Sởn gai ốc nghe “nông dân” kể chuyện “chăn rau” trên mạng
“Nhiều cô gái trẻ quá dễ dãi trong quan hệ nam nữ, chỉ cần tán tỉnh vài câu là có thể đi ngủ luôn được” – Nam, 30 t.uổi, một “nông dân” có kinh nghiệm nhiều năm “chăn rau” nhận xét.
Năm 2013, Công an Hà Nội đã triệt phá một loạt trang web đen tại Việt Nam. Bên cạnh những đường dây mại dâm hoạt động ăn theo web đen thì đằng sau những trang web s.ex bị đ.ánh sập là thú chơi hết sức bệnh hoạn trên mạng Internet.
Từ “rau sạch”…
Theo một số “ dân chơi” có thâm niên trên mạng thì khởi điểm của những trang web s.ex tại Việt Nam xuất hiện từ năm 2006 với “cây đa cây đề” của giới ăn chơi là trang web “mocxi”, trong 3 năm hoạt động đã thu hút 300.000 thành viên tham gia và hàng chục nghìn lượt truy cập mỗi ngày. Đây cũng là trang web s.ex đầu tiên “phát minh” ra việc chụp ảnh gái mại dâm đưa lên mạng để câu khách. Năm 2009, ban quản trị của “mocxi” hoạt động ở TP HCM đã phải hầu tòa.
Ảnh minh hoạ từ internet
Sau khi “mocxi” bị đ.ánh sập thì dân chơi trên mạng gần như bị bơ vơ nên đành phải vào các diễn đàn s.ex khác… nhưng tất cả những diễn đàn trên, chỉ sau một thời gian ngắn cũng phải đóng cửa bởi nhiều lý do như không sinh lợi do chi phí thuê máy chủ ở nước ngoài cao (tùy theo dung lượng thuê, giá trung bình từ 30-100 USD/tháng) nên phải tự đóng cửa.
Tuy nhiên, web s.ex cũng giống như những chiếc vòi bạch tuộc, vẫn tiếp tục lây lan cùng sự phát triển của mạng Internet. Rút kinh nghiệm từ ban quản trị “mocxi”, những kẻ quản lý mạng (admin) hoạt động kín đáo hơn, cộng thêm việc thuê máy chủ ở nước ngoài nên đã gây nhiều khó khăn cho công tác điều tra, xử lý của cơ quan chức năng.
Phùng Thanh Sơn (28 t.uổi, Thịnh Hào, Đống Đa, Hà Nội), kẻ từng đầu tư 17 triệu đồng thuê kỹ sư thiết kế riêng cho mình trang web s.ex “lauxanh” cho biết, để có một trang web s.ex, đầu tiên phải có người thiết kế và một người chuyên về công nghệ thông tin để làm công tác bảo mật. Còn người điều hành ở Việt Nam được chia quản lý theo từng khu vực như miền Nam, miền Trung, miền Bắc… Tóm lại admin ở khu vực nào thì phải quản lý được hoạt động của “dân chơi” ở khu vực đó.
Trong mỗi một trang web s.ex có nhiều chuyên mục nhỏ, tương ứng với nhiều thú chơi khác nhau của “dân chơi”. Những từ lóng như “nông dân”, “rau sạch”, “chăn rau”, “phi công”, “máy bay thương mại”, “check hàng”… cũng từ những trang web này mà ra.
Video đang HOT
Theo giải thích của Sơn thì thành viên của các trang web s.ex chia làm 3 loại: Loại thứ nhất gọi là “checker”, tức là những người chuyên đi “check hàng” – lên mạng lấy số điện thoại của gái b.án d.âm để thực hiện việc m.ua d.âm. Loại thứ hai được gọi là “nông dân”, là những người đàn ông không phân biệt độ t.uổi, có thể là một thanh niên mới lớn, cũng có thể là một người đàn ông đã xế chiều, hàng ngày lên mạng để tìm “rau”. Loại thứ ba là “phi công”, những chàng trai có thú lên mạng tán tỉnh, làm quen “máy bay” là những người phụ nữ hơn t.uổi tầm trung niên.
Khái niệm “rau” và “máy bay” để chỉ những người phụ nữ có nhu cầu cao về t.ình d.ục và dễ dãi trong “chuyện đó”. Tóm lại trừ “hàng” là quan hệ mua b.án d.âm phải trả t.iền, còn lại “rau” và “máy bay” là quan hệ miễn phí. Chính vì thế đã sinh ra những kẻ chuyên đi “chăn rau” và “săn máy bay bà già”. Những thú ăn chơi bệnh hoạn, quái đản của dân chơi trên mạng cũng sinh ra từ đây…
Quái đản chuyện “chăn rau”
“Nhiều cô gái trẻ quá dễ dãi trong quan hệ nam nữ, chỉ cần tán tỉnh vài câu là có thể đi ngủ luôn được” – Nam, 30 t.uổi, một “nông dân” có kinh nghiệm nhiều năm “chăn rau” nhận xét. Nam có vẻ rất tự tin về khả năng đàn ông của anh ta khi khoe thành tích chỉ trong vòng hơn 2 năm đã chăn được trên 100 “rau”.
Theo giải thích của Nam thì “rau” là những cô gái từ 24 t.uổi trở xuống, có thể là học sinh, sinh viên, có thể là người bán hàng, người giúp việc, tóm lại là phụ nữ chưa có chồng nhưng dễ dãi trong chuyện tình cảm. “Rau” có thể gặp một người đàn ông nhắn tin nhầm hay giả vờ làm quen, sau đó gặp nhau, đi ăn uống và sẵn sàng lên giường với người đàn ông mới quen. Trong “rau” lại chia làm 2 dạng: Một dạng gọi là “không nốt” tức là lần đầu tiên gặp đã có thể đi nhà nghỉ ngay; dạng thứ hai là phải một hai ba “nốt”, tức là mỗi một “nốt” là một lần gặp gỡ.
“Giới trẻ bây giờ quá dễ dãi về vấn đề t.ình d.ục nên dẫn đến một tình trạng là có rất nhiều cô gái một ngày có thể ngủ với nhiều người đàn ông, có thể 10-15 người/ngày, thậm chí không cần ăn uống làm quen mà đi thẳng vào nhà nghỉ luôn. Họ chỉ cần thỏa mãn về t.ình d.ục chứ không cần t.iền nong” – Nam cho biết.
Đi tìm “rau” trên mạng không khó. Một là tự “rau” giới thiệu bản thân trên các diễn đàn mạng. Hai là cộng đồng “nông dân” sẽ chia sẻ những thông tin về “rau” cho nhau.
Thế nhưng, theo kinh nghiệm của Nam thì chỉ những “nông dân” không biết tự đi “chăn rau” mới ăn “rau” trên mạng. Còn “nông dân” chuyên nghiệp như anh ta có những chiêu đi tìm “rau” hết sức đơn giản nhưng lại không kém phần tinh quái mà như Nam chia sẻ thì “chăn rau cũng cần có nghệ thuật”.
Theo lời kể của Nam thì cách đi tìm “rau” do anh ta tự nghĩ ra khi một lần tình cờ, Nam đi qua khu nhà cho thuê trọ và đọc được tờ thông tin “tìm người ở ghép” của một n.ữ s.inh viên. Ghi số điện thoại trong thông báo vào máy, buổi tối rảnh rỗi, anh ta bắt đầu “chiến dịch” tán “rau”.
Giọng nhẹ nhàng, lịch sự, anh ta giả vờ nói với cô sinh viên đang tìm người ở ghép rằng cũng đang đi tìm một người đàng hoàng, đứng đắn ở cùng cô em họ là sinh viên năm thứ nhất mới từ quê ra Hà Nội học, rồi hẹn gặp gỡ để nói chuyện cụ thể việc ở ghép. Mọi việc diễn ra chóng vánh tại một quán cà phê. Với cái mã đẹp trai, tán như khướu và kinh nghiệm tình trường, cô gái đã bị Nam chinh phục. Và nhà nghỉ bao giờ cũng là đích đến của cả “nông dân” và “rau”.
Theo kinh nghiệm của Nam thì tại những cuộc gặp như vậy, tùy theo khả năng, đ.ánh giá của mình về cô gái đó mà tấn công “rau”. Dễ nhất là gặp những cô gái đang hoàn cảnh cô đơn, hoặc buồn chán về chuyện gì đó như cãi nhau với người yêu, mới bỏ người yêu hay bế tắc trong cuộc sống, hoặc bản thân cô gái cũng dễ dãi trong quan hệ nữa, thì việc đi nhà nghỉ là đương nhiên và dễ dàng.
Có thể ngủ với “rau” này một lần hoặc vài lần. Nếu chán hoặc bị “rau” bám sẽ phải tìm cách cắt đuôi bằng cách cho số điện thoại của “rau” cho một người đàn ông khác. “Khi có người khác quan tâm thì “rau” này sẽ phải ngãng mình ra” – Nam mỉm cười một cách tinh quái.
Theo VNE
Tôi u mê trong cuộc tình ảo
Tôi và anh thường gặp nhau khi đã nửa đêm, không hề biết tên nhau và anh nghĩ rằng tôi là đứa con gái hư hỏng.
Hiện tại tôi thật sự không biết nên làm gì với một mớ hỗn độn đang nằm ngổn ngang trong lòng. Tôi có lên tiếp tục theo đuổi cuộc tình ảo đó không, hay nên khép những nỗi nhớ về người đó lại để bắt đầu một cuộc sống mới?
Năm nay tôi tròn 26 t.uổi, nhưng đây là lần đầu tiên biết đến cảm xúc của tình yêu thật sự là như thế nào, nên tôi rất phân vân. Liệu đó có phải là sự ngộ nhận của một người luôn sống trong thế giới cô độc như tôi không? Cuộc sống lúc trước của tôi luôn gắn liền với những giọt nước mắt của nỗi đau và nỗi sợ hãi không lúc nào nguôi, khi hàng ngày phải chứng kiến người mẹ mà tôi yêu thương nhất đang từng ngày phải đấu tranh với bệnh tật và có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Thêm vào đó là áp lực về t.iền bạc luôn dày vò tôi, vì con số phải chi cho mỗi lần nhập viện của mẹ ngày càng lớn và tần suất ngày càng nhiều.
Bên cạnh đó là áp lực về việc học của tôi. Tôi không thể làm tốt hai vai trò, một người học trò siêng năng và một người con thảo cùng lúc. Nhiều lúc tôi quá mệt mỏi và muốn buông xuôi mọi thứ. Nhưng nhờ vào tình yêu và sự quan tâm của mẹ nên tôi luôn cố gắng, giấu những mệt mỏi và nước mắt ấy vào lòng để vượt qua.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Cuộc sống như thế cứ trôi một cách bình lặng và tôi cũng quen dần với nó, cho đến một ngày, mẹ rời xa tôi mãi mãi. Nỗi đau ấy chợt thức giấc và nhận ra rằng tôi đã không còn nước mắt để khóc được nữa. Lúc đó, tôi thật sự cần một bờ vai để tựa, một bàn tay đủ vững để kéo tôi vượt qua nỗi đau ấy và một vòng tay thật ấm, đủ giúp tôi biết được tôi vẫn đang tồn tại.
Những ngày tháng cô độc cứ thế trôi cho đến một ngày tình cờ tôi gặp được anh. Tại cùng một nơi nhưng hai chúng tôi như sống trong hai thế giới khác. Anh đến đó để câu cá và gặp gỡ bạn bè, còn tôi chỉ đến để được xoa dịu nỗi đau vì có ai đó đã nói với tôi rằng, hãy để dòng nước thân yêu ấy cuốn đi những nỗi đau và những giọt nước mắt.
Vậy mà sao cả hai lại có thể trở thành bạn thật dễ dàng, chắc vì anh là người cởi mở, thân thiện, còn tôi là kẻ cô độc. Rất có thể trong mắt anh, tôi là một đưa con gái không đàng hoàng và tôi cũng cảm nhận được điều ấy từ anh. tôi hiểu rằng một người con gái dễ dàng gật đầu về chung đường với một người cả tên t.uổi là gì cũng không biết, mà chỉ qua vài ba lần trò chuyện cùng, đã đồng ý theo anh vào lúc nửa đêm như thế là loại gái hư. Nhưng anh đã không biết rằng, sự xuất hiện của anh vào đêm ấy như một tấm phao kéo tôi lên khi tôi sắp chìm nghỉm trong nỗi đau và nước mắt.
Mất mẹ tôi như mất đi tất cả, trên thế gian này không ai yêu thương tôi như thế. Và anh cũng không biết rằng, anh chính là người đầu tiên ngồi bên nghe tôi khóc, dùng lời chân thật để an ủi tôi, và chạm được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cảm nhận được chút ít hạnh phúc đang len lỏi tìm đến từ nơi anh. Để rồi tôi đành đặt niềm yêu thương ấy vào một tình yêu ảo, khi để mặc cho con tim nhớ nhung, mặc kệ cho lý trí lưu lại hình bóng anh mỗi ngày.
Tôi tìm đến anh mỗi khi cần một ai đó ở bên. Khi gặp tôi, anh nói rằng từ sau chuyện xảy ra hôm đó mỗi khi đến đây, anh luôn tìm tôi nhưng không thấy. Nhưng tôi đáp lại câu nói ấy của anh bằng niềm vui bị nén lại qua câu nói thật hời hợt: "Tìm thì sẽ thấy, muốn thì sẽ gặp được thôi". Vì tôi tin vào định mệnh.
Tôi không biết đó có được gọi là tình yêu theo đúng nghĩa hay không, khi cả hai vẫn chẳng biết gì về nhau, ngay cả cái tên để gọi. Những lần gặp nhau sau đó chỉ nhờ vào duyên số, và luôn hẹn hò vào lúc nửa đêm, vì cái sở thích kỳ quặc của tôi là thích lang thang ngoài đường lúc đêm tối. Anh đã cho tôi cảm giác được yêu thương thật sự nhưng ở đâu đó trong tim, nó vẫn mãi là một hạnh phúc ảo.
Thật sự tôi đã không phân biệt được đó là mơ hay thực, khi anh ôm tôi, đã dùng hơi ấm của anh để sưởi ấm con tim đang trở lên lạnh lẽo từng ngày. Và ngay cả một nụ hôn được đặt nhẹ lên má, nó có thật hay chỉ là chút hương vị của sự hoang tưởng của tôi vẽ ra? Sau chuyện đó tôi muốn trốn chạy khỏi anh, khỏi vòng tay âm áp ấy, nhưng không thể khống chế được con tim tôi ngừng nhớ anh.
Tôi thật sự hối hận khi bỏ lỡ cơ hội giải thích cho anh rằng, tôi không phải là một đứa con gái hư, dũng cảm nói với anh: "Đừng tin vào những gì anh nghĩ về em. Hãy dùng cảm nhận của anh để đ.ánh giá con người em và rằng hãy tiếp tục ở bên em vì người duy nhất em cần đó là anh".
Đã 3 tháng trôi qua, không ngày nào hình bóng ấy vụt mất trong tâm trí của tôi, thời gian trôi đi chỉ càng khẳng định rằng tôi đã thật sự yêu anh. Dù rất muốn gặp nhưng tôi luôn sợ nếu tôi đến mà anh không đợi ở đó, nếu sự thật anh không có tình cảm với tôi thì sao, có lẽ tôi sẽ gục ngã.
Theo Ngoisao