Sởn gai ốc mỗi khi nhìn thấy chậu hoa hồng ở nhà chồng
Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn đang trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng dù sự việc đã xảy ra 1 tuần. Tôi vừa kết thúc kỳ trăng mật, vừa trở về nhà ngày đầu tiên. Như người khác, đây sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ, tươi mới hứng thú nhất nhưng với tôi thì ngập tràn nỗi lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở Hà Giang. N hà anh chỉ cách nhà tôi có vài thửa ruộng, bố mẹ anh đều chơi thân thiết với bố mẹ tôi, hai gia đình coi nhau như họ hàng.
Tuy vậy, vì anh hơn tôi đến 8 tuổi, lại đi học xa nhà từ nhỏ nên tôi và anh gần như không biết gì về nhau. Tôi gần như chỉ biết anh qua câu chuyện của người em trai anh, người kém tôi một tuổi nhưng rất hay chơi cùng tôi thuở nhỏ.
Thế rồi khi tôi rời mảnh đất nghèo khó xa xôi để về Hà Nội học đại học, tôi gặp lại anh trong hội đồng hương. Anh lúc này đã đi làm với công việc rất tốt nên khi thấy tôi còn chân ướt chân ráo về thị thành anh đã xin số điện thoại và nhiệt tình giúp đỡ.
Tình yêu nảy nở từ bao giờ không hay, chỉ biết khi yêu anh tôi đã nỗ lực học tập và làm việc để tìm cách trụ lại thủ đô. Vì là đồng hương, lại hiểu hết gia thế của nhau, nên tình yêu của chúng tôi êm đềm và đẹp.
Anh chăm chút tôi từng chút, dạy cho tôi từng kỹ năng sống và chia sẻ với tôi mọi cảm xúc vui buồn. Còn tôi yêu anh như hơi thở của mình, chưa từng có một phút tôi rung động trước các chàng trai đang theo đuổi khác.
Thế rồi 4 năm sau đó, cả gia đình anh và tôi cùng đều chuyển về Hà Nội sinh sống. Còn tôi và anh thì tổ chức đám cưới sau khi tôi đã đứng chân trong một công ty liên doanh, anh cũng đã sắm được một căn nhà tập thể sát cạnh căn nhà của bố mẹ anh.
Video đang HOT
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của gia đình hai bên. Tuy nhiên, niềm vui ấy đã vội dập tắt ngay vào buổi chiều hôm tôi về nhà chồng đó. Hôm đó, sau khi từ nhà hàng tổ chức tiệc trở về nhà, khi tôi đang sửa soạn, dọn dẹp ở phòng khách thì thấy em chồng bước vào nhà trên tay là một chậu cây hoa hồng rất đẹp. Cậu bảo tặng chị chậu hoa hồng làm quà cưới.
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không.
Sau đó, cậu em kể lại từng chi tiết vụ việc năm xưa khi còn thơ dại, (lúc đó tôi chừng 7 tuổi gì đó), tôi đã chấp nhận cởi quần áo chơi trò vợ chồng với một anh ở trong xóm theo đề nghị của anh này. Đổi lại, tôi sẽ được anh nhổ cho một cây hồng trắng trong vườn nhà anh để mang về nhà trồng. Hồi bé tôi có hứng thú đặc biệt với việc trồng hoa hồng.
Sự việc này sau đó được tất cả lũ trẻ con trong xóm biết, hiển nhiên em chồng tôi lúc đó cũng biết. Lúc đó, tôi đã phải xấu hổ suốt nhiều ngày và tôi đã phải hy sinh nhiều món đồ chơi hòng bịt miệng lũ bạn trong xóm. Trong suốt nhiều năm tuổi thơ sau đó, tôi đã ân hận về việc này và mang theo những nỗi lo vô hình. Tôi lo tôi không còn là con gái, tôi lo sau này không lấy nổi chồng.
Tuy nhiên, sự việc đã qua nhiều năm, chúng tôi cũng lớn lên và chuyện năm xưa dần trôi vào quên lãng. Thú thực, sau này khi học hành và hiểu biết nhiều, tôi thực sự nghĩ đây chỉ là tai nạn của trẻ nhỏ nên quẳng hẳn nó vào một miền ký ức xa xôi. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ đến nó nữa và hiển nhiên tôi chưa từng một lần nói với chồng tôi về sự cố này.
Vậy mà không ngờ em chồng tôi lại nhớ. Không chỉ nhắc lại chuyện cũ, cậu em chồng còn buông rất nhiều lời đe dọa tôi như “Giờ chị mà còn đổi trác kiểu này nữa thì em không để yên đâu nhé”, “Em sẽ nói lại toàn bộ sự việc kia cho anh ấy biết nếu thấy chị còn lẳng lơ như thế nữa nhé”… Cậu em chỉ dừng thóa mạ tôi khi chồng tôi từ bên nhà bố mẹ trở về.
Nghe em chồng nói mà tôi như rụng rời chân tay. Trời ơi, sao cái chuyện thơ bé đến bản thân tôi còn không nhớ mà cậu ấy lại nhớ và mang ra uy hiếp tinh thần tôi vậy chứ?
7 tuổi với một đứa trẻ đâu có biết thế nào là phẩm giá của phụ nữ , nào có biết gì là thứ quý giá của đàn bà, cũng chẳng thể nào hiểu lẳng lơ là gì. Thế nào sao tôi lại bị quy chụp như vậy chứ?
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chậu hoa hồng là tôi lại thấy sởn gai ốc khi nghĩ đến ý nghĩ thâm độc kia của cậu em trai chồng. Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Mới cưới chồng được hơn 1 tuần mà tôi thấy mỏi mệt, phức tạp quá khi mà ngày nào cũng thấy cậu em chồng từ bên nhà qua nhà tôi hỏi han, chuyện trò với vợ chồng tôi.
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ và giấu kín chuyện với chồng. Tôi không muốn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong những ngày mới về chung sống nhưng tôi băn khoăn vô cùng chẳng nhẽ tôi giấu kín chuyện này cả đời sao? Tôi có nên nói thẳng mọi chuyện với chồng chăng và nên nói vào thời điểm nào? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Hoa hồng tặng Rose
Rất lâu sau đó tôi mới biết, trên đời này nhất định có một người, dù thời gian anh ấy thuộc về bạn hoàn toàn ngắn ngủi, nhưng khi muốn quên đi, bạn phải dùng đến thời gian là cả cuộc đời. If you were a teardrop in my eye, for fear of losing you, I would never cry.
Vào năm anh mất, một bó hoa hồng lại được gởi đến cho cô . Trên tấm thiệp ghi: "Valentine của anh" như mọi năm về trước.
Mỗi năm anh gởi hoa hồng cho cô và những lời chúc luôn là: "Ngày hôm nay anh yêu em nhiều hơn ngày này năm trước. Tình yêu của anh dành cho em luôn tăng lên qua mỗi năm". Cô biết rằng đó là lần cuối cùng hoa hồng xuất hiện.
Cô nghĩ anh đã đặt trước hoa hồng cho ngày này. Người chồng yêu dấu của cô không biết rằng anh sẽ ra đi. Anh luôn thích làm sớm mọi việc trước khi nó xảy ra. Để rồi nếu anh quá bận rộn thì mọi việc vẫn xảy ra tốt đẹp.
Cô cầm những cành hoa và cắm chúng vào cái lọ đẹp nhất. Cô ngồi đó hàng giờ đồng hồ, trên cái ghế chồng cô yêu thích nhất. Những cành hoa hồng được đặt trước bức hình của anh.
Một năm trôi qua, thật khó khăn khi sống mà không có anh. Sự hiu quạnh và cô đơn đã trở thành số phận của cô.
Vào ngày Valentine, chuông vang lên, và kìa những bông hồng đặt trước cửa. Cô cầm những bông hồng lên và sửng sốt nhìn. Cô chạy đến điện thoại để gọi cho cửa hàng bán hoa. Ông chủ cửa hàng bắt máy và cô muốn ông giải thích tại sao họ làm điều đó với cô, làm cho cô đau khổ. "Tôi biết chồng tôi đã qua đời hơn một năm trước".
Ông chủ đáp: "Tôi biết cô sẽ gọi và cô muốn biết điều gì. Những bông hoa cô nhận được hôm nay, đã được đặt hàng trước. Chồng cô luôn sắp đặt trước, ông ta đã ra đi nhưng không có điều gì thay đổi. Ông đã đặt hàng với chúng tôi và cô sẽ nhận được hoa hồng mỗi năm. Còn một điều khác tôi nghĩ cô muốn biết đó là ông ta đã viết một tấm thiệp đặc biệt và ông ta đã làm điều đó vào năm trước. Mãi đến bây giờ tôi mới biết ông ta không còn nữa".
Cô cảm ơn ông chủ và gác máy, nước mắt cô trào ra. Những ngón tay cô rung lên khi cô từ từ cầm lấy tấm thiệp. Bên trong tấm thiệp, cô thấy anh đã viết cô. Rồi cô đọc trong im lặng những điều anh viết:
Chào người yêu của anh, anh biết rằng đã một năm kể từ ngày anh ra đi, anh hy vọng sẽ không quá khó khăn để em vượt qua. Anh biết em đã trải qua sự cô đơn và đau khổ thật sự. Tình yêu chúng ta dành cho nhau làm cho mọi điều trong cuộc sống tươi đẹp hơn. Anh yêu em nhiều hơn những lời có thể nói, em là một người vợ tuyệt vời. Em là bạn và là người yêu của anh, em đã làm tròn mọi điều anh cần.
Anh biết chỉ mới một năm thôi, nhưng em hãy cố gắng đừng đau lòng. Anh muốn em được hạnh phúc kể cả khi em rơi lệ. Vì sao hoa hồng sẽ được gởi đến cho em ư? Đó là vì khi em nhìn thấy những cành hoa ấy, hãy nghĩ tất cả về hạnh phúc.Anh luôn yêu em và anh biết rằng sẽ mãi như thế. Em hãy vui lòng... đi tìm hạnh phúc khi chưa rời khỏi cuộc đời này.
Anh biết rằng điều ấy không dễ dàng nhưng anh hy vọng em sẽ tìm thấy hạnh phúc. Hoa hồng sẽ được gởi mỗi năm và họ chỉ dừng lại khi tiếng gõ cửa không được trả lời. Vào ngày mà người bán hoa đã đến năm lần mà em không có ở nhà, sau lần đến cuối cùng đó ông ta sẽ không nghi ngờ mà cầm những bông hoa hồng đến một nơi mà anh đã chỉ cho ông ta và đặt chúng lên chỗ mà chúng ta sẽ ở bên nhau một lần nữa."
Theo Guu
Hoa hồng và cái gai Đừng nghĩ gai hoa hồng chỉ biết làm tay ta chảy máu, cũng như nghĩ những khuyết điểm của người ấy sẽ làm giảm đi "giá trị tình yêu" của bạn. Một ngày đẹp trời, hoa hồng tình cờ nhìn thấy cái gai ngồi khóc. Hoa hồng rất ngạc nhiên, liền hỏi nó: Tại sao bạn lại ngồi khóc? - Hoa hồng, tại...