Sống không cần đàn ông
Cô bạn thân của tôi đang có ý định làm mai anh chàng mình được giới thiệu cho một cô bạn khác. Lý do đơn giản là vì cô ấy xác định sống không cần đàn ông.
ảnh minh họa
Một người chị cùng cơ quan của tôi cũng vậy. Có thể nói chị cũng đang sống rất dư giả và no đầy khi cũng xác định sống không cần đàn ông. Chị đã tự tậu căn chung cư cao cấp, tậu xe hơi đi làm, quần áo đồ hiệu thường xuyên được đổi mới. Tuy nhiên, tôi thấy làm lạ vì nếu sống không cần đàn ông thì tại sao chị lại muốn có một đứa con. Thực tế thì đứa con trai của chị cũng đã học đến lớp bốn. Vậy chẳng nhẽ đứa con là do chị tự thụ tinh và sản sinh ra? Xét khía cạnh giống nòi, tất nhiên là người phụ nữ cần tinh trùng của người đàn ông để có đứa con. Như vậy theo lời chị nói thì sống không cần đàn ông hẳn là điều vô lý.
Tôi cũng đã từng nghe một người bạn chia sẻ về hoàn cảnh hiện tại sống không cần đàn ông. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là trong quá khứ, người bạn của tôi chưa từng có một người đàn ông mình yêu thương. Theo tôi biết thì ít nhất cô ấy đã từng trải qua hai cuộc tình chính thức và vô số những mối quan hệ suýt trở thành chính thức. Ở thời điểm hiện tại cô đang độc thân. Có lẽ vì vậy mà cô nói sống không cần đàn ông, rằng cuộc sống của cô đang thực sự tốt đẹp. Nhưng tôi nghĩ, xen giữa tốt đẹp ấy là vô số những cô đơn vô hình được tạo ra từ lý do rất đời thường, sống thiếu đàn ông.
Video đang HOT
Đã năm lần, bảy lượt cô bạn ấy rủ tôi đi cà phê sau giờ làm việc mà không về nhà ngay. Cũng chừng đó lần rủ tôi ngồi cà phê nhưng là dịp cuối tuần. Đôi khi những buổi sáng bất chợt trời Hà Nội đổ cơn mưa, điện thoại của tôi réo rắt hồi chuông tin nhắn với nội dung được gửi: “Mưa làm tôi buồn. Làm tôi nhớ. Cuộc sống quá cô đơn?!”. Tôi nghĩ sau tin nhắn ấy, nỗi nhớ và nỗi buồn của cô cũng nguôi ngoai đi phần nào, bởi nhắn tin là một cách xả bỏ những si tình dồn nén. Và tôi cũng nghĩ, sau khi nhắn tin cho tôi, cô ấy vẫn đủ sức để gượng dậy đi làm, rồi sẽ quên buồn và nhớ bởi đó chỉ là những khoảng lặng cô đơn vô hình mà cô sẽ phải có trong cuộc sống không cần đàn ông.
Còn với tôi, tôi cũng đã từng nhắn tin cho chính mình, nhắn từ số cầm tay này sang một số cầm tay khác với nội dung buồn khổ, tê tái để xả bỏ những suy nghĩ cô đơn của những ngày đầu sống không cần đàn ông… Nhưng cho tới hiện tại, những khoảng lặng cô đơn vẫn điểm xuyết trong cuộc sống này.
Đàn ông là nguồn cội của sự cô đơn ở người đàn bà. Vậy tại sao tôi, những cô bạn hay những người phụ nữ khác lại không chọn sống độc thân? Tại sao chúng tôi lại không lựa chọn điều đó trước khi đưa ra quyết định sống không cần đàn ông từ sau những đổ vỡ?
Theo VNE
Tình nhân
Anh lại lén lút đến gặp chị khi vợ đang đi du lịch cùng cơ quan. Nhìn vẻ gầy rạc của anh cùng nét mặt chẳng mấy hân hoan của mình, chị chẳng muốn chần chừ thêm một phút giây nào nữa để đi đến quyết định cuối cùng.
Anh gặp chị vào một ngày mưa, khi chiếc xe máy của chị đột nhiên dở chứng giữa đường. Thấy dáng chị đứng loay hoay trong mưa, anh dừng lại hỏi han. Chị đọc nhiều báo trên mạng, có những hoàn cảnh nguy hiểm na ná như thế này, đột nhiên chị sợ đến tái mặt. Sợ anh là người xấu, chị lấm lét nhìn trước nhìn sau không bóng dáng ai nên càng run lẩy bẩy. Hình như đoán được ý nghĩ của chị, anh phì cười, phân bua rằng anh chỉ muốn giúp chị chứ không có ý xấu đâu.
Anh xuống xe và kiểm tra xe giúp chị. Chiếc xe bị chết máy do bị tuột thứ gì đó chị chẳng rõ. Hì hụi một lúc, anh cũng làm cho nó nổ máy. Khi ấy, người anh cũng đẫm nước mưa. Chị cảm ơn anh và bắt đầu trò chuyện khi hai người chung một đường về. Hỏi ra, mới hay công ty anh cũng khá gần cơ quan chị. Như là cơ duyên, sau ba bé Hân, chị lại thấy tim mình thổn thức trước một người đàn ông lạ - dù người ta đã đeo nhẫn ở ngón áp út.
Thêm một lần gặp gỡ khi anh có dịp đi ngang cơ quan chị, hai người bất ngờ chạm mặt nhau. Anh bảo mình có duyên nên mời chị đi uống nước. Suốt buổi trò chuyện, anh kể nhiều về con trai mình, chị lại say sưa kể về con gái. Hai người đùa cợt, biết đâu sau này lại có duyên làm sui. Anh kể về vợ trong khi chị im lặng lắng nghe. Khi anh hỏi về ba của bé Hân, chị im lặng một lúc rồi thả hết nỗi lòng. Lần đầu tiên, trước một người lạ, chị trút hết bầu tâm sự như vậy, cảm giác như anh là tri kỷ. Ba bé Hân chối bỏ hai mẹ con chị khi chị mang thai bé, chị đã quyết định giữ lại con và làm mẹ đơn thân từ đó đến giờ. Năm năm trôi qua, thời gian đủ lâu để chị tạm quên mọi chuyện và xem quá khứ cay đắng đã ngủ yên.
Anh cảm phục chị, từ cảm phục đến mên mến. Sau này, có chuyện gì anh cũng gặp chị để nhờ tư vấn. Chẳng hạn như mua quà ngày 8-3 cho vợ anh, mua quà sinh nhật tặng mẹ anh hay thậm chí là những chuyện trong công việc, anh đều muốn chia sẻ với chị.
Hai người âm thầm yêu nhau theo cách riêng của họ. Chỉ yêu theo kiểu nhớ nhung và thương cảm chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh tôn trọng chị và không muốn gia đình tan vỡ. Chị cũng không hề muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Cùng là phận đàn bà, chị đã đau đớn nhiều nên tuyệt nhiên chẳng muốn vợ anh phải đớn đau vì chị.
Bây giờ đã là tháng ba, tròn nửa năm ngày anh chị gặp nhau. Chị đưa bé Hân tới trường rồi hẹn anh ở góc quán quen thuộc. Lâu nay, chị đã suy nghĩ rất nhiều, nên kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt, kéo dài chỉ khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi và có lỗi với những người còn lại.
Tiếng nhạc trầm buồn phát ra từ cái loa cổ nơi ban công khiến tâm trạng chị càng thêm nặng nề. Chị bảo anh hãy kết thúc mọi chuyện ở đây để cuộc sống của cả hai bình yên như lúc trước.
Anh nhìn lên bầu trời, hạ bắt đầu về giữa lòng thành phố. Anh biết nói gì đây khi chẳng thể nào nói rõ cả cõi lòng mênh mang của mình. Anh thương vợ nhưng cũng yêu chị theo một cách khó hiểu.
Lòng chị xênh xang, biết chẳng thể nào trốn tránh cái ngày sẽ chia tay với những buổi lang thang phố cùng anh. Những hôm trời đẹp, anh rủ chị trốn việc để ra ngoại thành ngắm cảnh. Từ khi quen anh, chị cảm giác mình trẻ ra đến vài tuổi, chị lại yêu đời, lại muốn hát ca như trước. Chỉ là đêm về, thao thức mất ngủ vì bao cảm giác đan xen.
Chị sợ anh sẽ níu cả tháng ngày ở lại, sợ anh sẽ nhẹ nhàng đưa chị sang một bầu trời của tháng ngày khác. Kéo dài và tiếc nuối làm gì, thứ hạnh phúc vay mượn kia, chị ứa nước mắt đứng dậy ra về. Bên ngoài, một chiếc lá vừa vĩnh biệt tàn cây, rơi nhẹ nhàng trên bậu cửa.
Theo VNE
Bồ của chồng đến tận nhà tìm tôi Khi anh xách vali ra đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình tới đây là chấm dứt. Trong con mắt của mọi người, tôi may mắn vì có một gia đình hoàn hảo, dù thật sự, tôi chẳng mấy xinh đẹp. Ấy vậy nên nhiều người mới nói, phúc lớn nhất của tôi là lấy được một người chồng không chỉ đẹp...