Sốc vì xa nhau chưa được 1 tháng, bạn trai đã lấy vợ
Tôi không hận anh, bởi tình yêu dành cho anh quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi. Tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả.
Tôi 23 tuổi, đang làm việc cho một công ty tư nhân ở TP HCM. Anh 27 tuổi, đang dạy học ở quê. Trưa hôm qua, cảm giác như tim tôi ngừng đập. Tôi và anh quen nhau cũng gần được 2 năm rồi, là tình yêu qua mạng. Khi đó tôi học ở Sài Gòn còn anh học ở Hà Nội, cả hai chúng tôi cùng quê Bình Định, học xong hai đứa trở về quê.
Anh đi học theo đề án Chính phủ nên về là có việc. Còn tôi, mặc cho sự phản đối của người thân, bạn bè, nhất định về quê xin việc. Từ khi trở về tôi nộp đơn xin việc đủ nơi, vậy mà vẫn không được.
Tôi học cao đẳng, mới ra trường, còn người ta thì đòi hỏi bằng đại học và kinh nghiệm. Tôi thất nghiệp, thời gian này thật sự mất phương hướng. Mọi người biết đấy, ở quê họ dị nghị ghê lắm, ba mẹ buồn phiền vì tôi rất nhiều. Tôi bị stress dai dẳng. Hơn nửa năm ở quê, tôi sút gần 10kg vì cứ mải suy nghĩ chuyện công việc, gia đình rồi tình yêu.
Với lại tôi đã chọn sai ngành, học kế toán mà không yêu thích và đam mê gì hết. Không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng quyết định trở lại Sài Gòn. Mặc dù không muốn xa gia đình, xa anh nhưng vẫn phải chấp nhận phương án ra đi.
Anh bảo: ‘Em đi đi, anh chờ em, 2 năm nữa mình sẽ cưới nhau’. Đến giờ phút này tôi vẫn còn nhớ như in những lời anh nói, những câu anh dặn dò trước khi tôi đi. ‘Anh thật không muốn em đi, chỉ vì sợ người ta coi thường em nên mới để em đi’. ‘Em đi cố gắng học và làm việc, để dành tiền về xin việc nữa nha em’. Tôi đã ôm anh khóc rất nhiều.
Ngày tôi đi anh không tiễn, bảo không muốn thấy tôi khóc. Anh gọi tôi suốt dọc đường đi. Vì tôi lần đầu đi xe khách nên say xe, ói suốt từ ngoài đó vào bến xe trong này. Tới nơi, tôi thở không ra hơi, chỉ nhắn tin bảo anh ‘Em tới rồi, em sắp chết vì ói’.
Tôi cảm động trước câu nói của anh ‘Ngày mai em về trở lại đi em, chứ anh thấy em khổ sở quá, anh làm có bao nhiêu thì mình xài bấy nhiêu’. Nghe anh nói có mệt cũng thấy hết mệt, tự bản thân nghĩ phải cố gắng thật nhiều rồi đợi ngày trở về.
Ảnh minh họa
Tôi phát hiện mình yêu nghề giáo, quyết định vào đây vừa đi làm lấy kinh nghiệm vừa đi học. Ngày trở về, tôi không xin được nghề giáo thì cũng có kinh nghiệm làm kế toán rồi, tôi nghĩ vậy nên an tâm về tương lai của mình. Một tương lai anh là thầy giáo, tôi là cô giáo, kế hoạch này của tôi được anh ủng hộ nên tôi càng quyết tâm.
Tôi thương anh vì nghĩ anh là một người đàn ông chịu khó, chịu khổ, đi lên bằng chính đôi chân của mình. Còn nhớ những ngày Bình Định mưa như trút nước, anh chở tôi đi khắp nơi xin việc. Tôi bán hàng online, anh rong ruổi chở tôi đi giao đồ, nhớ có lần hai đứa đi lạc đường giữa trời mưa to khủng khiếp, thế mà anh không cằn nhằn gì tôi cả.
Mùa mưa Bình Định gắn chặt những kỷ niệm giữa tôi và anh. Anh nói từng quen nhiều người nhưng người ta toàn lừa gạt anh, lấy anh làm bàn đạp, làm bình phong cho bản thân. Anh bảo không biết sau này tôi có thế không. Mọi người con gái anh quen đều đi lấy chồng sau khi chia tay anh. Là họ bỏ anh chứ không phải anh bỏ họ, là anh sợ mất họ chứ họ không sợ mất anh. Tôi vì thế mà càng thương anh, lo lắng cho anh mọi điều.
Anh đau không chịu uống thuốc, tôi phải mua thuốc đem lên tận nhà. Anh hay ốm đau, tôi lo cho sức khỏe của anh vì thời gian học ở Hà Nội anh đã chịu nhiều khổ cực rồi. Anh dạy thể dục, người ta cử anh đi học thêm để về dạy nghĩa vụ quân sự nên phải chịu khổ làm bộ đội ở trên núi. Vào Sài Gòn, anh vẫn đều đều gọi điện, hỏi han tôi mỗi ngày. Tôi nhớ anh, nhớ nhiều khi như điên dại mà chẳng biết làm gì, mỗi đêm lại bật những khúc ghi âm ra mà nghe giọng anh.
Video đang HOT
Ở đây tôi có nhiều người thân. Cậu tôi kêu vào, dù khó cũng sẽ xin việc nhà nước cho tôi làm ổn định. Cậu ra điều kiện là tôi phải xác định sống ở đây, không có ý nghĩ về nữa. Tôi khước từ bởi lẽ lo sợ một khi đã vào nhà nước sẽ không có cơ hội được về với anh nữa.
Mặt khác, tôi thích làm việc trong một môi trường năng động hơn là làm nhà nước. Tôi đã tự mình xin làm ở một công ty tư nhân. Vì câu chuyện tình yêu của tôi rất dài nên không tiện kể ra, chỉ có thể tóm gọn là từ ghét, hận thù chuyển qua yêu khi nào không hay. Cũng bởi trải qua nhiều khó khăn, sóng gió nên tôi ngỡ hai đứa sẽ có cái kết đẹp. Vậy mà…
Ngày thứ 23 tôi ở Sài Gòn anh bỗng thay đổi, liên lạc thưa dần. Linh cảm cho tôi biết có chuyện không hay xảy ra, tôi gọi anh tắt máy. Anh chỉ nhắn tin: ‘Anh không còn nữa. Cảm ơn em vì tất cả. Em hãy sống cuộc sống của riêng mình’. Tôi không vui nhưng vẫn nghĩ anh đùa.
Rồi vài ngày trôi qua anh vẫn không liên lạc. Tôi lo lắng thật sự và bắt đầu chủ động gọi nhưng anh lại tắt máy. Chuyện gì đến cũng đến, anh nhắn tin: ‘Anh sắp có vợ, em đừng liên lạc nữa’. Thế mà tôi vẫn không tin, đinh ninh anh đang thử lòng mình.
Trưa hôm qua, tôi vô tình vào facebook của anh (từ khi không liên lạc anh khóa luôn facebook). Tôi như chết lặng trước màn hình laptop, lễ đính hôn của anh, bức ảnh anh cài làm ảnh đại diện, trái tim tôi như vỡ vụn. Sao nhanh quá vậy, chưa đầy 1 tháng tôi đi thôi mà.
Ngày sinh nhật tôi, anh không hỏi han một câu, hóa ra anh đi hỏi vợ. Mắt bị loạn, đeo kính vào mà tôi còn không tin là thật. Trời ơi, làm sao mà tôi tin được. Làm sao có thể chứ? Những lời anh nói, tất cả là giả sao? Hóa ra tôi bị dắt mũi bấy lâu nay mà không hề mảy may hay biết?
Anh có kế hoạch cả rồi, bảo tôi đi Sài Gòn là có lý do. Tôi chạy vào toilet công ty gọi anh, anh tắt máy liên tục. Anh nhắn tin: ‘Xin lỗi ai đó. Tôi có vợ rồi, xin đừng làm phiền’. Tôi sốc, không cầm nổi máy nữa. Anh lại nhắn tin: ‘Em cố gắng sống hạnh phúc đi nhé. Cuộc đời có nhiều thứ không giải thích được. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc, rồi sẽ quên anh thôi. Anh giờ đã có vợ rồi, hãy quên anh đi’.
Bỗng, tôi nhận ra đối với vài người tình cảm là thứ rẻ rúng quá. Tôi biết làm gì đây? Khóc cũng khóc rồi, vật vã cũng vật vã rồi. Hàng tá câu hỏi vì sao, tại sao lại hiện ra.
Giờ tôi chỉ có thể cố gắng sống thật tốt để người thân, bạn bè không phiền lòng vì mình. Mối tình đầu của tôi gần 2 năm đã kết thúc sau 1 tháng tôi đi, nó quá nhanh để tôi thích nghi. Trên thế gian này, khó giải mã nhất chính là lòng dạ con người.
Chắc có lẽ, tôi phải cho tim mình vào ngăn đá để đóng băng, để không một ai làm thương tổn nữa. Tôi tin cuộc đời này vẫn còn tồn tại điều kỳ diệu. Người không trân trọng, khi muốn trở lại cũng quá muộn rồi.
Chuyện thì có cái kết rồi, tôi cần đi con đường của mình, con đường không có anh. Hận anh, tôi không hận, bởi tình yêu quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi, tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả. Chân thành cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.
Theo VNE
Bay dưới những vì sao
Đời vốn dĩ là vô thường, gặp nhau, yêu nhau vô phương rồi xa nhau vô hướng. Ai cuối cùng rồi cũng rời bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ yên mà thôi...
Như một cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời đêm đầy sao. Trước mắt là khoảng không đen đặc nhưng nhấp nháy sáng giống một bộ phim khi vừa kết thúc, những chấm sáng nhảy nhót trên màn hình tối đầy thỏa mãn và kỳ diệu. Nếu Vân có ở đây cùng anh bay trên bầu trời này, chắc cô sẽ rất thích thú.
Đêm ấy ngồi cạnh nhau ngắm sao, Vân ước: "Một ngày nào đó, khi đất nước không còn chiến tranh, bầu trời sẽ không còn tiếng pháo, tiếng bom, anh sẽ đưa em bay lên tới gần những vì sao kia nhé". Anh quay sang nhìn cô, thấy một nụ cười lấp lóa dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh đẹp mơ hồ. Lúc đó mọi vì sao trên trời đều lu mờ trước vẻ đẹp của người con gái trong đêm trăng.
"Ừ, đợi anh bắn rơi hết máy bay địch, dọn sạch bầu trời rồi sẽ đưa em đến tận các vì sao ấy". "Có thật không?". "Thật". Vân khẽ đấm nhẹ vào vai anh, nghiêng nụ cười sau làn tóc rối...
Anh sẽ giữ lời hứa với Vân, nhất định sẽ đưa cô bay lên trời cao...
Anh cố nhúc nhích cánh tay nhưng không còn cảm giác gì nữa. Hai bả vai đều trúng đạn, mấy phút trước còn kéo được dù, bây giờ thì không có cách nào tiếp đất...
Trước đó vài giờ, ngày 1/3/1968...
Số máy bay mới của Trung đoàn được lắp ráp đã hao hụt rất nhiều do bị địch bắn rơi và bị bom địch phá hủy khi đỗ ở sân bay. Một số máy bay hỏng hóc chưa kịp sửa chữa vì thiếu phụ tùng thay thế. Vì vậy, số máy bay trực chiến, nhất là máy bay MiG-21 còn rất ít.
Ngay từ sáng sớm, Không quân Mỹ đã sử dụng một lực lượng lớn máy bay F-105 và F-4 bay vào Hà Nội. Hai trung đoàn xuất kích chỉ còn hai chiếc MiG-21. Sau trận đánh ác liệt lúc rạng sáng, lực lượng trực chiến chỉ còn một chiếc MiG-21. Ba giờ chiều, Mỹ cho 36 máy bay cường kích và tiêm kích từ hướng Sơn La đánh vào Hà Nội.
Anh vừa cất cánh, một tốp máy bay địch lướt qua ngay trên đầu, một tốp khác lao từ phía trước, anh cho máy bay vọt lên cao. Ngay bên phải một tốp F-105 đang quần lượn, chuẩn bị ném bom. Sống chết cũng phải ngăn chặn đợt ném bom này, nếu không đồng bào sẽ chết. Anh hướng thẳng vào chính giữa phóng tên lửa.
Chiếc máy bay địch trúng đạn bốc cháy. Đội hình máy bay địch bị rối loạn, không thực hiện được ý đồ vào đánh phá khu vực Hà Nội. Một loạt tên lửa từ tứ phía bắn tới tấp khiến anh bị bao bọc giữa muôn trùng vây. Anh lao xuống thấp hơn rồi hướng về phía Tam Đảo. Chỉ huy hạ lệnh phải bảo vệ chiếc Mig-21cuối cùng này không để tổn thất. Thế nhưng một tốp F-4 đã chặn ngay phía trước, bắn tới tấp.
Máy bay bốc cháy, anh thấy máu từ trên cơ thể chảy ra rất nhanh, nhưng chỉ kịp nhảy ra ngoài máy bay, kéo dù...
Anh rơi đã bao lâu rồi nhỉ? Có thể chỉ là mấy phút nhưng cũng có thể rất lâu, những vì sao như nhòe đi trước mắt...
Ngày ấy, Vân là thanh niên xung phong của đoàn văn nghệ quân khu đi biểu diễn khắp các chiến trường. Cô hát bài "Trường Sơn đông, Trường Sơn tây" rất hay và duyên dáng. Cô cũng như các nữ thanh niên xung phong thời lửa đạn, cô nào cũng tết tóc hai bên trông rất xinh. Kết thúc buổi biểu diễn, anh mang đến cho cô một bó hoa hái từ đám cỏ dại ven đường.
"Tặng em đấy". "Em không nhận đâu, hoa xấu lắm". Mấy cô thanh niên xung phong ôm vai nhau cười rúc rích. Anh cứ đứng đó, giơ chùm hoa héo quắt, ngẩn ngơ như người vừa bị mất cắp con tim. "Hoa xấu nhưng mà người đẹp, anh tặng Vân cả anh đi". Cô đấm thùm thụp vào vai bạn. "Ai mà thèm, người nào của nấy". Cô chạy vụt đi...
Hình như anh đang bay gần những ngọn cây, tối qúa không thể nhìn thấy gì ở bên dưới. Những tiếng nổ đùng đoàng ở đâu vẫn vọng tới, những ánh chớp vẫn lóe trên bầu trời, thỉnh thoảng một chiếc máy bay vọt qua, không biết ta hay địch. Chỉ vài phút nữa thôi, máu trong cơ thể sẽ chảy hết ra theo những vết thương, rồi anh sẽ chết khi đang bay lơ lửng.
Đời vốn dĩ là vô thường, gặp nhau, yêu nhau vô phương rồi xa nhau vô hướng. Ai cuối cùng rồi cũng rời bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ yên mà thôi...
"Anh có bao giờ nghĩ về cái chết không?". "Không, dù đồng đội vẫn đang ngã xuống từng ngày nhưng anh không cảm thấy sợ cái chết". "Em thì rất sợ". "Sợ chết, sao còn đi thanh niên xung phong". "Cũng như bao người con gái khác, đều có lý tưởng của riêng mình. Em không sợ cái chết trong chiến tranh, em chỉ sợ khi chết đi mà người mình yêu chưa biết đến tình yêu của mình". "Đời vốn dĩ là vô thường, cái chết chỉ là lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác mà thôi". "Mai em đi rồi... nếu em chết, sợ nhất là không gặp được anh nữa". "Chúng ta sẽ gặp nhau khi còn sống và cả khi đã chết đi. Nhưng em sẽ không chết đâu, vì anh còn lời hứa đưa em bay lên các vì sao". "Ừ nhỉ. Anh cũng không được chết nhé". "Ừ"...
Anh nhắm mắt lại, thấy mình rơi xuống rất nhanh, rất sâu. Phía trước là tận cùng đen tối nhưng lại cảm thấy nhẹ bẫng. Chắc anh đã chết thật rồi, linh hồn đang phiêu bạt ở nơi vô phương vô hướng, tiếng súng, tiếng pháo, tiếng bom và bầu trời chớp giật đã không còn nữa, tất cả đã biến mất.
"Thư gửi anh yêu!
Trường Sơn đông mùa này ngập tràn hoa sim tím, mỗi ngày khi mở mắt ra thấy những bông hoa tím ngát bạt ngàn vẫn nở tươi trong khói bom, em biết mình vẫn còn sống. Em thường nhìn lên trời mỗi đêm trăng sáng, tưởng tượng ra anh đang bay, đang nhìn em mỉm cười. Em biết, anh vẫn đợi em...hai tháng nữa em về phép, mình lại được ở bên nhau. Đợi em anh nhé, yêu thương rất nhiều...".
Anh đã chết, nhưng sao nhìn xuống vẫn thấy bức thư cộm lên trong ngực áo. Vân sắp về, rồi anh sẽ cùng cô ngồi ngắm trăng trên cánh đồng vắng, tóc cô sẽ thơm mùi hương nhài ngây ngất tỏa trong đêm. Nhưng anh chết rồi, cô về chắc rất đơn côi... Không, còn lời hứa với Vân, anh không thể cứ thế mà đi được.
Anh mở choảng mắt, tiếng súng dội vào tai ầm ì. Chưa bao giờ anh thấy vui mừng khi nghe tiếng súng đến thế. Anh thấy người lạnh như vừa bước ra từ một khối băng, không còn định hướng được bình đang bay lên hay rơi xuống. Cái cảm giác mông lung này khiến anh rất muốn định rõ, thật ra anh đang ở đâu, trên bầu trời hay đã rơi xuống mặt đất và nằm yên đấy nghe những quay cuồng giữa sự sống và cái chết.
Anh cố đưa cánh tay lên, nhưng thất bại. Không còn cảm giác gì hết, như thể nó không còn thuộc về anh nữa, đến cả những đầu ngón tay cũng không còn cảm giác. Nào cố lên, một lần không được thì cố mười lần, mười lần không được thì cố trăm lần, không lẽ phải buông xuôi để đi đến một nơi mà người mình yêu có đi hết cuộc đời, kiếp này sang kiếp khác cũng không tìm thấy được...
"Anh có biết con tằm diên không?". "Anh không biết, còn chưa nghe đến bao giờ". "Em cũng chưa nhìn thấy bao giờ, hình như nó chỉ có trong truyền thuyết". "Nó như thế nào?". "Nó là một loại sinh vật biết hát. Vào những đêm trăng, tiếng kêu của hàng ngàn con tằm diên cùng cất lên hòa thành một âm thanh du dương như một bài ca tình yêu ngot ngào, khiến vạn vật đều say đắm". "Tuyệt thật". "Nhưng loài tằm diên này, chúng ngủ trong tuyết suốt trăm năm mới thức dậy, vì vậy, nếu ai được nghe tiếng hát của chúng sẽ có một số mệnh đặc biệt, giống như là kỳ tích". "Vậy sao?". "Chỉ có điều, sau khi tằm diên cất tiếng hát lên, chúng sẽ chết. Tình yêu của em cũng như tiếng hát của loài tằm diên, ngủ sâu suốt trăm năm, từ kiếp trước... gặp anh, được yêu anh thì dù chỉ một lần được yêu, dẫu ngày mai có chết cũng mãn nguyện rồi". "Em ngốc lắm...".
"Nào, cố thêm lần nữa, dũng cảm như loài tằm diên kia, cất lên tiếng hát một lần thôi...". Anh tự nhủ rồi nhắm mắt lại, dồn hết hơi vào lồng ngực cố nâng cánh tay lên, cầm vào tay nắm dây dù rồi lấy hết sức điều hướng, cơn đau nhói khiến anh muốn ngạt thở...
Anh rơi xuống rồi, nơi một bãi cỏ còn nguyên hơi mát lành của những giọt sương, êm đềm như ngả đầu trên mái tóc người yêu. Anh đã nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, thấy đôi mắt Vân lấp lánh như đang cười, tiếng hát thánh thót Trường Sơn đông, Trường Sơn tây vang vọng từ đôi môi hồng ...
Anh khẽ nói với cô: "Đợi anh, anh sẽ đưa em bay dưới các vì sao bằng trái tim người lính...".
Bảo Thoa
Buồn đủ rồi thì hãy rời xa nhau Quay lại cũng chẳng để làm gì. Quay lại có chăng chỉ để tay đan tay, môi chạm môi và tim đong thêm những nhạt nhòa lẩn khuất. Thế giới của con người càng rộng thì lại càng chật. Người ta hiểu biết ngày một nhiều thêm, sống ngày một lắm khát khao và nhiều phóng khoáng thêm, vì vậy cho nên thế...