Sống dở chết dở vì nhà nghèo mà vợ lại thích bốc phét
Thế nhưng nói ra rồi thì cô còn biết giấu mặt đi đâu. Đường nào cũng chết, Hằng quay sang trách cứ chồng, khiến anh sống dở chết dở, muốn bỏ quách cô vợ này đi nhưng không đành lòng.
Trường lấy vợ rồi mới biết được cô vợ mà mình quyết định sống chung cả đời ấy có tính “ bốc phét” như thần như thánh. Chính vì tính cách này của vợ mà không ít lần Trường ngượng chín mặt với anh em, bạn bè.
Hai vợ chồng Trường cưới xong lên Hà Nội làm việc, thuê một căn hộ chung cư 45m2 với giá ,5 triệu. Mức thu nhập của hai vợ chồng đủ trang trải cuộc sống, nếu có con vào rồi thì có lẽ kinh tế còn eo hẹp hơn nữa.
Ấy thế mà Hạnh – vợ Trường còn không chịu hiểu hoàn cảnh gia đình mà suốt ngày đi “vẽ rồng vẽ phượng”, bốc phét hết cái này đến cái kia. Người quen, biết rõ tính Hạnh hay biết rõ về gia đình anh thì sẽ thông cảm, thế nhưng đối với những người bạn xã giao, ít tiếp xúc thì đều cười nhạo anh vì lấy được cô vợ “giàu”.
Đi đâu, gặp ai Hạnh cũng toang toác là nhà mình giàu có, lấy chồng cái là bố mẹ đẻ mua cho hai vợ chồng căn hộ chung cư. Tiền bạc tiêu xài thoải mái, đi làm để lấy vui chứ có trông chờ vào mấy đồng lương đâu.
Hoàn cảnh đã đến mức độ đó rồi mà Hạnh còn không biết đường dừng lại, cô còn cố bốc phét với đồng nghiệp là chồng cô làm sếp lớn bên ngân hàng. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Thậm chí chiếc xe Vespa Hạnh đang đi bằng tiền mua trả góp ấy cũng được cô tâng lên mây xanh. Nào là “Mẹ em bảo mua SH nhập mà đi, nhưng em thấp bé nhẹ cân đi SH sợ nặng, bất tiện nên đành vớ tạm con Vespa đi, không thích thì mang về quê cho anh em, họ hàng”, nào là “Con iPhone 7 này là quà chị gái mua tặng hôm sinh nhật vừa rồi…”.
Thế nhưng tất tàn tật những thứ đó đều là tiền trả góp, đều phải đi vay tứ tung để mua. Cũng chỉ vì những thứ hào nhoáng đó mà Hạnh nhịn ăn uống nhiều hôm, khóc lóc đủ đường để ép chồng đồng ý đi mau trả góp.
Hoàn cảnh đã đến mức độ đó rồi mà Hạnh còn không biết đường dừng lại, cô còn cố bốc phét với đồng nghiệp là chồng cô làm sếp lớn bên ngân hàng. Thấy vậy ai cũng nể Hằng, nhiều người còn tỏ ra ghen tị với cô vì “nhà đã giàu còn lấy được chồng giỏi”. Nào ngờ cho đến hôm công ty cô có việc cần phái bên ngân hàng giúp đỡ, sếp Hằng nghe cô nói là có chồng làm sếp lớn bên đó nên giao luôn cho cô công việc “thuyết khách”.
Lúc đó Hằng đỏ mặt tía tai, đớ người ra vì chồng cô thật ra chỉ làm nhân viên kỹ thuật máy móc bên ngân hàng chứ đâu có sếp lớn sếp bé gì, thậm chí Trường còn đi xe tàu cà tàng, ngày nào cũng mặc đồng phục kỹ thuật nhàu nát… Hằng về kể rõ sự tình với chồng.
Trường nghe vậy tức muốn nổ tung đầu, vì không ít lần anh đã nhắc nhở vợ bỏ cái tính khoe mẽ, bốc phét đi, nhưng cô đâu có nghe, giờ sự tình ra vậy thì chỉ còn cách nói thật với sếp cô, để sếp thông cảm mà không đuổi việc.
Thế nhưng nói ra rồi thì cô còn biết giấu mặt đi đâu. Đường nào cũng chết, Hằng quay sang trách cứ chồng, khiến anh &’sống dở chết dở’, muốn bỏ quách cô vợ này đi nhưng không đành lòng.
Theo Tintuc
Mong muốn trả thù sau ngày bị sếp cướp người yêu
Khớp lại tất cả mọi chuyện, đến phút này, tôi mới thấy sếp của mình đã có cả một "kế hoạch" chuẩn bị để chiếm đoạt Huyền khỏi tay tôi, từ việc nhanh chóng nhận cô vào làm đến việc điều chuyển tôi sang lái xe tải để luôn phải vắng mặt ở cơ quan.
Tôi lái xe cho các sếp tại một xí nghiệp vận tải. Tận tụy và luôn hiểu ý sếp nên tôi được giám đốc Hệ tin, quý.
Huyền- người yêu của tôi - tốt nghiệp Trung cấp kế toán đã hơn một năm, nhưng vẫn chưa tìm được công việc phù hợp. Tôi nhờ Hệ giúp. Không ngờ ngay sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Huyền đã được Hệ đồng ý cho vào làm ở phòng hành chính. Mặc dù chỉ làm những việc chẳng liên quan gì đến chuyên môn được đào tạo nhưng chúng tôi đều rất vui và vô cùng biết ơn Hệ.
Tuy có nhan sắc nhưng Huyền sống biết điều, vui vẻ với mọi người nên được anh chị em trong cơ quan quý mến. Ai cũng chúc mừng tôi có vợ chưa cưới vừa xinh đẹp lại nết na. Một lái xe bình thường như tôi mà có người yêu hơn hẳn nhiều vợ kĩ sư, Trưởng phó phòng ban trong xí nghiệp thì đó quả là điều may mắn. Tôi ý thức được số "hên" của mình và luôn có tâm lý sợ đổ vỡ tình yêu, mà điều này thì có thể xẩy ra bất cứ lúc nào vì Huyền được quá nhiều đàn ông săn đón, kể cả những người đã có vợ, con. Tuy nhiên, cô sống nghiêm túc nên không có điều tiếng gì.
Cuộc sống của tôi và Huyền đang yên ổn trong sự chuẩn bị ngày cưới vào cuối năm thì Hệ gọi tôi lên phòng, yêu cầu bàn giao chiếc xe cho người khác để chuyển sang lái xe vận tải, do người tài xế phụ trách xe này đã đến tuổi không được lái xe theo quy định. Chiếc xe mới có tải trọng lớn, lại phải thường xuyên chở hàng trên những chặng đường xa, gập ghềnh. Lúc đầu, tôi ái ngại không muốn nhận. Nhưng Hệ đã đả thông tôi là chỉ lái tạm một thời gian, khi kiếm được người khác sẽ trở lại lái xe con như cũ. Vì biết ơn anh đã nhận người yêu vào làm việc, tôi đành răm rắp tuân thủ, tuy trong lòng không khỏi thắc mắc: Sao sếp không để người từng có nhiều năm lái xe vận tải thay mình? Không hiểu bao giờ mình mới được trở về lái xe con?
Công việc cũ thì tôi luôn ở Hà Nội. Chỉ thỉnh thoảng mới lái xe chở sếp đi công tác tỉnh khác, nhưng cũng chỉ mấy trăm cây số và trong vài ba ngày. Nay lái xe tải chở hàng, tôi phải đi xa hàng ngàn cây số, lên Tây Bắc, Việt Bắc vào phía Nam thường xuyên. Thời gian ngồi trên xe nhiều hơn thời gian ở Hà Nội. Thực lòng, điều khiến tôi lo lắng không phải sự nguy hiểm từ công việc mà là phải xa Huyền. Tôi cảm thấy như cô không còn chắc chắn trong tầm tay của tôi. Tuy đã hẹn ngày cưới không xa, nhưng mỗi tháng chỉ ở bên nhau được một vài lần ngắn ngủi, lại luôn có nhiều ong bướm vo ve xung quanh, cô ấy có thể thay lòng. Nhất là tôi chỉ là một người đàn ông rất bình thường, lại làm công việc nặng nhọc.
Những lần gặp gỡ đầu tiên sau khi tôi chuyển công việc, vẫn thấy Huyền không có gì thay đổi. Nhưng về sau, những cú điện thoại, tin nhắn cứ thưa dần. Tôi hỏi, cô nói là rất nhiều lần gọi cho tôi nhưng máy "không liên lạc được" do ngoài vùng phủ sóng khi tôi đang lái xe ở vùng cao. Về sau, tôi nghe dư luận xì xào về mối quan hệ giữa cô và Hệ. Tôi bán tín bán nghi nhưng thấy Huyền không có biểu hiện gì cụ thể.
Một lần tôi chở hàng lên Tây Bắc, do đường trơn không làm chủ được tay lái, chiếc xe bị lật nghiêng. Rất may tôi chỉ bị thương. Hàng hóa bị hư hại chút ít. Hệ cho tôi nghỉ điều trị với chế độ khá hậu hĩnh. Khoản đền bù do hàng hóa bị hỏng anh cũng không để tôi phải bỏ tiền túi mà do xí nghiệp cáng đáng. Một lần nữa, tôi lại biết ơn người Thủ trưởng của mình. Sau hai tuần, tôi bình phục (chỉ bị chấn thương phần mềm). Cứ tưởng Hệ sẽ đổi lại xe cho tôi, nhưng anh động viên tôi tiếp tục công việc. Tôi đã đi làm ngay mà không cần nghỉ thêm ngày nào và chỉ một tuần sau đó, lại tiếp tục cầm lái.
Ảnh minh họa
Trong thời gian tôi nghỉ ở nhà, Huyền vẫn đến thăm nom chu đáo. Tôi có ý nghĩ mình đã đa nghi và hiểu sai về cô. Nhưng tại sao trong xí nghiệp lại có dư luận về mối quan hệ không đàng hoàng giữa cô và Hệ? Lần này tôi quyết định hỏi Huyền thì cô trả lời: Hệ đã có vợ, con. Chỉ vì sếp quý, giao cho cô nhiều việc quan trọng mà lẽ ra người khác có trách nhiệm phải làm nên họ sinh đố kỵ mà xuyên tạc, đơm đặt. Đúng là lâu nay, Hệ là người chỉ biết lao vào công việc, chứ không có biểu hiện trăng hoa, mặc dù có vợ già.
Khi vừa cầm lái trở lại được ít ngày thì một lần, tôi gây tại nạn. Người lái xe máy đèo thêm một người khác đâm vào mũi xe tôi, khiến anh ta chết tại chỗ, người còn lại bị thương nặng. Tôi phải nhận án tù 5 năm cho vụ việc này, do bằng lái sử dụng đã hết hạn chưa đổi và điểm gây tai nạn lấn sang phần đường bên kia.
Tôi ở trong tù, lúc đầu, Huyền vào thăm đều đặn. Rồi bẵng đi mấy tháng, cô mới trở vào. Buồn, nhớ, thêm chút giận dỗi và lởn vởn ý nghĩ cô có quan hệ đặc biệt với Hệ, tôi buột miệng nói với cô: "- Anh ở trong này những 5 năm. Em gặp ai phù hợp thì lấy họ, chờ đợi anh sẽ phí tuổi xuân vì khi ấy em đã 30". Tôi thấy Huyền thở dài và nói. "- Sao anh nghĩ vậy? Anh muốn thế thật sao?" Tôi không nói gì. Sự thực thì để nói ra câu ấy, lòng tôi như xát muối. Nếu điều đó xảy ra thì với tôi, không có gì khủng khiếp hơn. Nhưng càng ngày, số lần Huyền vào thăm tôi cứ thưa dần. Cô xin lỗi và nêu những lý do rất chính đáng. Về sau, mặc dù phải tới mấy tháng cô mới vào nhưng tôi thấy rõ sự nhạt nhẽo. Cô vào thăm tôi như một sự miễn cưỡng, chiếu lệ. Có khuynh hướng tránh nhìn vào mắt tôi lúc đối diện. Và như tôi phỏng đoán, đó là lần cuối cùng cô vào trại giam. Khi đó, tôi mới ở tù được một năm.
Mấy tháng sau cái lần cuối cùng đó, tôi nghe tin cô lấy chồng. Việc này tôi nghĩ trước sau sẽ diễn ra. Tôi chỉ bị bất ngờ khi chồng cô không phải là ai khác mà chính là Hệ. Anh đã tiến hành ly hôn vợ rất nhanh để lấy cô. Khớp lại tất cả mọi chuyện, đến phút này, tôi mới thấy sếp của mình đã có cả một "kế hoạch" chuẩn bị để chiếm đoạt Huyền khỏi tay tôi, từ việc nhanh chóng nhận cô vào làm đến việc điều chuyển tôi sang lái xe tải để luôn phải vắng mặt ở cơ quan. Rồi khi tôi gây tai nạn, ra tòa, với tư cách Thủ trưởng, anh ta không dốc sức bênh tôi mà chỉ nói rất chung chung: "-Mặc dù anh L. gây tai nạn chết người nhưng mong được chiếu cố để giảm tội".
Thưa các anh, chị. Giờ đây tôi đã ra tù được mấy tuần. Phút này, tôi đã tĩnh tâm trở lại. Song song với việc tìm kiếm công ăn việc làm, tôi luôn trỗi dậy ý nghĩ trả thù Hệ. Tuy rất hận Huyền, nhưng phần nào có thể thông cảm việc cô ấy đi lấy chồng, cũng vì chính tôi nói ra điều đó. Nhưng với Hệ, tôi thấy hắn hèn hạ và nham hiểm, độc ác, đã đẩy tôi vào tù vì đang tự nhiên, bỗng dưng bắt tôi lái xe tải nên mới ra nông nỗi? Chỉ có trả thù, tôi mới hả cơn oán hận. Thời buổi này, gây cho hắn thương tích không khó gì. Phương án thứ hai là tôi sẽ tìm gặp người vợ cũ của Hệ để kể rõ toàn bộ sự thật với mục đích để chị ta sẽ có cách xử người chồng tệ bạc. Theo các anh chị, tôi nên chọn cách nào?
Theo GĐXH
Khốn khổ vì sếp nhỏ không vừa mắt, dù sếp lớn rất ưng Trước khi em xuất hiện, Trưởng phòng là người ăn chơi sành điệu, được chú ý nhất công ty... Trưởng phòng không ưa vì em nổi bật hơn cô ấy (Ảnh minh họa) Em năm nay 24, hiện đang làm trong phòng dịch vụ của công ty tư nhân khá có tiếng. Em được nhận vào làm việc một phần cũng vì nhờ...