Sốc với bí mật được nói lúc sắp hấp hối của vợ tôi
Cho đến bây giờ, vợ tôi cũng chỉ vừa mới mất được 15 ngày. 15 ngày vừa rồi trôi qua, tôi vẫn cứ canh cánh suy nghĩ về bí mật được tiết lộ từ chính lúc vợ tôi hấp hối.
Tôi năm nay chỉ mới 35 t.uổi và bước vào hôn nhân với vợ được 3 năm nay. Vợ tôi kém tôi 8 t.uổi. Cô ấy là một người vợ, người mẹ rất đảm đang và ngoan hiền. Sau 1 năm kết hôn, chúng tôi cũng có với nhau 1 mặt con. Con trai của vợ chồng tôi năm nay cũng đã 2 t.uổi. Cháu rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Những tưởng kết hôn muộn (vì mải mê làm ăn), tôi sẽ có 1 cuộc hôn nhân vững chắc với vợ đẹp, con trai đầu lòng. Bản thân tôi cũng tưởng như vậy cho tới khi vợ tôi mất. Bởi từ ngày lấy vợ, dù vợ tôi cũng đi làm nhưng mọi việc trong nhà chủ yếu do vợ tôi thu vén. Tôi ngoài lo về kinh tế, không phải động chân tay vào bất cứ việc gì. Đi làm về, tôi chỉ việc chơi với con và ngồi vào ăn.
Và 15 ngày trước quả thật là một ngày khủng khiếp với tôi. Đang làm việc tại công ty lúc gần về thì tôi nhận được điện thoại. Đây chính là số máy từ vợ của tôi. Song hôm nay là một người lạ hoắc cầm máy. Người ấy hỏi tôi có phải là người nhà của cô ấy không rồi thông báo vợ tôi đang gặp t.ai n.ạn giao thông ở ngã ba đoạn gần về tới nhà (cách nhà 4 km nữa).
Nhận được cuộc điện thoại ấy, chân tay tôi run rẩy vì quá đột ngột và bất ngờ. Tôi cuống cuồng chạy vô tới địa điểm vợ tôi bị t.ai n.ạn thì được mọi người thông báo cô ấy đã được người dân gần đó đưa đi cấp cứu. Chạy vào viện, bác sĩ bảo vợ tôi bị xây sát nhiều nơi và cú va chạm ở đầu thì vẫn cần phải theo dõi thêm vì có triệu chứng bị tụ m.áu. Sau một thời gian hôn mê sâu, rồi vợ tôi cũng tỉnh lại và lại hôn mê.
Cứ như thế suốt 2 ngày hôn mê trong bệnh viện, đến ngày thứ 3 thì vợ tôi ra hiệu cho tôi ghé vào thật gần cô ấy. Cô ấy nói rằng, cô ấy sắp phải ra đi. Và cô ấy có một bí mật muốn nói cho tôi biết. Bởi nếu không nói ra lúc này, cô ấy sẽ mãi mãi phải mang bí mật này theo.
Video đang HOT
Ngay lúc này đây, dù cho cô ấy đã mất, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này (Ảnh minh họa)
Và rồi, vợ tôi thú nhận rằng, trước khi lấy tôi, cô ấy đã dại dột trong tình yêu lầm lỡ. Kết cúc cô ấy đã có con với một người đàn ông khác. Sau khi biết tin cô ấy có thai, người đàn ông này đã bỏ rơi mẹ con cô ấy. Và cô ấy đã giấu bố mẹ, chuyển việc đi nơi khác để sinh nở xong mới trở về nhà. Trước khi trở về nhà bắt đầu cuộc sống mới, vì lo cho tương lai sau này, vì sợ hàng xóm dị nghị, cô ấy đã quyết định cho đi đứa con ngay từ khi nó mới lọt lòng.
Rồi trao hết hy vọng vào tôi, cô ấy nói cho tôi tên, t.uổi, địa chỉ nơi mà cô ấy đã cho đi đứa con riêng. Cô ấy bảo với tôi rằng, nếu yêu thương cô ấy thật lòng hãy phát tâm từ thiện mà cưu mang giúp đứa con riêng của cô ấy dù cho đòi hỏi này của cô ấy thật quá đáng. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của cô ấy trước khi mất là muốn tôi đi đón đ.ứa b.é đó để nó được sống cùng với con gái tôi trong 1 mái nhà. Tất nhiên là tôi phải tha lỗi cho cô ấy vì đã lừa dối tôi.
Ngay lúc hấp hối, vợ tôi vẫn bảo tôi, việc đón hay không đón đứa nhỏ là tùy thuộc vào việc tôi có tha thứ và rộng lượng với bí mật này không. Song vợ tôi vẫn muốn tôi dang tay mà tha thứ cho cô ấy tất cả. Chỉ có như vậy, cô ấy mới ra đi được thanh thản và yên tâm.
Tất nhiên lúc ấy, tôi rất sốc với những gì vợ tiết lộ lúc nhắm mắt xuôi tay. Lòng tôi thật sự không thể tha thứ cho vợ ngay được. Bởi có nằm trong mơ, tôi cũng không thể hình dung được vợ mình lại có một quá khứ như thế. Nhưng để vợ yên lòng ra đi, tôi cũng đành phải hứa với người sắp c.hết rằng, tôi sẽ đi tìm lại đứa con đã thất lạc mấy năm nay cho cô ấy.
Từ hôm vợ tôi mất đến nay đã 15 ngày. 15 ngày vừa rồi trôi qua, tôi vẫn cứ canh cánh suy nghĩ về bí mật được tiết lộ từ chính lúc vợ tôi hấp hối. Tôi vừa muốn đi tìm đứa con riêng của vợ theo địa chỉ cô ấy bảo, vừa muốn “nuốt lời” không đi tìm lại cháu. Tôi vẫn rất hận vợ vì không biết tại sao cô ấy lại phải giấu tôi? Tại sao tôi không có mặt trong quá khứ ấy của vợ mà giờ lại phải chịu trách nhiệm nuôi nấng và dạy dỗ một đ.ứa t.rẻ không phải là con tôi?
Nhưng thật sự, tôi rất thương vợ của tôi. Chỉ có điều ngay lúc này đây, dù cho cô ấy đã mất, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Tôi có nên thực hiện di nguyện của vợ trước khi mất hay tôi cũng có quyền ích kỷ?
Theo Ngoisao
Trai Hà Nội, nhà to, xấu, ế như thường
Trước đây, cứ nói tới cái mác trai Hà Nội thì các cô lăn xả vào, chẳng cần bận tâm tới hình thức anh chàng này ra sao, thế nào.
Vì cái ngày đó, nghe chuyện một anh con trai có nhà Hà Nội thì đúng là chuyện đáng ngưỡng mộ của các em. Còn cô nào mà có nhà Hà Nội thì đúng là tiêu thư con nhà gia giáo. Vì ngày đó, nhất là hồi các cô sinh viên, hay các em mới ra trường, lại là người tỉnh lẻ, luôn khát khao kiếm được một anh chồng có nhà có cửa đàng hoàng. Ở cái đất thủ đô ấy, người thì đông, nhà cửa thì chật chen chúc. Cảnh đi thuê nhà trọ thì cứ nhan nhản nên thành ra chán, chỉ ước sao có cái nhà để &'an cư lạc nghiệp'.
Các em xinh tươi, chân dài thì nhất định phải yêu mấy anh chàng có nhà mặt phố, hoặc chí ít cũng phải ngôi nhà mấy tầng ở thủ đô. Em nào mà may mắn yêu được một anh như vậy thì bạn bè xúm vào: "Èo, may thế, kiếm được anh nhà Hà Nội ngon ghê, sướng nhất mày còn gì".
Nếu mà cô nào có khoe khoang với bạn bè rằng mình đã có người yêu rồi thì nhất định sẽ nhận được câu hỏi: "Người đâu, Hà Nội à, có nhà riêng chưa?". Nghe những câu đó nhiều cũng thành quen. Dường như cái tiêu chí nhà Hà Nội là hàng đầu cho các cô nàng chọn người yêu chứ mấy ai hỏi: "Có đẹp trai không, cao bao nhiêu?".
Đó là ở cái thời &'xa xưa', thời mà cái nhà ở Hà Nội, cái mác trai Hà Nội quá &'sang trọng'.
Còn bây giờ, cái chuyện một anh chàng ở Hà Nội, khoe mẽ là mình có nhà, có đất nhưng lại xấu trai thì đừng nói là tán được gái xinh nhé. Không phải là con gái không coi trọng vật chất, không thích người có nhà có cửa nữ, mà bởi vì, đã có quá nhiều chàng có nhà, thậm chí là trai tỉnh lẻ cũng có thể có nhà, không cần phải mác trai thủ đô. Thế nên, đừng nghĩ là chuyện mình là trai thủ đô mà cưới vợ dễ, mà tự vênh mặt nhé.
Đừng tưởng mình có nhà Hà Nôi là 'ngon ăn' (ảnh minh họa)
Cuộc sống càng ngày càng vất vả hơn, nhưng cũng có nghĩa là con người ta có thể kiếm ra được nhiều t.iền hơn trước. Thế nên, dù là vợ chồng chưa có gì trong tay, nhưng chỉ cần cố gắng làm ăn, k.iếm t.iền và nhờ sự hỗ trợ của hai bên gia đình thì ắt là sẽ có nhà, có cửa. Nên các cô gái bây giờ họ tin tường hơn ở chỗ, họ không nhăm nhăm cái nhà ở Hà Nội nữa mà họ nhằm vào công việc của các ông. Ông nào có việc tốt, ngon, có khả năng kiếm nhiều t.iền và điều kiện gia đình ở tỉnh cơ bản chút, cô ấy sẽ cưa đổ cho bằng được. Vì nếu như họ có nhà ở Hà Nội sau này, chí ít đã là nhà riêng của họ, họ tự tay mua và làm nên chứ không phải cảnh ở chung nhà chồng với bố mẹ, cùng chen vào một cái nhà ở phố cổ giống như trường hợp của vài cô nàng ham giàu nữa.
Nói chung, suy đi tính lại thì con gái vẫn là tính toán, nhưng họ đã &'tính' khôn hơn. Ấy thế mà, mấy ông bạn của tôi, dù là trai Hà Nội rõ ràng nhé, dù là có hẳn cái nhà to nhé, chỉ còn có mình là chưa lập gia đình nhưng vẫn khó lấy vợ, cưa bao nhiêu cô mà chưa cô nào đổ. Vì sao vậy, vì họ xấu trai, mà cái mã với con gái bây giờ cũng rất quan trọng.
Con gái khi yêu một người, họ cũng quan tâm tới hình thức nhiều lắm. Vì họ muốn cho bạn bè khen ngợi người yêu của họ, muốn được tự hào với bạn bè rằng, tôi có anh người yêu cực kì đẹp trai, phong độ. Chứ còn, nếu chỉ có một cái nhà kia, mà công việc không ra sao, thì đúng là, cứ bám vào cái nhà ấy sống làm sao được.
Nên mấy ông bạn tôi bây giờ sinh năm 82, 83 ấy, đã có người yêu đâu, vẫn ế chổng gọng. Vì là, các ông lại còn kém mồm mép tán gái. Nếu như cứ cái tính nhát nhát, không ga lăng thì chắc là, các ông này có nguy cơ ế rất cao. Bây giờ con gái tính toán khéo hơn, họ tính cái lợi nhiều mặt chứ không tính một chuyện nhà cửa nữa. Vì cơ bản, họ sợ cảnh làm dâu nhiều hơn là nghèo...
Theo VNE
Chồng thông đồng với mẹ đuổi tôi khỏi nhà Tôi thật không ngờ, cuộc hôn nhân của mình lại ngắn ngủi như vậy, vẻn vẹn chỉ có 3 năm trời. Tưởng rằng, con gái chỉ cần yêu và lấy người mình yêu thế là đủ, là sẽ hạnh phúc viên mãn. Nhưng ai ngờ, tình yêu cũng có lúc nhạt phai, có lúc lụi tàn giống như một cái cây vậy. Vì...