Sốc vì vợ bảo tôi nuôi con riêng cho cô ấy trước khi qua đời
Trước khi trút hơi thở cuối cùng vợ vẫn kịp lau vội giọt nước mắt đang rơi trên má tôi. Còn tôi tuy đau khổ, nhưng vẫn sốc với bí mật vợ tôi vừa nói.
Tôi vô cùng đau đớn trước sự ra đi của vợ, nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng bởi lời cuối cùng cô ấy nói. Phải chăng bao năm qua vợ tôi luôn sống trong sự day dứt ân hận, lẽ ra cô ấy nên nói với tôi, biết đâu chúng tôi đã có cuộc sống hạnh phúc hơn?
Tôi gặp vợ mình trong một buổi liên hoan của công ty cũ. Ấn tượng của tôi về cô ấy rất tuyệt vời. Giờ nhắc lại tôi vẫn cảm giác mới như ngày hôm qua, khi lần đầu tôi nhìn thấy cô gái vai trần trễ nải, thân hình mảnh mai. Đặc biệt cô ấy rất có duyên ăn nói. Sau 5 tháng hẹn hò, chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc trong sự chúc phúc của gia đình hai bên.
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ, cuộc sống vợ chồng sẽ vô cùng phức tạp, nhưng không ngờ nhờ có cô vợ xinh đẹp đảm đang mà tôi được sống trong những tháng ngày vô cùng hạnh phúc. Tôi ngoài lo kinh tế cho cả gia đình, không phải đụng tay đụng chân vào bất kỳ việc gì. Nhiều lúc vợ tôi đùa “Chỉ cần nhìn thấy chồng ở nhà là em hạnh phúc rồi. Còn chuyện nội trợ là chuyện nhỏ, em làm tí là xong”.
Sống với nhau hơn 4 năm, chúng tôi vẫn chưa có lấy một mụn con nào. Gia đình tôi cũng sốt ruột có thúc giục nhưng kết quả xét nghiệm, khám tổng thể vẫn bình thường. Vợ tôi vẫn thường xuyên nhắc lại lời bác sĩ nói: “Cứ ăn uống bồi bổ sức khỏe, tới lúc khắc sẽ có”. Tôi cũng mong chờ lắm, nhưng nhân duyên chưa đến nên đành đợi vậy.
Thế rồi cách đây 3 tuần trước khi tôi công tác ở Quảng Ninh thì nhận đượcđiện thoại của mẹ vợ báo tin vợ tôi bị tai nạn và yêu cầu tôi phải về gấp. Tôi hoảng hốt về ngay trong chiều hôm đó. Khi tôi về tới, mẹ vợ chạy ra khóc: “Nó bị tai nạn đầu ngõ nhà mình. Bác sĩ bảo đang hôn mê, e rằng…”. Bà ôm chầm lấy tôi nức nở. Còn tôi đứng lặng thinh, cầu mong trời phật phù hộ cho cô ấy tai qua nạn khỏi.
Video đang HOT
Một tuần vợ nằm trong bệnh viện là một tuần cả nhà tôi ăn ngủ không yên. Tôi đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thấy vợ vẫn thiêm thiếp tay chân lạnh cóng. Và rồi …tuần sau đó vợ tôi tỉnh lại. Người cô ấy muốn gặp là tôi, cô ấy gọi tôi lại gần và thì thầm về một điều mà theo cô ấy là đã được dấu kín từ lâu.
Vợ tôi nói rằng, cô ấy đã từng có một đời chồng và một đứa con riêng. Hiện tại, chồng cũ của cô ấy đã qua đời vì ung thư dạ dày, còn đứa con đang sống cùng ông bà nội. Cô ấy cố hết sức đọc cho tôi địa chỉ, và bảo tôi hãy đón bé về sống cùng cho vui. Cô ấy cũng không quên dặn tôi hãy lấy quyển sổ màu hồng, trong ngăn kéo đựng đồ trang điểm của cô ấy, tôi sẽ biết thêm một chuyện nữa.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng vợ vẫn kịp lau vội giọt nước mắt đang rơi trên má tôi. Còn tôi tuy đau khổ, nhưng vẫn sốc với bí mật vợ tôi vừa nói. Còn một bí mật nữa là gì, phải chăng nó cũng khủng khiếp không kém những điều cô ấy vừa nói?
Trên đường đón vợ về nhà hôm ấy, tôi cứ nghĩ tới nguyện vọng có phần quá đáng của vợ. Dù tôi có cao thượng tới mấy, dù tôi có cố gắng không nghĩ nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn có một chút giận vợ mình. Cô ấy muốn tôi sống chung với con riêng cô ấy, cô ấy muốn tôi sống chung với “sự lừa dối trắng trợn” của cô ấy bao năm qua?
Một tháng sau đám tang của vợ, tôi vẫn chưa kịp “hoàn hồn” đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cứ hờn trách cô ấy vì giấu tôi. Đôi khi tôi tự nhủ mình không thể sống chung với con riêng của vợ được. Tôi cần phải có cuộc sống của riêng tôi, tại sao tôi phải làm theo ý của vợ mình?
Và rồi tôi chợt nhớ tới chiếc chìa khóa vợ đưa. Khi mở ngăn kéo ra tôi như chết lặng bởi cuốn sổ khám bệnh mang tên tôi. Kèm theo đó là tờ giấy xét nghiệm, thì ra bao năm qua vợ chồng tôi không thể có con là do tôi. Thảo nào những lần lấy kết quả sau đó, cô ấy đã cố tình đi một mình không cho tôi đi cùng. Cô ấy không muốn tôi buồn, tôi thất vọng mà âm thầm tẩm bổ, mua thuốc để cùng tôi níu kéo một tia hi vọng, dù mong manh. Trong giây phút đó lòng tôi trào dâng một nỗi ân hận vô cùng khó tả.
Theo Người Đưa Tin
Vợ quyết sinh con cho tôi dù sau đó 2 ngày cô ấy ra đi...
Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được ấp con trong lòng là cô ấy đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Từ ngày vợ tôi ra đi đến nay mới 9 tháng nhưng những khoảng trống sau ngày ra đi của vợ thì vẫn không sao khỏa lấp được. Mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại quyết bảo vệ, chăm sóc con chu đáo. Bởi vì con trai nhỏ của tôi chính là do vợ tôi tình nguyệt chết để giữ cho con hình hài này.
Tôi và vợ kết hôn được hơn 1 năm thì vợ tôi qua đời sau khi sinh con. Với tôi, đây là cuộc hôn nhân đầu tiên. Còn với vợ tôi, tôi là chồng thứ 2 của cô ấy. Nghe vợ tôi kể, cô ấy và chồng cũ ly hôn chỉ vì cô ấy bị nhà chồng cũ không ưa do mắc bệnh tim, thiếu sức sống. Còn chồng cô ấy ngoại tình vì luôn nghĩ, cô ấy bị bệnh tim thì không thể có con được. Coi thường một người vợ không trọn vẹn như thế nên anh ta thường hùa cùng với gia đình không tôn trọng, nói xấu cô ấy đủ điều.
6 tháng kết hôn với người chồng thứ nhất, không chịu được cảnh sống cay nghiệt chẳng khác nào địa ngục nên tự cô ấy đã tự chìa đơn ly hôn và ra khỏi nhà chồng. Ngay sau đó, chồng cũ của cô ấy đã làm đám cưới với một phụ nữ khác. Còn cô ấy về nhà ngoại rồi lên thành phố đi làm để nguôi ngoai quá khứ. Từ đó, vợ tôi chẳng bao giờ dám mơ về một tình yêu cũng như hạnh phúc gia đình nữa. Cô ấy mất niềm tin vào đàn ông và hôn nhân. Hơn nữa, cô ấy tự ti rất nhiều vào bệnh tật của mình.
Chính những ngày tháng này, tôi đã gặp vợ tôi qua một cuộc gặp tình cờ trên đường. Dù em cũng không xinh đẹp song chẳng hiểu sao tôi cứ bị em cuốn hút. Và bằng mọi cách, tôi đã moi được số điện thoại của em. Cứ hàng ngày vào hỏi han, tâm sự, bóng gió với em, tôi càng yêu quý em hơn. Em là cô gái rất khiêm nhường, tâm lý và khá kiên quyết, dứt khoát.
Khi tôi ngỏ lời yêu em, em bối rối thật lâu và từ chối trong xúc động. Tôi hỏi em tại sao lại từ chối tôi trong khi thái độ của em lại hoàn toàn khác. Em mới thẳng thắn kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân đầu dang dở của mình. Em cũng thú nhận nhiều năm nay em bị suy tim. Bác sĩ cũng cảnh báo em sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu như sinh con. Vì thế, lấy em khả năng có con là không thể nên em không thể đón nhận tình yêu của tôi được.
Song tôi vẫn kiên quyết bảo em, nếu không thể sinh con thì hai đứa có thể xin con nuôi. Tôi sẽ không bao giờ hắt hủi, chì chiết em về khiếm khuyết này. Và bằng tình yêu, tôi đã thuyết phục được em đồng ý làm đám cưới.
Sau cưới, mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi luôn chủ động tránh thai bằng bao cao su. Em biết tôi lo cho sức khỏe của em nên nhiều lúc giận tôi lắm. Em bảo em muốn có con với tôi cho dù đã được cảnh báo nguy hiểm nếu mang bầu và sinh con. Nhưng tôi nhất định không chịu.
Song người tính không bằng trời tính, 5 tháng sau kết hôn, vợ tôi bất chợt có bầu. Em thì vui mừng khôn xiết nhưng tôi thì lo cho em lắm. Nhiều lần tôi bắt em phải đi viện bỏ con. Nhưng đã trên dưới 6-7 lần, tôi đưa vợ đến cổng viện thì cô ấy nằng nặc đòi quay về nhà. Có lần, sắp bước lên bàn làm thủ thuật thì cô ấy lại kiên quyết đi ra.
Trong chuyện này cũng có một phần lỗi rất lớn của tôi. Chính tôi đã nhu nhược để vợ lần nữa sinh con ra. Qua nhiều ngày mang bầu nặng nhọc, cuối cùng vợ tôi cũng sinh con tại bệnh viện khi thai mới ở tuần thứ 34. Ngay lần sinh này, dù được các bác sĩ tận tình giúp đỡ nhưng tính mạng của vợ tôi "ngàn cân treo sợi tóc" và hết sức nguy kịch. Vì thế khi con tôi chào đời, tôi phải trông cậy hết vào sự giúp đỡ chăm nom của những người thân.
Ở viện được 10 ngày thì vợ tôi cũng vượt qua được tình trạng nguy kịch. Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được nằm cạnh con trai mới sinh, được ấp con trong lòng là cô ấy đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Từ ngày vợ mất, bản thân tôi không ngậm ngùi với cảnh gà trống nuôi condo được nội ngoại giúp đỡ, hỗ trợ nhiều. Song mỗi lúc nhìn con thơ, tôi cứ thương đến thắt lòng cho người vợ bạc mệnh và cả đứa con trai đã được đánh đổi bằng tính mạng của vợ tôi. Tôi là người chồng không ra gì, là người cha không ra gì phải không mọi người. Vợ tôi mất, con tôi không có mẹ, đó là lỗi tại tôi hết phải không?
Theo Trí Thức Trẻ
Không muốn yêu vì mất niềm tin vào đàn ông Tôi không tin vào đàn ông và sợ mình sẽ yêu ai đó quá nhiều (vì con người tôi sống khá tình cảm) để rồi trở thành một con người mù quáng trong tình yêu như những người bạn quanh mình. Tôi là cô gái 22 tuổi, khá vô tư, hồn nhiên, ham chơi, ngoại hình nghịch ngợm, nhưng ưa nhìn, điều đặc...