Sốc với bí mật chồng giữ kín 10 năm trong ví…
Lần đầu tiên tôi cầm ví của anh sau 10 năm làm vợ, rút tấm thẻ ra khỏi ví chồng đồng thời một tấm ảnh được cắt gọn rơi ra. Tôi sốc khi phát hiện bí mật anh cất giữ bao lâu.
Khi tôi về làm giáo viên dạy văn của một trường cấp II ở một tỉnh miền núi phía Nam, thì anh đã là tổ trưởng bộ môn văn của trường.
Tôi là cô giáo trẻ nhất trường và cũng là người con gái duy nhất chưa có gia đình. Còn anh cũng là người đàn ông duy nhất còn độc thân, nhưng đã bước qua tuổi 38. Mặc dù biết anh hơn tôi tới 16 tuổi, nhưng mọi người trong trường vẫn đùa vui gán ghép chúng tôi với nhau.
Mỗi lần như vậy anh chỉ cười hiền hậu rồi tìm cớ tránh đi trông đến là tội nghiệp. Tôi dạy được khoảng nửa năm thì có một đợt kiểm tra chất lượng giáo viên của sở. Không hiểu hôm đó trời xui, đất khiến thế nào mà tôi hồi hộp quá, tôi giảng như người hụt hơi, lại còn quên mấy chi tiết quan trọng của tác phẩm.
Đến khi có kết quả bình xét, tôi bị xếp vào loại yếu. Chiều hôm đó tôi bỏ cơm, nằm trong phòng tập thể khóc hết nước mắt. Đang buồn bã, thất vọng thì tôi nghe tiếng của anh, giọng anh thật nhẹ nhàng, thật trìu mến như dỗ dành cô em gái bé bỏng. Anh động viên tôi là đừng nản, bởi ai vào nghề cũng phải trải qua giai đoạn khó khăn, không ai là hoàn hảo, là vững vàng ngay từ đầu được. Nói rồi anh xuống bếp lấy suất cơm của tôi, ân cần giục tôi ăn để có sức mai còn lên lớp…
Thời gian đó anh luôn dành những ngày nghỉ, giờ nghỉ để giúp tôi củng cố kiến thức, giúp tôi cách tự tin, bình tĩnh trước đám đông. Hạnh phúc đã đến với tôi khi anh chủ động nói lời yêu chân thành, mộc mạc. Vợ chồng đầm ấm bên nhau suốt 10 năm, trong thời gian đó tôi sinh hai bận. Lần đầu là 2 bé gái sinh đôi, lần thứ 2 cũng là một con gái. Tưởng chồng tôi buồn lòng vì anh trai một, bố mẹ ở quê dưới xuôi đã già yếu, sau anh lại là 2 cô em gái nhưng anh đón nhận tin tôi sinh con gái rất bình thản. Anh vẫn thương yêu, chăm sóc mấy mẹ con tôi như ngày trước, khiến tôi càng biết ơn, trân trọng tình cảm của anh hơn.
Video đang HOT
Thế rồi một sự cố đã làm đảo lộn cuộc sống của gia đình tôi. Suốt 10 năm nay chung sống, chồng tôi không có biểu hiện bệnh tật hay ốm đau gì lớn, vậy mà thứ 2 tuần vừa rồi tôi đang chuẩn bị đồ đạc cho anh để anh về tỉnh họp, thì bất ngờ anh bị một cơn đau tim khá nặng.
Cuống quít đưa chồng đi cấp cứu, đến lúc làm hồ sơ mới biết còn thiếu thẻ bảo hiểm y tế. Chồng ra hiệu cho tôi biết là anh để ở túi quần. Đó là lần đầu tiên tôi cầm ví của anh sau 10 năm làm vợ, rút được tấm thẻ ra khỏi ví chồng đồng thời một tấm ảnh được cắt gọn rơi ra.
Nhìn vào tấm ảnh mắt tôi như hoa lên vì thấy chồng chụp cùng một phụ nữ và một đứa bé trai tầm 8, 9 tuổi. người phụ nữ ngả đầu vào cai chồng tôi đầy tin cậy, còn bé trai có khuôn mặt giống chồng như một bản sao. Sau tấm ảnh là nét chữ quen thuộc của chồng :”em và con mãi mãi trong trái tim anh”.
Chồng còn cẩn thận ghi ngày chụp ảnh, mà ngày đó cách lễ hỏi cưới của chúng tôi đúng 1 tháng. Thời gian này trùng khớp những ngày tôi theo anh về ra mắt bố mẹ anh ở quê. Tôi biết phải làm thế nào đây? Liệu trái tim anh có đủ cho cả 2 gia đình? Tôi hoang mang quá!
Theo Blogtamsu
"Đồ gái rẻ tiền, cút về đi đừng nằm ở đây ô uế nhà của tao"
Chào cả nhà!
Em năm nay 20 tuổi và đang là sinh viên ĐH Ngoại Thương. Người yêu của em bằng tuổi em và đang là sinh viên ĐH Kinh Tế. Chúng em yêu nhau từ năm học lớp 12 cho đến nay. Anh là người tâm lý, luôn hiểu em. Anh chiều chuộng và thương yêu em lắm. Ngoài gia đình, anh là người đã động viên nhắc nhở em học tập để em đậu được đại học mà em yêu thích.
Trong lúc yêu nhau, em có hỏi về gia đình anh mong muốn anh được anh dẫn về nhà ra mắt ba mẹ. Anh cũng hứa là nếu em đậu đại học sẽ dẫn em về nhà anh. Khi có kết quả đậu đại học, khỏi phải nói em hồi hộp như thế nào. Em tìm bộ quần áo lịch sự trang nhã, mua sấp vải áo dài gói ghém cẩn thận mang đến làm quà sinh nhật cho mẹ anh. Em mong chờ nụ cười chào đón bạn gái của con trai mình từ bà thế nhưng em hụt hẫng từ đó.
Gặp em, bà chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc đang làm. Lúc đó em run vô cùng, tự trấn anh rằng chắc mẹ anh đang bận việc nấu nướng. Em cũng xắn tay áo xung phong hỏi bà có cần em giúp không nhưng bị bà đẩy ra bảo không cần em cứ ngồi chơi. Đến lúc ăn xong tiệc, em muốn ở lại phụ dọn dẹp nhưng bạn trai em nói "Mẹ anh không cho làm đâu" và kéo em ra ngoài chơi rồi đưa em về. Em hơi bất ngờ về mẹ anh lần đó nhưng cũng nhanh chóng quên đi.
Những lần sau em qua nhà anh, mẹ anh có nói chuyện và hỏi han làm em thấy vui lắm. Nhưng chỉ đúng một lần đó, những lần sau bà đều lơ em đi. Có lần bạn trai rủ em và mấy người bạn anh qua chơi. Ai chào bà cũng đều vui vẻ cười và chào lại. Nhưng đến lượt em thì bà còn không thèm nhìn mặt. Mấy cô bạn của người yêu em đều được bà tâm sự, chỉ dạy còn em thì không.
Một lần người yêu em để điện thoại ở nhà quên không mang theo bà gọi điện thoại không được. Lúc đi anh mới sực nhớ và chở em về nhà lấy điện thoại thì thấy bà đang ở nhà và cầm điện thoại của anh. Anh bước vào nhà lấy điện thoại, còn em chỉ chào bà rồi đứng ngoài không vào. Đứng bên ngoài em nghe rõ tiếng quát tháo của bà: "Mày đi đâu mà tao gọi mãi không nghe máy?".Anh trả lời: "Mẹ thấy rồi đó con đi ngoài đường quên mang theo điện thoại". Bà lại quát lên tiếp: "Gái gọi thì nghe. Tao gọi thì mày bảo quên mang điện thoại. Mày ngủ với nó chắc sướng lắm rồi bỏ quên mẹ phải không?".
Em đứng bên ngoài đỏ mặt không tin vào tai mình. Bà là một giáo viên mà sao có thể nói chuyện như thế với con cái. Em muốn vào để nói với bà rằng em không phải là hạng người quen ai thì ngủ với người đó. Em cũng chẳng làm gì tại sao bà lại nói em như thế? Nhưng em không làm được, làm như thế bà sẽ ghét em hơn.
Sau khi bà nói câu đó, anh cũng không nói gì bước ra dắt tay em đi một mạch. Trên đường đi anh nói em đừng nghe mẹ anh nói gì hết. Anh biết em ra sao nên em không phải lo lắng. Anh yêu em. Em cũng coi như trong lúc nóng giận nên bà lỡ nói như thế nên cũng bỏ qua.
Từ ngày mẹ anh biết anh quen em thì hai mẹ con anh hình như gây gổ với nhau nhiều hơn. Khi thì chuyện học hành, nhà cửa, tiền bạc... Mỗi lần cãi nhau với anh, mẹ anh đều đem em ra nói với anh. Bà bảo rằng em là con nhà bình thường không xứng đáng để quen. Em mặt mũi trung bình, tướng tá không được cái gì mà anh mê muội. Đó là qua lời anh kể lại với em, chứ em không biết khi nghe chính bà nói em sẽ như thế nào.
Mà nhà em cũng đâu phải nghèo khó gì. Ba mẹ em cũng là người có tri thức dạy dỗ em đàng hoàng và không để em thiệt thòi gì với những người xung quanh. Còn mặt mũi tướng tá em cũng bình thường chứ đâu bị dị tật mà bà chê bai. Anh luôn bênh vực em lúc cãi nhau với bà.
Đỉnh điểm là hôm em qua nhà anh lúc không có mẹ anh ở nhà. Thấy anh đi làm thêm về mệt mỏi nên em giúp anh giặt đồ, rửa chén và nấu ăn. Ăn xong buổi trưa em mệt nên có nằm trên giường anh chợp mắt. Mẹ anh đi làm về thấy vậy nên dựng đầu em dậy và la lên: "Tao nói có sai đâu. Thừa lúc tao không có nhà qua đây dụ dỗ con trai tao. Đồ gái rẻ tiền. Cút về đi đừng nằm đây ô uế nhà tao".
Anh ở ngoài nghe thấy chạy vào và cãi nhau với mẹ một trận. Không nói được với bà nữa, anh xách vali và nắm tay em ra khỏi nhà mặc cho bà níu lại. Bây giờ anh đang ở nhà em và tiếp tục vừa học vừa làm thêm trong lúc tìm nhà trọ. Ba mẹ em quý mến coi anh như người trong nhà từ lâu nên cứ bảo anh ở lại luôn không cần tìm nhà trọ tốn kém.
Em thấy thương anh quá. Mà em cũng quá chán nản khi tương lai em phải đối đầu với một bà mẹ chồng gọi em là con đĩ rẻ tiền nữa. Em không biết có nên buông tay anh không nhưng anh chẳng có lỗi gì. Em cũng thắc mắc không biết em đã làm gì để bà ghét em đến như thế. Em phải làm sao đây hả mọi người?
Theo Trí thức trẻ
Giải mã sự hấp dẫn của bồ Bồ chỉ để yêu thôi. Theo lý thuyết bồ và vợ cách xa nhau hàng nghìn cây số! Ảnh minh họa Thử giải mã xem vì sao bồ hấp dẫn, để các bà vợ còn biết cải tổ bản thân, sao cho trong vợ có bồ, trong bồ có vợ, kết hợp hai trong một thế chồng tẩu đằng giời. Tuy nhiên một...