Sống là phải học cách chấp nhận và từ bỏ
Trong cuộc sống này, đến một lúc nào đó ta sẽ bị người khác làm tổn thương: gia đình, bạn bè, người yêu…
Khi bị tổn thương, ta sẽ đánh mất niềm tin. Mọi thứ dường như sụp đổ. Ta quỵ ngã. Những đau đớn về mặt tinh thần sẽ tát mạnh vào ta như cơn sóng dữ ngày bão. Lựa chọn vững vàng như những tảng đá hay yếu ớt chìm nổi như cành củi khô là ở chúng ta.
Khi bị tổn thương, ta sẽ đề phòng mọi thứ để không bị tổn thương lần thứ hai. Những nghi ngờ, những lo âu, sự sợ hãi… Lựa chọn mạo hiểm mở lòng đón nhận yêu thương một lần nữa, hay sống suốt đời với sự cô đơn, là ở chúng ta.
Khi bị tổn thương, ta có thể làm những việc rất xấu, rất ích kỷ. Sự căm hận lên tới đỉnh điểm, và khao khát trả thù trỗi dậy, ta muốn mọi thứ cũng sẽ phải chịu đau đớn giống ta. Lựa chọn vị tha để trở thành một thiên thần, hay bị nhấn chìm trong lửa hận và trở thành ác quỷ, là ở chúng ta.
Khi bị tổn thương, ta sẽ cố gắng vượt qua, nhưng cũng phải chấp nhận một điều, rằng những vết sẹo sẽ còn mãi. Lựa chọn tiếp tục ngồi dưới đất lạc lõng và cô đơn, nhìn dòng đời chảy qua trước mắt, hay đứng lên và hòa mình trở thành một phần của nó, sống cùng với nỗi đau, để biết trân trọng hơn những giá trị của cuộc sống, là ở chúng ta.
Video đang HOT
Ai trong đời chả ít nhất một lần chịu tổn thương, một lần chịu đau đớn vì một điều gì đó, một ai đó. Có người không vượt qua được, có người vượt qua được. Lựa chọn gục ngã vì nó, hay mạnh mẽ chấp nhận nó như một phần tất yếu của cuộc sống, là ở chúng ta.
Đừng trách những người làm tổn thương bạn. Hãy vượt qua nó và coi đó như một bài học của cuộc sống. Người ta sẽ không bao giờ nhìn vào và đánh giá một người khi họ vấp ngã, mà sẽ nhìn nhận và khâm phục cách người ấy đứng lên sau khi đã ăn vạ đủ lâu và thấm thía đủ nhiều.
Đừng tìm cách làm đau người khác để thỏa mãn sự tức giận nhất thời khi bị tổn thương. Vì khi bạn chịu tổn thương không có nghĩa là bạn được quyền làm ai khác tổn thương nữa. Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết rách trong tâm hồn mình. Những vết thương đó sẽ dần trở thành những vết sẹo sần sùi xấu xí trong ký ức trưởng thành của mỗi con người.
Từ bỏ, chứng tỏ rằng bạn đã vượt qua được những gì đang khiến bạn phát điên. Và nếu bạn thật sự muốn “trả thù”, có lẽ sẽ không có cách nào tốt hơn việc bạn lờ nó đi và cuối cùng để nó bị chìm trong quên lãng.
Từ bỏ có nghĩa là bạn đang thực hiện khả năng tự kiểm soát và đưa ra những quyết định đúng đắn – hãy tự đưa ra sự lựa chọn của mình chứ đừng để hoàn cảnh chi phối bạn.
Sống, là đôi khi phải học cách CHẤP NHẬN và TỪ BỎ… Từ bỏ, không phải là yếu đuối. Từ bỏ, là để tự cho mình những cơ hội tốt hơn.
Theo Guu
Chồng vô tâm khiến tôi luôn cảm thấy cô đơn
Sống bên cạnh chồng, hàng ngày ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng tôi vẫn thấy mình cô đơn, lạc lõng...
ảnh minh họa
Tôi 33 tuổi, chồng hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 9 năm và có một cậu con trai lên 7 tuổi, hiện tô đang mang bầu cô con gái thứ 2. Gia đình tôi sống ở quê nghèo, còn anh sinh ra và lớn lên ở thành phố, gia đình lại có điều kiện, nên từ khi quen đến khi cưới tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi có một khoảng cách chẳng thể lấp đầy được. Khoảng cách này không phải do tôi tạo ra, hay do sự mặc cảm của tôi mà thành, khoảng cách này xuất phát từ thái độ của anh và những người thân trong gia đình anh.
Ngày anh dẫn tôi về ra mắt bố mẹ, mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi, gia đình cháu làm ruộng à, thế thì về làm dâu nhà bác liệu có hợp không?. Tôi ngượng đỏ mặt, chỉ dám cười trừ, tôi định sẽ chia tay với anh, nhưng anh động viên tôi, nói mẹ anh không khéo nói nên đừng chấp bà. Rồi anh nói yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ.
Mang tiếng nói yêu tôi, nhưng anh không yêu chiều tôi như những cặp đôi khác, như những người đàn ông khác nói yêu tôi, tôi cũng đắn đo vì điều này, nhưng vì nghĩ tính anh như vậy nên tôi chấp nhận làm vợ anh.
9 năm làm vợ anh, tôi không nhận thấy mình được yêu thương. Anh không bao giờ chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì, chuyện công việc, chuyện bạn bè, tiền nong anh không bao giờ nói với tôi. Hồi vợ chồng còn ở chung với bố mẹ chồng, mỗi lần mẹ chồng phàn nàn gì về tôi là anh chẳng cần biết đúng biết sai, anh cứ tát cho tôi một cái đã rồi mới hỏi tôi xem như thế nào. Anh nói dù mẹ đúng hay mẹ sai thì tôi cũng là người có lỗi. Tiền đi làm về anh cũng đưa cho mẹ chứ chẳng đưa cho tôi, rồi đi chợ ăn uống hàng ngày mẹ anh lại đưa cho tôi chứ không phải là anh.
Từ khi hai vợ chồng ra ngoài ở riêng, thu nhập hàng tháng anh giữ lại gần hết chỉ đưa cho tôi vài triệu, tằn tiệm lắm tôi mới đủ chi tiêu trong gia đình, con cái. Không bao giờ có chuyện anh đưa mẹ con tôi đi siêu thị vào các ngày cuối tuần, anh cũng không san sẻ với tôi việc nhà, mọi chuyện liên quan đến anh cũng không chia sẻ với tôi. Đến ngay cả chuyện chăn gối anh cũng thích thì bắt tôi chiều, chứ không bao giờ hỏi han xem tôi cảm thấy như thế nào.
Hàng ngày sống bên chồng, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng tôi luôn cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng. Tôi không chia sẻ với chồng được bất cứ chuyện gì, dù vui, dù buồn cũng tự mình trải qua. Tôi cảm thấy mình đang chết dần, chết mòn trong sự cô đơn, trong chính ngôi nhà và bên cạnh chồng mình.
Theo blogtamsu
Người yêu có từ bỏ nếu biết tôi đã từng làm "gái" nuôi bà? Tôi nói với anh rằng sẽ không trách cứ gì anh nếu anh chọn rời xa tôi khi biết tất cả mọi chuyện và cũng sẵn sàng tâm lý vì điều đó... Chuyện tôi đã phải bán "cái ngàn vàng" để kiếm tiền viện phí cho bà khiến tôi không khỏi lo lắng và nghĩ đến việc phải nói chuyện này với người...