Sống cùng ám ảnh
Những cơn ác mộng có thật.
“Gia đình em ngoài bố mẹ, thì còn có bà nội sống cùng nữa. Bố em đi công tác thường xuyên, mẹ lại làm ca nên cả ngày chỉ có em và bà ở nhà. Đợt đấy bà em bị ốm, thiếu người trông, nên N- Con trai chú em ở quê phải lên để trông bà giúp. N là em họ nhưng lại hơn em năm tuổi.
Nhà tập thể, phòng tắm với bếp chỉ cách nhau một cánh cửa xếp, nên nhiều khi em tắm gội ở trong mà giật bắn mình vì N hay vào bếp lấy đồ, thậm chí là mở hẳn cửa phòng tắm ra để mượn bàn chải hay khăn mặt. Những lúc như thế em chẳng biết phải làm gì. Vì nhà chỉ có ba người. Bà thì ốm mệt nằm một chỗ, chỉ có mình em với N. Rồi một hôm trong lúc ngủ trưa, em mơ hồ nhận thấy có ai đó đang sờ soạng khắp người mình. Lén mở mắt ra, em giật bắn người khi thấy N đang nằm bên cạnh, tay thì khua khoắng trong áo em. Em sợ đến đờ cả người nhưng không giám bật dậy, chỉ giả vờ xoay người. Sau đó, chắc N sợ em tỉnh giấc nên đi ra ngoài. Nằm một mình trong nhà, em vừa sợ hãi, vừa giận dữ đến chảy nước mắt. Em không biết phải làm thế nào nữa. Giờ mỗi khi ở nhà cùng N em chẳng dám ngủ hay tắm gội gì hết, lúc nào đầu óc cũng trong tình trạng phòng vệ, căng thẳng, mệt mỏi không chịu nổi.” – H.G (15t, HN)
Trên thực tế, trong không ít những trường hợp xâm hại thì nạn nhân và thủ phạm đều có quen biết, thậm chí là có mối quan hệ huyết thống với nhau. Đáng giật mình hơn là trong số những nạn nhân ấy, còn có cả những chàng trai mới lớn. “Nhà em vốn ở ngoại thành. Em may mắn thi đỗ được một trường cấp 3 có tiếng trong thành phố, nên bố mẹ gửi em lên nhà bác cả để tiện việc đi lại học hành. Nhà bác rộng rãi.
Lại chỉ có một anh Con trai nên em thấy rất thích và thoải mái. Đáng nhẽ em được xếp ở hắn một phòng riêng nhưng H, anh họ em cứ muốn em ở cùng anh ấy, hai anh em kèm nhau học cho tiện. Hai bác vui vẻ đồng ý, em thấy cũng không có vấn đề gì nên nhanh nhảu nhận lời. Nhưng từ đấy, cơn ác mộng chính thức bắt đầu. H luôn rủ em tắm chung, thậm chí là ngủ chung giường cùng anh ấy. Rồi một hôm đi học về, em giật bắn mình khi thấy H đang xem phim nóng và “một mình” ở trong phòng. Nhìn thấy em, H liền lao ra ôm hôn em. Hai bác đi làm chưa về, chỉ có hai đứa ở nhà, em ú ớ kêu cứu nhưng chẳng ích gì. Em lấy hết sức đẩy H ra và chạy nhanh ra ngoài. Em lang thang ngoài đường, mãi đến tối mịt mới dám về. Đêm hôm ấy, H bảo em rằng “Anh bị gay, anh thích em lâu rồi nhưng không dám nói vì bố mẹ anh không biết gì hết. Giờ em lên ở cùng anh vui lắm, em đừng làm anh buồn nha!.” Em sợ run người, và muốn chạy trốn khỏi căn phòng đáng sợ ấy. Nhưng em sẽ phải nói như thế nào với hai bác và bố mẹ mình đây?” - D (TP.HCM)
ảnh minh họa
Nguyên nhân sâu xa của những cơn ác mộng.
Thứ nhất, đó là sự chủ quan. Teen thường có thói quen ăn mặc tự do, thoải mái, nhất là lúc ở nhà. Với tâm lý “Ôi toàn người nhà ấy mà, có gì mà phải ngại”, rất nhiều bạn trẻ đã không chú ý đến việc ăn mặc hay những hành động, cử chỉ của mình và đã vô tình lọt vào tầm ngắm của “yêu râu xanh” sống ngay trong nhà mình. Như trường hợp của G (13t, HN) là một ví dụ điển hình. Nhà có người anh họ ở quê lên ở nhờ để ôn thi đại học. Vì không để ý nên G vẫn ăn mặc hớ hênh như mọi khi. Trời mùa hè nóng bức, N chỉ mặc độc chiếc áo hai dây và chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn. Rồi G cũng chẳng ngại những va chạm thân thể với người anh họ kia vì ngây thơ nghĩ rằng “Anh em họ hàng với nhau, có gì mà phải ngại?”. Hậu quả đáng tiếc là trong một lần không kiềm chế được, người anh họ kia đã làm chuyện tày đình với G.
Video đang HOT
Thứ hai, sau khi đã bị lợi dụng, xâm hại một lần, teen thường có tâm lý ngượng ngùng, sợ hãi. Sợ nói ra sẽ bị phụ huynh mắng mỏ, không tin, sợ bị đánh giá là hư hỏng, xa lánh . . . Vô hình chung, rất nhiều bạn trẻ sau khi bị xâm hại thường chọn cách cắn răng sống chung với nỗi sợ hãi của chính mình. Tâm lý bị chấn động và ảnh hưởng tiêu cực là điều khó có thể tránh khỏi.
Cuối cùng, nguyên nhân thứ 3 dù ít nhưng không phải là hiếm gặp: Bị đe dọa. “Nhà chú T hàng xóm rất thân thiết với nhà em. Tối nào chú cũng sang nhà em để chơi cờ cùng bố, nên gần như mọi người đã coi chú là người trong nhà. Hôm ấy, bố mẹ đi ăn cưới, chỉ có mình em ở nhà. Chú sang nhà bảo xem lại đường dây truyền hình cáp của nhà chú, rồi trong lúc ấy, em đã bị chú làm hại. Em đã khóc rất nhiều và bảo là sẽ mách bố mẹ nhưng ngay lập tức chú đã tát em, rồi dọa dẫm rằng nếu nói ra chú sẽ không để cho em yên. Em thực sự bấn loạn và gần như phát điên. Đến nay đã gần được một tháng rồi, nhưng em vẫn chưa dám nói với ai cả.”
Tự cứu lấy mình.
Đối phó với những “yêu râu xanh” bên ngoài đã khó, đối mặt với những kẻ xấu núp dưới vỏ bọc là “người quen”, “người thân trong Gia đình” lại càng khó gấp nhiều lần. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không tự bảo vệ được mình.
Theo VNE
Hãy save hết những vết thương vào file "kỷ niệm"
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này.thấy nó nữa.
Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi...
Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình "click chuột phải" chọn "delete"như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.
Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả...Quên hết, quên hết...miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa
Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:
Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn...Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém...Nói chung không ổn.
Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm". Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi...Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy
Dường như trái tim tôi mang đây vêt thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh.
Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở môt nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.
Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại
Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương...làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình.
Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc "save" vào file "kỷ niệm" từ bao giờ rồi...
"Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có". Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!
Theo VNE
Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu cao tay Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: "Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!" Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái "lịch sử" đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt...