hạ quan mẹ, tôi gọi điện cho vợ và thông báo chuyện bà đã mất, nhưng vợ chỉ lạnh nhạt nói một câu xin chia buồn rồi tắt máy.
Có lần tôi hỏi nhỏ con bé có muốn tôi về sống chung không? Tôi còn dụ dỗ nói sẽ cưng chiều con, đưa con đi chơi, tết tóc cho con... Tưởng con bé đồng ý liền, nào ngờ con lắc đầu nguầy nguậy nói rằng không muốn, con bảo rằng không muốn mẹ phải khổ nữa. Có lần con hỏi mẹ sao con không có ba, mẹ bảo vì ba làm khổ hai mẹ con nên mẹ phải rời khỏi quê nhà vào đây sinh sống, nên con không muốn có thêm ba nữa.
Nghe con nói mà mắt tôi cay cay, tôi biết mình có lỗi nhiều lắm, nhưng chẳng lẽ chừng ấy năm qua đi, vợ không thể tha thứ cho tôi sao?
Chiều hôm đó tôi nhận được tin mẹ bị ốm nặng, bố bảo tôi về gấp. Tôi chỉ kịp nói lời chào với hai mẹ con rồi vội vã mua vé máy bay trở về. Mẹ tôi bị đột quỵ, đã được cấp cứu và tạm qua cơn nguy hiểm nhưng và vẫn rất yếu và có khả năng "đi" bất cứ lúc nào.
Những ngày sau đó, tôi ở viện chăm sóc mẹ, bù đắp lại 8 năm không thể báo hiếu mà còn làm bà đau khổ thêm. Mẹ tôi già đi một cách nhanh chóng, chỉ một tuần trong viện mà trông bà không ai nghĩ mới ngoài 60, nhìn bà như thể đã 80 tuổi rồi vậy. Mái tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Bà bảo không còn sống được bao lâu nữa, mong ước lớn nhất là nhìn thấy tôi yên bề gia thất. Bà bảo nếu tôi đã tìm được vợ con rồi thì mang hai người về cho bà gặp lần cuối trước khi nhắm mắt. Bà muốn nhìn thấy cháu nội, còn nếu họ không chấp nhận tôi nữa thì bà mong tôi có thể lấy một người khác.
Tâm trí tôi dồn hết vào việc chăm sóc mẹ nhưng rồi bà cũng ra đi trong một đêm nóng nực. (Ảnh minh họa)
Bà bảo tôi là cái gai trong tim bà, chừng nào tôi còn long đong lận đận thì bà có chết cũng không thể yên lòng. Trong 4 người con, 2 trai 2 gái, thì tôi là đứa con bà thương nhất. Tuổi trẻ thì nông nổi, giờ biết suy nghĩ chín chắn trưởng thành hơn thì lại già rồi mà vẫn cô độc. Bà không trách vợ con tôi vì đã bỏ tôi trong lúc tù tội, vì tôi đáng bị như thế, nhưng tôi là con trai bà, bà vẫn cầu mong tôi được hạnh phúc.
Nhiều lần tôi gọi điện cho vợ, nói rõ tình cảnh của mẹ và mong vợ đưa con về thăm bà. Nhưng cô ấy dứt khoát trả lời rằng không. Cô ấy đã cắt đứt với gia đình tôi rồi thì đừng về làm gì, sau lại sinh rắc rối. Con gái cũng không biết sự tồn tại của nhà ông bà nội, giờ gặp nhau xong rồi bà qua đời thì con chỉ thêm buồn chứ chẳng giúp ích được gì.
Tôi đã trách vợ lạnh lùng nhẫn tâm và giận cô ấy nên 1 tháng sau đó, tôi đã không gọi điện cho vợ dù tôi nhớ con quay quắt. 1 tháng đó mẹ tôi 4 lần cấp cứu. Tâm trí tôi dồn hết vào việc chăm sóc mẹ nhưng rồi bà cũng ra đi trong một đêm nóng nực mà chưa được gặp lại cháu gái và cũng không hề được nhìn thấy tôi lấy vợ mới. Tôi có lỗi với mẹ rất nhiều.
Vào ngày hạ quan mẹ, tôi gọi điện cho vợ và thông báo chuyện bà đã mất, nhưng vợ chỉ lạnh nhạt nói một câu xin chia buồn rồi tắt máy...
(Còn tiếp)
Kas Nguyen
Cận cảnh sinh vật lạ trong suốt như thủy tinh Sinh vật lạ có ngoại hình trong suốt như miếng thủy tinh này chính là loài sứa buồm, một loài động vật ăn thịt. (Nguồn Boredomtherapy) Khó ai có thể tưởng tượng rằng sinh vật lạ lùng trông giống hệt như miếng thủy tinh này lại là một loài động vật ăn thịt, tiêu diệt nhiều trứng cá có tên là loài sứa...